Vưu Gia đi dạo ba con phố, ra sức tìm tòi, càn quét mọi món lạ, cuối cùng thành công mua một đống đồ lung tung rối loạn về nhà.
Khi hai người về khách sạn, anh Mạch vừa lúc cũng xuống lầu, xa xa nhìn thấy họ, anh ấy lắc đầu thở dài, trêu chọc cô: “Em Gia, em tính mang cả quán người ta về nhà à?”
Vưu Gia cãi lại: “Anh Mạch, ông nội Tiểu Minh sống đến chín mươi chín tuổi đó.”
Anh Mạch ha một tiếng, lấy đầu ngón tay chỉ cô, nhưng lại cười nói với Lục Quý Hành: “Vợ cậu càng ngày càng giỏi!” Miệng lưỡi ngày càng nhanh nhảu rồi!
Lục Quý Hành xách hai rương gỗ, gật đầu cười khẽ, như là còn mang theo chút đắc ý và kiêu ngạo: “Cảm ơn khích lệ.”
Anh Mạch tặc lưỡi: “Hai người thật là trời đất tạo nên!”
Kẻ dở hơi và người thích kẻ dở hơi.
“Anh về công ty một chuyến, có chút chuyện cần xử lý, ngay mai cậu tự vào đoàn phim đi! Anh nói trợ lý đến đây, hay là…” Anh Mạch nhếch miệng cười, chỉ vào Vưu Gia nói: “Không thì cậu dẫn em Gia đi đi, để cô ấy rót nước bưng trà cho cậu, cả mát xa bóp vai nữa, quá tốt!”
Vưu Gia trợn trắng mắt: “Đi mau, không tiễn!”
Lục Quý Hành rất ít khi mang theo trợ lý, trước giờ đều đi một mình, nhiều nhất là có anh Mạch đi cùng chăm sóc anh.
…
Vào phòng khách sạn, Vưu Gia bắt đầu mân mê mấy món đồ chơi cô vừa mua được.
Ôm hết cả đống ra ngoài, sắp xếp lại cho gọn rồi đóng thùng, cô tính gửi về nhà qua bưu điện.
Có đôi khi Vưu Gia mua đồ còn điên cuồng hơn cả Chu Dương.
Chỉ là cô không quá ham thích mua túi xách và đồ trang điểm, chỉ thích mua mấy món đồ chơi kỳ quái hiếm lạ, tính tình trẻ con, có thể là khi còn nhỏ phải áp chế tình tình quá mức, lớn rồi bắt đầu phản nghịch lại.
Lục Quý Hành cũng không quản, tùy cô, cảm thấy như vậy rất tốt, không ảnh hưởng to lớn gì nên cô vui vẻ là được.
Trong nhà có cái kệ cao lên tận trần nhà, bên trên đựng đầy bảo bối cô kiếm được, Vưu Gia nói chờ ngày nào đó anh giải nghệ, cô cũng chẳng may đánh mất bát cơm thì sẽ mang bảo bối của cô đi mở bảo tàng, vé vào cửa không đắt, chỉ mười đồng, sau đó để anh đứng ngoài cửa chào khách, chắc chắn bảo tàng sẽ kín khách.
… Vuốt râu hổ đương nhiên không có kết quả tốt, Lục Quý Hành híp mắt lạnh lùng liếc nhìn đống bảo bối của cô, làm cô sợ chết khiếp, có điều trêu đùa anh một chút…
Thật sự rất vui.
Vưu Gia chụp ảnh gửi cho Chu Dương xem: “Em mua quà cho chị, thấy cái roi da kia không? Làm từ da trâu đấy, tua rua được tết thủ công, thân roi có gai mềm, đuôi roi có chuông, có phải cảm thấy rất được không?”
Đối với một cô gái ham thích tiểu thuyết tổng tài bá đạo không thể kiềm chế được như Chu Dương, Vưu Gia cảm thấy cô ấy nhất định sẽ thích.
Chu Dương gửi lại sáu dấu chấm.
“……”
Sau đó cô ấy thành khẩn phát biểu ý kiến của mình: “Nếu chị để một cái roi da như vậy ở trong nhà, người không biết còn tưởng chị có ham mê đặc biệt gì…”
Vưu Gia vốn tưởng tượng ra hình ảnh nữ hiệp tay cầm roi da, tư thế oai hình hiên ngang, nhưng bị cô ấy nói như vậy, cũng lập tức biến tướng sang cái khác.
“Chị… Tư tưởng rất xấu xa.”
Chu Dương tặc lưỡi: “Đêm nay lúc ngủ em đặt cái này ở đầu giường, em đừng nói gì cả, để xem Lục Quý Hành có ý tưởng gì không.”
Vưu Gia: “… Xuống địa ngục đi!”
Cô lại không ngứa da.
Chu Dương cười ha ha, tưởng tưởng một chút thôi là đã cảm thấy muốn xịt máu mũi, chỉ là cái cơ thể nhỏ bé kia của Vưu Gia, không biết có chịu được không.
