"Hai người ổn không?"
"Dù sao cũng là ngày vui bọn tôi không đến mức đánh nhau tại đây đâu." - Thanh Bách cười trừ.
Giờ lành cũng đã đến, cô dâu và chú rể bắt đầu tiếng vào sảnh chính.
Mỹ An nhìn thấy bà nội ngồi ở ghế chủ hôn bất giác lùi về sau, muốn hòa vào những khách mời bên dưới.
Nhưng Thanh Bách không để cô đi, nắm chặt lấy tay cô, đế cô đứng ngay cạnh mình.
Mỹ An cúi mặt không dám nhìn bà nội càng không muốn xem phản ứng của mọi người.
Thanh Bách làm vậy khác nào chứng minh vị trí của cô ở Lưu gia hiện tại.
“Tôi đi xuống đứng vẫn tốt hơn, đứng trên đây không được hay lắm."
“Hôn lễ đang cử hành cô đứng yên đi." - Thanh Bách nói xong cũng mỉm
cười.
Ai cũng nhìn ra Thanh Tùng không được vui, thỉnh thoảng còn cứ liếc sang Mỹ An.
Thanh Bách thấy vậy càng nắm chặt tay cô hơn, muốn nói rằng cậu đã hết hy vọng từ lâu rồi.!Các nghi lễ cũng đã tiến hành xong, giờ đến phần đãi tiệc, sàn nhảy cũng đã lên nhạc chuấn chị cho cô dâu
và chú rê khiêu vũ điệu đâu tiên.
Mỹ An đứng ở một góc nhìn Thanh Tùng và Vân Anh tay trong tay khiêu vũ, hít sâu một hơi nói:
"Hy vọng bọn họ có thể trân trọng hiện tại, cùng nhau tiến về tương lai."
“Cô cũng phải như vậy, đừng chỉ biết nói người khác." - Thanh Bách nhìn sang cô - “Điệu nhảy thứ hai là của chúng ta.“
Mỹ An chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thanh Bách đã ôm eo cô tiến vào sàn nhảy, có lẽ anh muốn tại nơi này bù đắp cho cô.
Sáu năm trước anh bỏ lỡ thì bây giờ sẽ làm lại.
“Chúng ta như này giống như chiếm hết hào quang của vợ chồng Thanh Tùng vậy." - Mỹ An đặt hai tay vòng qua cổ anh, nghiêng đầu nói.
“Mặt tôi có giống quan tâm không?" - Thanh Bách nhún vai.
Hai người cứ như chìm vào không gian của chính mình, mặc kệ những ánh nhìn xung quanh, trong mắt chỉ có đối phương mà thôi.
Mỹ An cảm thấy bản thân như quay về sáu năm trước, giấc mộng dang dở đã trọn vẹn rồi.
Kế tiếp là đến phần mời rượu, Thanh Tùng ai đưa gì cũng uống, uống đến sắp say luôn rồi, Vân Anh mặt đầy vẻ khó chịu.
Thanh Bách thấy thế liền bước ra chắn rượu cho cậu, kêu người dìu em trai đi nghỉ một lát.
Anh cũng nên uống ít thôi." - Mỹ An đi bên cạnh anh khuyên ngăn.
"Hôm nay tôi thấy vui, uống thêm mấy ly không sao đâu." - Thanh Bách
vui vì em trai kết hôn hay vui vì cô đang ở bên cạnh thì không nói rõ được.
“Tôi đi lấy cho anh chung trà giải rượu." - Mỹ An vỗ vỗ vào tay anh mấy cái.
Cô đi thẳng vào khu vực bếp sau, muốn tự mình pha Thanh Bách.
Không ngờ lúc đi ra lại bắt gặp Thanh Tùng đang không được tỉnh táo lắm đứng đợi.
“Sao anh ở đây một mình? Vân Anh đâu?"
“Mỹ An..." - Cậu tha thiết gọi tên cô.
Cô liền thấy chuyện này không ổn, vừa định lớn tiếng gọi người tới thì cậu
đã nói tiep:
"Anh không có say, anh chỉ muốn nói với em mấy câu thôi."
"Thanh Tùng, dù chuyện anh muốn nói là gì thì hãy quên đi, bây giờ anh đã là chồng người ta rồi." - Mỹ An chân thành khuyên ngăn.
"Mỹ An, anh không làm được, anh thật sự không làm được..." - Thanh
Tùng bắt lấy cánh tay cô, òa khóc như một đứa trẻ.
Hai người không hề hay biết cuộc đối thoại này đã bị Thanh Bách nghe thấy toàn bộ.
cả người anh cũng sắp đứng không vững rồi, không phải vì tình cảm sâu nặng mà Thanh Tùng dành cho Mỹ An mà là vì những chuyện cậu đã kể.
Mỹ An từng mỗi buổi sáng mang
túi chườm nóng đến cho anh tại sân bóng? Mỹ An nấu sườn xào chua ngọt cho anh? Lời hẹn vào hôm giáng sinh? Anh vẫn cứ nghĩ những chuyện này đều là Linh Chi làm..