Gần đây Lục Quý Hành nhận được hợp đồng làm việc liên tục, hiếm khi trở về thăm cô một lần.
Không làm cái gì hình như thật sự đáng tiếc.
Anh vốn không nói nhiều, bây giờ chỉ có… Làm.
Mồ hôi đầm đìa, ngọn đèn mờ ảo, giọt nước mắt trên khóe mi bị ánh sáng chiếu xạ càng thêm rực rỡ, để lộ sắc thái mê luyến. Vưu Gia sắp không thở nổi, thế nhưng anh còn cố ý giở trò xấu.
Cô gọi tên anh như cầu xin tha thứ, anh nở nụ cười như thực hiện được ý đồ, còn dùng loại giọng nói trầm ấm ghẹo người hỏi cô: “Có nhớ anh không?”
Vưu Gia thầm nói trong lòng, ai nhớ anh, quỷ mới nhớ anh, không nhớ không nhớ không nhớ!
Nhưng nói ra khỏi miệng lại là một câu rất nhẹ: “Có.”
Anh bật cười thành tiếng, đôi mắt hơi nheo lại, tạo thành độ cong rất nhỏ, trêu chọc cô choáng váng cả đầu óc. Thật ra trong xương cốt anh có hơi lưu manh, chẳng qua lưu manh đó dùng hết trên người cô, cũng rất trầm tĩnh, cho nên nhìn vào luôn thấy anh có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra nếu thân thiết rồi sẽ phát hiện tính cách anh có phần trẻ con.
Không hiểu sao Vưu Gia lại nhớ tới tin tức mấy ngày nay, chỗ nào cũng có tin về anh, khiến cho cô cảm thấy người nhận giấy kết hôn với mình và người trên TV là hai người khác nhau.
Người hâm mộ càng sợ hơn là dạo này anh đang làm giám khảo cho một chương trình, trên chương trình mặt anh lúc nào cũng nghiêm lại, cho nên người ta lại đặt cho anh một nick name là Đại Ma Vương.
Họ cắt những đoạn nhảy của anh ra, nói cái gì: oa, người như Đại Ma Vương, lực eo tốt, tốc độ nhanh, lúc cái kia chắc chắn… Ừ, nếu ai có thể làm người phụ nữ của anh ấy, nhất định rất hạnh phúc.
Cô là một phụ nữ đã kết hôn, nhìn thấy cũng mặt đỏ tai hồng.
Hình ảnh tạo ra cảm xúc quá mạnh mẽ, một khi tưởng tượng là không khỏi nổi da gà, rõ ràng đó chỉ là video fans cắt ra mà thôi.
…
Lục Quý Hành gạt tóc cô ta, hỏi cô: “Che mặt làm gì đấy em?”
Vưu Gia li3m đôi môi khô khốc: “… Không, em không làm gì cả.” Giọng điệu chột dạ của cô đang bán đứng cô.
Không thể suy nghĩ, thật sự là rất tà ác.
“Chuyên tâm chút nào.” Anh li3m tai cô.
Vưu Gia không nhịn được, ngón chân cũng cuộn tròn lên.
Trước kia cô từng đọc được một chủ đề ở Zhihu, hỏi rằng: quen một người nổi tiếng thì sẽ có trải nghiệm gì.
Khi đó Vưu Gia nghĩ, đại khái chính là rất kích động! Người nổi tiếng, người ngày nào cũng đứng dưới ánh đèn sân khấu, nếu quen biết thật thì sẽ rất kích động rồi!
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy thật sự là rất! Không! Thuận! Tiện!
Gặp mặt một lần đều như tham gia tổ chức bí mật, đi ra ngoài dạo phố cũng không thể quang minh chính đại, hơn nữa công việc của anh thật sự quá bận, công việc đã sắp xếp đến tận sang năm. Cô muốn gặp anh cũng như điền vào chỗ trống thời gian.
Giống như lúc này đây, đã hơn hai tháng rồi mà cô chẳng gặp anh được mấy lần.
