Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 54



Mẫn Chi không thích cô Cao kia, bé cũng không biết vì sao, có thể là móng tay dài nhọn nhọn của cô Cao nhìn có vẻ sắc bén, cũng có thể là cô Cao cười không mấy chân thật, lại hoặc là bởi vì cô Cao luôn kề sát vào ba để nói chuyện.

Lần nào ba cũng lịch sự dịch sang bên cạnh, nhưng cô Cao luôn có thể tìm được cơ hội thích hợp để đến gần.

Chuyện này làm Mẫn Chi cảm thấy rất buồn bực.

Chị Tư Tư nói, phụ nữ thông minh sẽ giữ khoảng cách với chồng người khác, xem ra cô Cao không được thông minh cho lắm.

Anh Dật Chi nói, đừng nói chuyện với người không thông minh, ngu xuẩn sẽ lây bệnh.

Cho nên khi cô Cao hỏi bé thích ba hơn hay mẹ hơn, bé chỉ lắc đầu không nói.

Cô Cao cười, duỗi tay sờ đầu bé, cười ranh ma: “Mẫn Chi không chọn được à?”

Mẫn Chi vẫn lắc đầu, bé cảm thấy câu hỏi này không quá thông minh, bé không muốn trả lời.

“Vậy Mẫn Chi có thích cô không?” Cô ta cầm một viên kẹo đưa cho Mẫn Chi, trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng. Nhìn như bà ngoại sói dụ dỗ mũ đỏ.

Mẫn Chi liếc nhìn cô ta, lại nhìn ba, cảm thấy câu hỏi này càng không thông minh hơn, lại nói mẹ dặn không thể ngăn kẹo của người la, vì thế bé trốn vào lòng ba, không hé răng nửa lời.

Lục Quý Hành cười, chỉ là nụ cười ở khóe môi hơi lạnh: “Xin lỗi, gần đây Mẫn Chi bị cảm nên không thể ăn kẹo được, tôi phải đi trước, bà xã tôi đang đợi tôi một mình, tôi không yên tâm.”

Mẫn Chi nghe ba nói vậy, bé lập tức gật đầu thật mạnh.

Nhưng chợt cảm thấy mình như vậy không quá lễ phép, bé xấu hổ ghé vào lòng ba.

Cao Nhược Lâm gật đầu, mỉm cười nói: “À, tôi quên mất. Vậy anh đi nhanh đi! Vưu Gia ngồi một mình, thật sự không quá tiện.”

Thời gian lâu rồi, Cao Nhược Lâm biết rõ Lục Quý Hành không có tình cảm gì với mình, nhưng vậy thì sao, đàn ông trước giờ không luôn quá kiên định, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, trên đời này không có cái chậu nào kiên cố đến mức không thể đập được. Bây giờ anh biết mình có ý vậy đã đủ rồi. Rất nhiều chuyện đều bắt đầu từ hiểu biết.

Cô ta biết làm như vậy là vi phạm đạo đức, nhưng đời người ngắn ngủi, sao không tính toán cho mình một chút.

Không biết Đa Âm rời đi lúc nào, cũng không biết đã quay về từ khi nào, hiện tại cô bé đang nắm tay cô ta, cô bé im lặng không nói lời nào, trong mắt lại mang theo chút nhẫn nhịn cùng bi thương khác thường, cô ta biết Đa Âm trưởng thành sớm, đại khái là đã cảm nhận được cái gì, vì thế cô ta ngồi xổm xuống xoa mặt con gái: “A Âm, chuyện người lớn không liên quan gì đến con.”

Đa Âm đột nhiên ném tay cô ta rồi chạy đi.

Cô ta không đuổi theo, nghĩ trẻ con luôn dễ quên, chỉ chốc lát thôi là sẽ quên hết.

Con gái mình đúng là giống ba nó, có đạo đức tới mức ngu xuẩn.

Người suy nghĩ cho người khác, vậy ai sẽ suy nghĩ cho mình.

Vì bản thân mới là chính xác nhất.

Có một số việc, cố gắng thì mới có kết quả được.

***

Vưu Gia ném một món đồ chơi bằng nhung, ném một con rồng cao một mét như Mẫn Chi, sau đó ôm tay ngồi trên sô pha, nặng nề hừ một tiếng.

Tức tức tức… Tức hộc máu.

Anh Mạch vào nhà theo Lục Quý Hành, vừa vào đã bị rồng đập vào mặt, anh ấy nghiêng người trốn sang bên, cực kỳ vui mừng nói: “Oa, em Gia của anh uống lộn thuốc hả? Hay là A Quý làm chuyện gì có lỗi với em? Em nói đi, anh công bố cho cả thiên hạ biết, để fans khắp thế giới đến trách cậu ấy, thóa mạ cậu ấy.”

Anh Mạch cũng đoán được đây là do đâu, đã một tuần kể từ ngày tập cuối cùng của “Một Nhà Bình Phàm” quay xong, tối hôm qua phát sóng, sau đó lời bình của người xem cũng đến theo, các phe cãi cọ túi bụi trên mạng.

Phải ngược dòng về lúc đang quay trước, ngày đó Đa Âm đi tìm Vưu Gia, Vưu Gia không tìm được cơ hội nói chuyện rõ ràng với Cao Nhược Lâm, dù sao chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, làm to chuyện thì rất khó coi, dù thế nào trẻ con cũng vô tội, Vưu Gia không muốn tổn thương Đa Âm, cho nên cô vẫn muốn xử lý đơn giản, chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì Cao Nhược Lâm đã rời khỏi chương trình, lý do là đột nhiên bị viêm cơ tim, thật sự không có cách nào quay tiếp.