Haizz…
Cuộc nói chuyện không đứng đắn kết thúc, Vưu Gia thành công gửi gắm bảo bối của mình cho Chu Dương, bởi vì cô không có nhà nên đã cho dì giúp việc nghỉ, đành phải gửi hết đồ đến chỗ Chu Dương nhờ cô ấy nhận giúp.
Chu Dương nói cho cô biết tin tức về vụ làm loạn ở bệnh viện: “Viên trưởng của chúng ta kiên cường lắm, nói tuyệt đối không cổ vũ cho loại tác oai tác quái này, báo cảnh sát rồi, bây giờ cảnh sát đang điều tra lấy bằng chứng, vốn dĩ nói để em về phối hợp điều tra, nhưng bà cụ đột nhiên qua đời, nhà kia đang lùng sục em khắp nơi đấy! Nói cái gì mà giết người thì đền mạng, nợ máu trả bằng máu, mẹ ơi, y như điên rồi. Thật là đáng sợ. Viện trưởng nói tạm thời em đừng về, chờ xử lý xong chuyện này lại nói.”
“… Này cũng quá… Như là quay phim truyền hình.” Vưu Gia không thể tin tưởng, chỉ có thể nói như vậy.
“A, cuộc sống còn đặc sắc hơn phim nữa… Thôi, không nói với em loại tư tưởng này. Thật không đành lòng ô nhiễm tâm linh đơn thuần của em, em cứ thỏa sức chơi đi! Không phải đi cùng Lục Quý Hành à? Coi như đi tuần trăng mật lần thứ hai!” Chu Dương tấm tắc hai tiếng: “Thật tốt quá!”
Vưu Gia không biết tình huống ở bệnh viện thế nào, nói thật đây là lần đầu cô gặp phải chuyện thế này, bây giờ nghĩ lại là nhớ đến bà lão thường xuyên mơ màng rung chuông gọi y tá và bác sĩ, nói chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái, luôn không có người ở bên, rất hiếm khi Vưu Gia nhìn thấy người nhà đến, lần nào cũng là y tá gọi điện thoại báo viện phí thiếu, dùng dằng đến đêm khuya mới thấy người, đến nơi thì hùng hùng hổ hổ quát y tá, nói bệnh viện lòng dạ hiểm độc, chỉ biết lừa tiền.
Có vài y tá bị mắng khóc, nói lý thì nói không được, nói thế nào cũng khăng khăng là bệnh viện ác độc lừa tiền người khác, giải thích cũng uổng phí, người ta căn bản không nghe. Huống đồ đối phương thuần túy muốn trút giận, không phải muốn nghe lời giải thích gì cả.
Người khi xấu đến một mức độ nhất định liền có loại đáng ghét như tường đồng vách sắt, xấu đến thuần túy đáng giận, giới hạn của bạn không thấp như người ta, bạn không ác như người ta thì phần lớn thời gian, ngoài chuốc lấy một bụng tức thì không có cách gì cả. Cách tốt nhất chính là không để ý tới, nhưng không dưng bị mắng một trận, ai cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi đó Vưu Gia ngóng trông bà cụ sớm xuất viện, mấy y tá thấy bà cụ đáng thương, thường xuyên lén lút chăm sóc hơn bình thường, không ngờ sau đó người nhà cảm thấy để bà cụ ở bệnh viện khá tốt, tuy rằng tốn nhiều tiền hơn nhưng không phải không trả được, còn tiết kiệm sức lực và thời gian, cho nên sống chết không chịu xuất hiện.
Làm căng đuổi đi cũng không được, người nhà luôn nói bệnh chưa khỏi, vì đề phòng bất trắc, vẫn nên ở lại vài ngày thì hơn, chẳng may về nhà sớm rồi xảy ra chuyện gì thì bệnh viện có chịu trách nhiệm không?
Mấy bác sĩ nghĩ cách giúp bác sĩ chủ trị, nói ông ấy kê loại thuốc nhập khẩu đắt tiền, mấy loại thuốc người nhà không mua được, để anh ta phải bỏ nhiều tiền, anh ta sẽ tự khắc đưa mẹ về.
Nhưng loại chuyện thiếu đạo đức này, nào có bác sĩ đứng đắn nào làm ra được, huống hố chẳng may sau này xảy ra chuyện gì, người nhà làm loạn lên, người xui xẻo vẫn là bác sĩ chủ trị.
Điểm khác nhau giữa người vô sỉ và người bình thường chính là chỗ một người không có nguyện tắc, một người có, một người không có giới hạn, một người có…
Vưu Gia thở dài, hy vọng chuyện sớm được giải quyết!
Lục Quý Hành tắm rửa xong đi ra, thấy cô đang mặt ủ mày chau, bèn đến nhéo mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Vưu Gia ôm eo anh, dán mặt vào ngực anh cọ mấy cái, hít một hơi hồi phục tinh thần.
“Không có việc gì, chuyện bên bệnh viện vẫn chưa giải quyết xong, tạm thời em vẫn chưa về được.”
Lục Quý Hành cũng đoán được phần nào, từ nhỏ đến lớn cô được bảo bọc tốt quá, hoàn cảnh sống đơn giản ấm áp, rất ít khi cảm nhận đến mặt ác ý của con người, khiến khi đối mặt với chuyện thế này, phần lớn cô đều không thể hiểu nổi rồi uể oải tinh thân.