Lần gần nhất hai người gặp nhau là mùa Xuân, khi đó cô mặc áo trắng dài đưa anh đi sân bay, cảm thấy hơi lạnh, trước khi đi anh còn nắm tay cô chà xát, thổi hơi vào tay cô, sau đó giúp cô nhét tay vào túi áo, cúi đầu nói: “Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
Vưu Gia ‘à’ một tiếng, nhìn vào mắt anh, muốn nói vài lời tình cảm nhưng cuối cùng chỉ đá chân xuống đất, nghiêng đầu nói: “Vậy anh về sớm chút nhé, trong phòng bọn em có rất nhiều anh chàng đẹp trai, nói không chừng ngày nào đó em quên anh, ly hôn với anh luôn.” Một năm mới gặp nhau một vài lần, không khác gì yêu xa.
Anh dò xét nhìn cô một lát, vẻ mặt như ‘Oa, giỏi đấy’: “Có đẹp trai bằng anh không?”
Thật tự luyến. Vưu Gia cười nhạo anh một tiếng: “Không khác lắm! Quan trọng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, anh biết con người em nông cạn, bệnh yêu cái đẹp thời kỳ cuối, thích nhất xem trai đẹp, chia tay chỉ là chuyện phút mốt.”
Thật ra là cô luyến tiếc anh lắm, nhưng không nói nên lời, vừa nói là miệng như gà mắc tóc, anh biết ý của cô, chỉ gõ đầu cô rồi nói: “Em dám.”
“Có gì mà không dám.” Vưu Gia chính là kiểu người cho một điểm tựa là có thể nâng cả địa cầu lên, anh nói càng cứng rắn, cô càng muốn tranh cãi.
“Vưu Gia!” Anh trầm giọng kêu cô một tiếng, giọng điệu có phần nghiêm túc, có cả vài phần cảnh cáo.
Vưu Gia cười phụt một tiếng: “Anh có ngốc hay không.”
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, cô không kìm được kiễng chân hôn anh.
Chỉ là một cái hôn thật nhẹ, chạm cái là rời đi ngay, cũng đủ để sương lạnh trên mặt anh tan đi, khóe môi hơi cong lên, anh nâng tay cọ khóe môi, hầu kết lăn lộn hai cái.
Hầu kết của anh cực kỳ gợi cảm, mỗi lần Vưu Gia nhìn là đều không khỏi suy nghĩ bay xa.
Vưu Gia cảm thấy đại khái anh muốn hôn cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Khi đó anh chưa nổi tiếng như bây giờ, thậm chí có thể nói là không chút tiếng tăm, đi trên đường ngay cả kính râm cũng không cần đeo, nhiều lắm là đeo cái khẩu trang, người quen biết anh không nhiều, cũng không có người hâm mộ theo đuổi mỗi ngày, anh rất ít để lộ hành trình riêng, cho nên lần nào Vưu Gia cũng đưa anh ra sân bay được.
Cũng chỉ hơn hai tháng không gặp mà giờ giống như cả thế giới đều biết Lục Quý Hành.
Ngày hôm qua mấy sinh viên thực tập còn thảo luận về anh, kích động lắc nhau: “A a a a a, tớ muốn gả cho Lục Quý Hành quá!”
“Trời ạ, giọng nói hay quá đi!”
“Nhảy cũng đẹp nữa.”
“Nam tính chết người!”
“Tớ thấy là máu mũi chỉ trực trào ra!”
“Mũi thẳng đến mức có thể trượt trên đó luôn!”
“Làm sao để được ngủ với Lục Quý Hành đây a a a!!!”
“…”
Ặc, Vưu Gia nghe được cũng đỏ cả tai, cô yên lặng núp vào góc, cảm thán fans bạn gái thật đáng sợ.
Ngủ với anh ấy?
Vưu Gia bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Anh ở trên sân khấu quả thực sức hấp dẫn b ắn ra bốn phía.
Nếu có người hỏi bà xã của người nổi tiếng là trải nghiệm gì, đại khái là… Có trăm ngàn tình địch rồi!
