Không nói chuyện với nhau mấy ngày Mỹ An đã có chút chịu không nổi rồi, nghĩ lại hôm đó cãi nhau đúng là quá vô lý.
Cô đâu phải không nhận ra Đông Quân cố tình chia rẽ, giận dỗi với Thanh Bách càng khiến người ngoài đắc ý mà thôi.
Mỹ An mang theo cơm trưa qua gõ cửa phòng Thanh Bách, anh nhìn thấy cô thì trong lòng rất vui nhưng không để lộ ra ngoài:
“Có chuyện gì sao?”
“Ừ thì..” - Mỹ An đã bước xuống một bước rồi, nếu Thanh Bách vẫn không biết điều thì cô sẽ dứt khoát bước ra luôn.
“Anh cũng đói rồi, ngồi xuống cùng ăn đi” - Thanh Bách cong môi. !Hai người rất nghiêm chỉnh ăn cơm, thật sự không dám nói lời dư thừa.
Ai trong lòng cũng có điểm nhạy cảm, không cẩn thận nhắc đến một chút là coi như xong luôn.
Với Mỹ An thì đó là Linh Chi còn với Thanh Bách là Đông Quân.
“Anh còn nhớ phim hoạt hình hôm trước em nói không?” - Mỹ An cuối cùng chọn được một chủ đề khiến ai cũng vui vẻ.
“Anh còn tưởng em không muốn đi xem với anh nữa”
“Em đâu có nhỏ mọn như thế” - Mỹ An bĩu môi - “Vậy...!ngày mai gặp nhau ở rạp chiếu phim
Thanh Bách lập tức gật đầu, anh cầu còn không được nữa là.
Nhưng ở đời người tính làm sao bằng trời tính, Mỹ An đến sớm mua vé mua bắp đứng đợi cả buổi, tận khi người ta xếp hàng vào rạp hết cũng chưa thấy bóng dáng Thanh Bách.
“Mình không nên gọi, anh ấy chắc chắn sẽ đến” - Mỹ An nắm chặt điện thoại trong tay.
Phim đã bắt đầu chiếu được ba mươi phút, Mỹ An vẫn le loi ngồi ở sảnh chờ.
Không có Thanh Bách cũng không có bất kỳ tin nhắn thông báo nào.
“Không thể như vậy được” - Mỹ An mím môi.
Thanh Bách không phải người sẽ tùy tiện cho người khác leo cây, đặc biệt là với một cuộc hẹn có tính chất xoa dịu mối quan hệ của hai người như hôm nay.
Mỹ An không nhịn được
bấm nút gọi, phía bên kia không ai trả lời.
Mỹ An vẫn tiếp tục kiên trì đợi, dù cho trong lòng có bao nhiêu hoài nghi cô vẫn tin anh sẽ đến.
Thanh Bách không phải cho cô leo cây, anh hiện tại đang bị mắc kẹt ở Lưu gia.
Lúc anh chuẩn bị lái xe đến rạp phim thì bà nội gọi điện nói Linh Chi xảy ra chuyện bảo anh mau trở về một chuyến.
Đến nơi mới biết chỉ là cô ta làm nũng, than đau bụng, than khó chịu một chút.
“Vì chút chuyện này mà bà bảo con phải về cho bằng được?” - Thanh Bách nghiến răng.
“Thanh Tùng, đưa vợ con đi nghỉ ngơi đi” - Bà nội ra lệnh, chỉ bà có thể trách mắng Thanh Bách thôi, trong nhà không ai khác có tư cách đó.
Vân Anh cười nhạt một tiếng rồi cùng Thanh Tùng lên lầu.
Thanh Bạch day day thái dương, anh tự biết bản thân hôm nay không thoát được rồi.
Anh đi ra một góc gọi điện cho Mỹ An, dịu dàng xin lỗi cô:
“Anh gặp chuyện đột xuất, anh không thể đến được, ngày mai chúng ta đi xem lại có được không?”
.