Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 138: Được Rồi Còn Lại Cứ Để Tôi”





Bách Niên rất nhanh đã phát thông cáo thanh minh về Thanh Bách, bọn họ cũng được phía cảnh sát chứng nhận chỉ là nạn nhân khi trung tâm bị lợi dụng trở thành nơi buôn bán ma túy.

Thanh Bách mấy ngày này hoàn toàn không lo xử lý tổn thất của công ty mà cứ tìm cơ hội đến phòng Mỹ An chọc ghẹo.

“Tổng giám đốc của tôi ơi, anh không nhìn thấy mọi người đều đang bận đến tối tăm mặt mũi hay sao? - Mỹ An ném một tập hồ sơ vào người anh.


Thanh Bạch lại tỏ ra rất thảnh thơi: “Không có tôi mọi người cũng làm rất tốt mà” “Đó là vì cố gắng đợi anh về” - Mỹ An bĩu môi.

“ồ” - Thanh Bách có chút đắc ý - "Hóa ra cô cũng mong chờ tôi về như vậy? Mỹ An lắc đầu chịu thua:
“Anh muốn nghĩ sao cũng được, anh chịu khó xem qua một chút được không? Nhiều chuyện tôi và Minh Thái cũng không tự ý quyết định được.” !Thanh Bách gật đầu, không đùa cô nữa, anh bước tới bàn làm việc của Mỹ An.

Nhìn xem trên đó có bao nhiêu tài liệu liền ôm lấy hết:
“Được rồi, còn lại cứ để tôi”
Mỹ An để trán, nếu Minh Thái mà thấy cảnh này chắc sẽ khóc hết nước mắt.

Cậu và cô đều vất vả như nhau nhưng Thanh Bách cuối cùng cũng chỉ thiên vị một mình Mỹ An.


Buổi trưa Mỹ An chủ động qua bàn với Thanh Bách chuyện làm sao bù lại khoảng thua lỗ của công ty trong mấy ngày qua.

“Không cần đặt nặng đâu, làm ăn sẽ có lúc lãi lúc lỗ.

Chỉ cần công ty còn tiếp tục được thì sẽ kiếm lại sớm thôi”
Mỹ An lắc đầu.

“Nghe đâu là bà nội của Thanh Bách muốn tổ chức một bữa tiệc nhằm cảm ơn những người đã giúp đỡ trong sự việc vừa rồi.”
Mỹ An gật gù coi như đã hiểu.

Cô thấy Minh Thái dường như có chút mỉa mai: “Cậu thấy có chỗ nào không ổn à?”

“Thanh Bách ra nông nổi còn chẳng phải vì em trai quý hóa của anh ấy hại à? Chủ mưu còn lại anh rể của em trai, cái bữa tiệc đó cứ như tự tát vào mặt mình vậy”
“Bà nội cũng không rõ nguồn cơn đâu, bà chẳng qua muốn nói với mọi người là Thanh Bách trong sạch.

Cũng khẳng định Thanh Bách luôn có Lưu gia làm chỗ dựa” - Mỹ An hoàn toàn hiểu được ý tứ của bà.

“Cô nói cũng có lý nhưng tôi vẫn thấy buồn cười, dù sao tôi cũng không đi đâu.

Lưu gia đó nếu tốt đẹp thì Thanh Bách đã chẳng một mình chạy đến Bách Niên lập nghiệp” - Minh Thái nhún vai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.