Trong đầu miên man suy nghĩ, anh lại huých mạnh cô một cái, cảnh cáo cô: “Chuyên tâm chút, em nghĩ gì vậy?”
Vưu Gia đã lâu không gặp anh, vừa gặp mặt đã… Tình cảm mãnh liệt như vậy, cứ cảm thấy mình như tình nhân được anh bao vậy, mấy tháng không triệu kiến một lần, một triệu khiến là lại làm cái kia.
Còn như hoàng đế nữa, động một chút là hung cô.
Cô tức giận là thích cắn anh, cắn một cái thật mạnh vào vai anh.
Lục Quý Hành khẽ kêu một tiếng, chẳng qua động tác vẫn không dừng lại.
Còn bóp mạnh eo cô, không tiếng động cảnh cáo cô.
…
Lục Quý Hành đó! Nếu để Vưu Gia đánh giá anh thì chắc chắn không giống lời đánh giá của truyền thông.
Đại khái phải là… Mưu mô… D*c vọng chiếm hữu mạnh… Thích còn mạnh miệng… Thích làm không thích nói… Ngoài âm nhạc và vũ đạo ra, anh không còn hứng thú với gì cả.
Tuy nhiên fans đánh giá anh rất chuẩn.
Cái gì nhỉ… Lực eo rất tốt, tốc độ nhanh… Vân vân.
Á, không thể nghĩ nữa, fans của anh đại khái đều là ma quỷ, rất tà ác.
…
Sau khi kết thúc, Lục Quý Hành ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay đào thuốc mỡ xoa eo cho cô.
Chỗ kia đầy xanh tím, vết ngón tay đặc biệt rõ ràng.
Vưu Gia cong mình nằm trên giường, lấy ngón tay chọc chân anh, rầm rì lên án: “Anh đúng là cầm thú.”
Lục Quý Hành liếc cô một cái: “Cầm thú? Em dám nhắc lại lần nữa không?”
Giọng điệu của anh như lơ đãng không để ý, nhưng Vưu Gia nghe thấy lại lúng túng không dám nói, chỉ là càng rầm rì nhiều hơn.
Lục Quý Hành bôi thuốc cho cô xong rồi, bèn đi lấy một cái áo dài trong tủ mặc cho cô, lại cúi đầu hỏi cô: “Đói bụng không em?”
“Đói…” Lời này, sao nghe lại thấy hơi tà ác nhỉ.
Vưu Gia li3m môi, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô mới có cơ hội nhìn anh cẩn thận hơn, anh gầy hơn lần gặp mặt trước, hình như tóc dài hơn một chút, mắt có quầng thâm. Nghe anh Mạch, người đại diện của anh nói gần đây anh rất bận, cô đột nhiên đau lòng, vươn tay vuốt mặt anh, hỏi: “Anh không nghỉ ngơi tốt ạ?”
Anh ‘ừ’ một tiếng, nghiêng đầu cọ mặt cô: “Đẩy nhanh tốc độ, giảm bớt hành trình, tất cả vì muốn gặp bà xã anh một lần, kết quả còn bị cắn chảy máu, em nói cô ấy có lương tâm không, hửm?”
Vưu Gia ôm cổ anh, nghe anh nói thì hơi thè lưỡi ra, ánh mắt đảo sang nhìn vai anh, đúng là… Chảy máu thật.
Cô cảm thấy mình không dùng bao nhiêu lực.
Lập tức vừa ngại ngùng vừa đau lòng: “Được rồi, em xin lỗi!”
Đổi thành cô lấy thuốc bôi cho anh, anh mặc một chiếc quần đùi, cong chân lười nhác ngồi đó, Vưu Gia quỳ bôi thuốc cho anh, vừa bôi hai cái đã bị anh chặn ngang ôm vào lòng.
Vưu Gia ngẩng mặt nhìn anh: “Anh làm gì thế!” Tim đập nhanh đến mức muốn bay ra ngoài.
Kết hôn ba năm, lần nào đối mặt với anh tim cô cũng đập nhanh như thiếu nữ mới yêu lần đầu, đại khái là sức hấp dẫn của anh… Thật sự quá lớn!