Anh hơi đè mặt cô vào ngực mình, nói sang chuyện khác: “Đừng nghĩ nữa. Gần đây anh trai em đang ở thành phố Ân, em có muốn đi gặp cậu ấy một lần không?”
“Anh em?” Vưu Gia ngẩng đầu, quả nhiên đã bị phân tán lực chú ý: “Anh ấy đến đây làm gì?”
“Có một bộ phim truyền hình anh trai em làm nhà đầu từ đang quay ở đây nên chắc cậu ấy đến xem!”
Vưu Gia bĩu môi: “Giả vờ như người lương thiện lắm. Không gặp, anh ấy mà gặp em là lại mắng em.” Hoàn cảnh ở bệnh viện phức tạp, lúc trước Vưu Tĩnh Viễn không đồng ý cô học y, nói con gái không nên học ngành y đầu óc như vậy, sau này ngồi văn phòng ký tên vào giấy tờ là được rồi, học y mệt, cố hết sức cũng không được bao nhiêu, lao lực như vậy làm gì! Bây giờ gặp phải chuyện sốt ruột, anh ấy mà biết chắc chắn lại muốn lải nhải cô.
Vưu Tĩnh Viễn vừa hung vừa táo bạo, cô lại không có sở thích chịu ngược.
Lục Quý Hành cười một tiếng: “Không gặp thì không gặp, lát nữa anh phải phát sóng trực tiếp, em có muốn xem không?”
Gần đây anh có ký hợp đồng phát sóng trực tiếp, trên hợp đồng có ghi mỗi tháng phải phát ít nhất một lần, tổng lên ít nhất một giờ, yêu cầu này coi như rất thấp, chẳng qua anh không quá hiểu cái này, không để đến cuối tháng là không nghĩ ra được nên phát trực tiếp cái gì.
Gần đây tương đối bận, cũng chỉ có hai ngày này là nhàn rỗi.
Đêm nay không có việc gì, thôi thì phát sóng trực tiếp luôn đi.
Vưu Gia chưa từng thấy cái này, cô xem anh loay hoay một bên tìm chỗ sáng sủa.
Thông báo phát sóng trực tiếp vừa ra, fans lập tức ùa vào như ong vỡ tổ, rõ ràng là đã chờ sẵn từ trước rồi.
Vưu Gia ngồi ở đối diện anh, hưng phấn xoa tay.
Cô đăng nhập nick phụ của mình, Lục Quý Hành thuật tiện cho cô làm quản lý, để cô đi xử lý những bình luận th ô tục của anti-fan.
Có việc để làm, cô lập tức quên mất phiền não, bắt đầu cẩn trọng chờ làm việc.
Khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, hai mắt Vưu Gia chăm chú nhìn bình luận.
Còn fans thì nhìn chằm chằm ID của cô.
“Oa, quản lý mới.”
“Cửa sau?”
“Chưa từng thấy lần nào!”
“Anh em từ đâu ra đấy?”
“Tên này của bạn hơi kéo thù hận đó!”
“Rút đao đi! Tình địch.”
Vưu Gia nhìn ID của mình: Bà Lục.
Yên lặng.
Cô quên mất, vào lần phát sóng trực tiếp đầu tiên của anh, cô cũng đi đăng ký một tài khoản để đi xem, lúc đó cô thấy fans đều dùng tên là “Bạn gái ngoài giới của Lục Quý Hành”, “Bà xã được chính phủ chứng thực của Lục Quý Hành”, “Bé yêu của Lục Quý Hành”, “Cô vợ nhỏ của Lục Quý Hành”.
Vưu Gia cảm thấy mình không thể lạc hậu, bèn đặt một cái tên như thế.
Bây giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy thẹn thùng hết!
Anh Mạch bớt thời gian đi xem anh phát sóng trực tiếp, vừa nhìn thấy ID và thân phận quản lý của Vưu Gia thì lập tức vui vẻ, anh ấy nhắn riêng cho Vưu Gia: “Em Gia, em đừng đi quấy rồi, anh nói với em, em nổi bật như vậy là sẽ bị đánh đó.”
Vưu Gia run bần bật, bèn gửi một bình luận bày tỏ thiện ý lên.
Bình luận chỉ là một cái biểu cảm.
:)
Trang phát sóng trực tiếp này có một đặc điểm là chỉ cần quản lý bình luận thì bình luận đó sẽ được thêm khung hồng và gắn ở đầu tiên, vì thế cái biểu cảm mỉm cười kia của Vưu Gia có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Phía dưới là một trời dấu chấm than!
“Ôi đệch, khiêu khích à!”
“Em gái tuyệt, trình độ khiêu khích rất cao đấy!”
“Cô gái, cô thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi.”
“Mọi người chú ý, hướng nòng súng về phía quản lý mới!”
“Ra đây đấu đơn đi!”
…
Vưu Gia ngơ ngác, a, tôi không có ý đó, tôi không làm như vậy…