Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 238: Chúng Ta Cùng Đi Xem Cậu Ấy





Mỹ An thật ra ngủ chưa sâu, cô nheo nheo mắt, nhìn thấy gương mặt của Thanh Bách, nhỏ giọng hỏi:
"Sao anh ngủ muộn thế?"
"Anh bận chút thôi, em ngủ đi." - Thanh Bách hít sâu một hơi.
Mỹ An gật đầu rồi xoay lưng qua một bên cuộn tròn chăn ngủ tiếp.
Thanh Bách thấy thái độ này của cô chỉ biết thở dài.

không tỏ vẻ xa cách với anh, còn quan tâm mà hỏi thăm anh nhưng vẫn đang giận dỗi anh.


Thanh Bách xoay người hướng ôm tấm lưng của Mỹ An mà ngủ.
không sao, em có thể giận anh, chỉ cần còn ở bên anh thôi."
Mỹ An lúc còn mơ màng trong cơn ngáy ngủ thì dịu dàng hơn rất nhiều, sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã mạnh tay đẩy Thanh Bách ra một bên, không cho anh ôm mình.

Thanh Bách mới mở mắt chưa biết
gì đã bị ghét bỏ, khổ sở cười trừ, đây là
anh tự làm tự chịu không trách ai • • •
được.

Mỹ An còn tức giận là bởi vì cô đã nói tới mức kia mà anh vẫn không hé miệng một lời về thông tin Tiến Thành điều tra được.
“Hôm nay em tự đón xe đi làm.”
“Sao lại vậy được? Chúng ta là vợ chồng, còn làm cùng một công ty, đi hai xe tới, em muốn ai cũng biết chúng ta đang bất hòa à?” - Thanh Bách đển mặt.
“Em còn đang muốn mua một chiếc xe đây, dù sao em cũng biết lái xe, không nên cứ suốt ngày đón xe." -

Mỹ An thản nhiên nói.
"Em muốn đi đâu có thể nói với anh, cần gì phải mua xe." - Thanh Bách mím môi, không ngừng không muốn đi cùng xe với anh còn muốn tự ý mua xe.
"Chuyện này nói sau vậy nhưng hôm nay em sẽ tự đển công ty." - Mỹ An lườm anh, bước một hơi ra cửa.
Bác Hai đỡ trán thở dài:
"Đúng là vợ chồng mới cưới, dăm ba hôm lại có chuyện cãi nhau."
Thế là hôm đó ai cũng được chứng kiến cảnh tượng phó giám đốc đi taxi tới công ty, tổng giám đốc mặt mũi lạnh tanh đi ngay phía sau.

Ai cũng ý
thức được hôm nay chắc chắn phải làm việc cho thật tốt, một chút sơ sẩy thôi cũng có thế bị chửi như chơi.
Năm mới sắp đển nên chuyện công ty cũng nhiều lên gấp bội, Mỹ An tính toán vài bản kế hoạch mang cho Minh Thái xem qua.

Ai ngờ vừa bước vào phòng đã thấy cậu ngồi như người mất hồn.
“Minh Thái, cậu thật sự ổn chứ?"
Minh Thái không chút phản ứng.

Mỹ An giật giật khóe môi, đặt kế hoạch lên bàn:
“Minh Thái, tôi để kế hoạch 3 tháng tới ở đây nha."
Cậu ta vẫn không chút phản ứng, hai mắt không có tiêu cự, sắc mặt kém cực kỳ.

Mỹ An nhíu chặt mày, hét lên:
Thanh Bách sang phòng của Minh Thái xong mới ý thức được mức độ nghiêm trọng trong lời Mỹ An nói.
"Cậu như thế này là làm sao? Thanh Nhi bỏ cậu?"
"Anh nói cái gì vậy?" - Minh Thái đứng bật dậy, phản ứng lại với Thanh Bách.
"Anh đừng có dọa cậu ấy." - Mỹ An lườm Thanh Bách, lại quay sang Minh Thái nhẹ giọng - "Có chuyện gì thì nói chúng tôi nghe đi, chúng tôi sẽ giúp cậu mà."
Minh Thái lại ngồi xuống, chán nản lắc đầu:
“Hai người không giúp được đâu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.