Anh nhíu mày, thấp giọng nói: “Anh cũng đói bụng.” Giọng nói kia không hiểu sao lại nghe có vài phần đáng thương cùng tủi thân.
Vưu Gia đau lòng vô cùng, tiếng nói cũng nhẹ đi: “Vậy… Em đi nấu mì nhé?”
Anh ‘ừ’ đồng ý.
…
Sau đó khi Vưu Gia mặc áo ngủ, đeo tạp dề, bắt đầu nấu thì chợt cảm thấy… Mưu mô! Tất cả đều là mưu mô để cô đi nấu mì cho anh.
Cho nên mới nói Lục Quý Hành đen tối thật sự.
…
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng anh đã phải đi, anh Mạch đến đón anh, gọi điện thoại cho anh đi xuống, Vưu Gia khoác thêm áo khoác ngoài áo ngủ rồi đi xuống nhà tiễn anh. Lần này trở về anh không mang đồ đạc gì cả, rõ ràng đã quyết định chỉ ở lại một đêm từ trước.
Rạng sáng bốn giờ, ngay cả cú đêm nhất cũng đại diện cho nhân dân toàn quốc tiến vào mộng đẹp rồi, thật ra anh vẫn chưa tỉnh ngủ, vừa xoa mày vừa ấn nút thang máy.
Hôm nay anh phải tham gia một buổi họp báo công bố hợp đồng đại diễn nhãn hàng lớn, anh mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, đại khái là hôm nay cần phải nhảy, mặc không quá nghiêm túc, nhưng vẫn rất tuấn tú! Con người anh, mặc quần áo với không mặc quần áo hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.
Thật ra Vưu Gia rất đau lòng, phần lớn nghệ sĩ hơi nổi tiếng một chút sẽ có makeup riêng, hoặc là người đại diện sẽ thuê thợ makeup đến giúp đỡ, nhưng Lục Quý Hành đã ra mắt ba năm, mỗi lần hoạt động đều tự mình hẹn thợ makeup, quần áo tự mình chọn, ra mắt là nghệ sĩ rất vất cả, có đôi khi Vưu Gia luôn tức giận, anh xuất sắc như vậy, sao mãi không nóng không lạnh chứ!
Tốt lắm, cái này cuối cùng được như ý nguyện, gần đây anh hot lên với tốc độ khiến kẻ khác líu lưỡi, nhưng thật ra cô vẫn thấy không vui.
Anh quá mệt mỏi.
Các loại hợp đồng ký kết sắp xếp kín lịch, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Tầng hai, nhà xe dưới lòng đất, anh Mạch đã lái xe đến đón, Lục Quý Hành đi đến rồi, nhưng đến cạnh xe lại quay người ôm Vưu Gia vào lòng, áp đầu cô vào ngực mình, nhỏ giọng nói: “Có lẽ một tuần nữa anh mới về được, không lâu lắm. Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, nếu anh không nghe thì gọi cho anh Mạch.”
Rạng sáng ba bốn giờ, đêm tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng động cơ ô tô gầm rú chói tai, mắt Vưu Giai nóng lên, cô không dám nói gì nhiều, chỉ ‘vâng’ một tiếng: “Em chờ anh, anh phải ăn cơm đủ bữa, có thể nghỉ ngơi thì phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý cơ thể đó!”
Anh cười nhẹ: “Anh biết.”
Anh Mạch bấm cửa kính xe xuống, vẻ mặt chán không muốn nhìn, anh ấy ghé vào cửa sổ, ló đầu ra nói: “Được rồi đó, cứ làm như sinh ly tử biệt. Em gái Gia yên tâm, anh sẽ chăm sóc cậu ấy giúp em, tìm hai cô gái xinh đẹp đến chăm sóc cậu ấy, đảm bảo cậu ấy sống sung sướng.”
Vưu Gia lườm qua: “Anh dám!”
Anh Mạch cười nghiêng ngả.
Vưu Gia mặc kệ anh ấy, một đống tuổi mà còn không đứng đắn.