Mỹ An bước vào phòng của mình lại thấy nó không được dọn dẹp gì mấy, cả chăn gối trên đó hình như cũng bị dọn đi mất.
Mỹ An khó hiểu hỏi một người làm: “Chăn gối trong này đang được thay mới sao?” “Không phải ạ, quản gia dặn dò phòng này không dành để ngủ nữa ạ”.
Mỹ An vẫn chưa hiểu tình hình, Thanh Bách nghe vậy bước tới giải thích: “Là anh nói bác Hai làm vậy, có vợ chồng nào lại ngủ ở hai phòng đâu chứ?”
“Trước đây chúng ta vẫn vậy mà, anh có cho em ở ngủ cùng đâu” - Mỹ An bĩu môi, cô nhờ lần đầu đến đây, Thanh Bách đã lạnh nhạt phân căn phòng này cho cô, còn dặn dò cô không được tự tiện đến phòng anh.
“Là anh sai, trước đây anh sai hết, giờ thì không thể như vậy nữa” - Thanh Bách ôm lấy cô. !Hai người bước vào phòng của Thanh Bách hay đúng hơn là căn phòng sắp trở thành của hai người.
Bày trí trước đây thay đổi khá nhiều, nhiều thêm một cái tủ quần áo và một bàn trang điểm.
“Nếu em còn cần gì thêm thì cứ nói hoặc em muốn thay đổi thế nào cũng được” - Thanh Bách nói.
Mỹ An lắc đầu, cô còn thấy chưa quen với chuyện này nữa, có lẽ phải dành chút thời gian tiếp nhận.
Căn phòng này rất lớn, ở góc còn có một bàn làm việc và kệ sách nhỏ.
Thanh Bách thấy cô chú ý đến nó liền nói:
“Bình thường anh đều làm việc ở phòng sách, anh vốn muốn chuyển nó đi nhưng giờ có em rồi, em có thể làm việc ở đó.
Anh có thể ngồi ở chiếc ghế đằng kia ngắm em”.
Mỹ An lườm anh: “Anh nhìn em thì em làm sao tập trung làm việc được, ch ếc ghế đó đem đi đi.” “Chuyện này." - Thanh Bách không cam tâm.
“Không phải vừa bảo là mọi chuyện đều do em sắp xếp à?”
Thanh Bách đang cắn miếng sườn đột nhiên khựng lại, làm ra dáng vẻ cao lãnh nói:
“Không có, em bỏ đi không nói một lời, anh không thèm nhớ em”
"Ồ...!thế à?” - Mỹ An nhoẻn miệng cười bắt bài anh, rõ ràng là có nhớ mà còn mạnh miệng.
Thanh Bách lườm cô, vươn tay gắp con cá to vào chén cô: “Ăn không nói chuyện”.
Mỹ An và bác Hai nhìn nhau cười khẽ, Thanh Bách giờ đã thu người vào tay nên sắp trở về với dáng vẻ kiệm lời thích kiểm soát rồi.
Màn đêm buông xuống, Mỹ An vừ bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Thanh Bách chờ sẵn ngoài cửa.
Anh không nói một lời nhấc bổng cố lên bước về phòng ngủ ném cô lên giường..