Vốn dĩ thời lượng quay cũng không còn nhiều, lại nói tổ chương trình cũng không ép người bệnh phải chiến đấu hăng hái, đương nhiên để người đi về dưỡng bệnh trước.

Thế nhưng ngày hôm sau paparazzi lại tung tin nóng, nói Cao Nhược Lâm rút khỏi chương trình không phải vì bệnh mà vì có ẩn tình khác, đưa tin ba phải thế nào cũng được, nhưng đều ám chỉ có gút mắt tình cảm với Lục Quý Hành, Cao có ý muốn lên làm chính, nhưng Lục không đồng ý, hai người bất đồng ý kiến, Cao tức giận rời đi.

Nói Lục Quý Hành và Vưu Gia ân ái trước màn hình đều là giả, thật ra Lục Quý Hành và Cao Nhược Lâm ngầm qua lại từ lâu, sau đó còn đưa kèm mấy bức hình, có một hình Lục Quý Hành cúi đầu, Cao Nhược Lâm chắp tay sau lưng nhón chân, ảnh chụp từ sau lưng Cao Nhược Lâm, không nhìn thấy mặt người, nhưng tư thế này nhìn thế nào cũng thấy đây là tư thế hôn môi.

Đến cả Vưu Gia cũng thấy rất giống, máu nóng lập tức xông lên não, suýt chút nữa là muốn tát Lục Quý Hành một cái.

Nhưng mà cô nhịn xuống.

Thủ đoạn thấp kém như vậy, cô mới không bị mắc mưu!

Phi!

Nhưng tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, làm một nghệ sĩ, tin đồn vỉa hè còn được truyền lưu nhiều hơn là tin tức về tác phẩm, thậm chí một ít diễn viên còn dựa vào tin tức mẫn cảm như ngoại tình để tạo đề tài chú ý, dẫn tới một vài minh tinh theo con đường dùng tin xấu để nổi tiếng, tự mình tạo tin xấu sau đó lại tẩy trắng.

Nhưng đến Cao Nhược Lâm và Lục Quý Hành, cả hai đều hoàn toàn không cần dùng loại phương pháp này để nhận sự chú ý, trái lại, đứng càng cao sẽ càng quý trọng thanh danh.

Cho nên chuyện này chợt trở nên chân thật hơn, không bao lâu đã có đủ loại tin tức tương quan xuất hiện.

Một số cư dân mạng tự mình phỏng đoán, thậm chí còn có thể lấy ra bằng chứng chứng minh Lục Quý Hành ngoại tình.

Những thứ này Vưu Gia đều không thèm để ý, cái cô để ý là ảnh chụp.

Rõ ràng ảnh này chụp được lúc đang quay Một Nhà Bình Phàm, mà lúc quay ngoài người của tổ chương trình thì không có khả năng paparazzi có thể trùng hợp chụp được cảnh hai người ở bên nhau, nếu Vưu Gia nhớ không lầm, Lục Quý Hành chỉ gặp riêng Cao Nhược Lâm đúng một lần kia, nếu đây là trùng hợp thì thật khéo đến đáng sợ.

Nếu để cô thử suy đoán đủ mọi âm mưu, chính cô cũng phải đoán liệu có phải Cao Nhược Lâm… Tự biên tự diễn hay không?

Vậy thì người phụ nữ này thật là đáng sợ.

Phòng làm việc của Lục Quý Hành nhanh chóng đăng văn bản thanh minh: Tin tức giả, đã giao cho luật sư xử lý.

Cao Nhược Lâm cũng thanh minh theo, nói một đoạn dài, ý chính là mình thất bại trong hôn nhân cùng với mình là mẹ đơn thân không dễ dàng, nhưng tuyệt đối không có tâm tư không nên có, sau đó còn khen ngợi Lục Quý Hành một đợt, nói anh là một người đàn ông rất yêu thương vợ, nói mọi người không cần suy đoán, cũng xin lỗi vì mình đã mang đến ảnh hưởng không tốt cho Lục Quý Hành.

Ngày đầu tiên quay về đi làm, bạn học Chu Dương lập tức phát biểu cái nhìn của mình cho Vưu Gia nghe: “Cao Nhược Lâm đúng là không đơn giản, quá không đơn giản! Chị nói với em, em đừng tin mấy lời dối trá của cô ta, nói thì dễ nghe lắm, nhưng đây chắc chắn là giả vờ vô tội, người bình thường ai sẽ tự cọ nhiệt độ của bản thân rồi nói một đống lời nửa thật nửa giả, bên ngoài thì khen Lục Quý Hành nhưng thực tế lại cho người khác có thêm không gian tưởng tượng, còn không bằng đừng hé răng, giao cho phòng làm làm việc xử lý giống chồng em. Tuy rằng mấy năm nay cô ta không lộ mặt, danh tiếng không lớn như trước nhưng chỗ đứng vẫn còn mà! Làm như vậy thật sự không thể tưởng tượng được! Không chừng đang nghẹn chiêu xấu gì đâu.”

Sau lại lục tục có tin nóng, đền là những người tự nhận mình “Nghe nói”, mình “Biết chuyện.”

Vưu Gia còn tiếp điện thoại của Cao Nhược Lâm, trong điện thoại, Cao Nhược Lâm nói giọng trầm thấp, tràn ngập áy náy: “Thầy Lục là người thế nào chắc cô là người biết rõ nhất, những tin tức trên mạng kia đều là đồn đoán vô căn cứ, cô tuyệt đối đừng tin tưởng. Tôi và thầy Lục trong sạch không có gì cả… Chỉ mong không gây ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và thầy Lục, nếu không tôi chết muôn lần cũng không hết tội…”

Lời này nói được rất chân thành, Vưu Gia im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Cô Cao, chúng ta nói thẳng đi, Đa Âm đ ến tìm tôi, nói cô thích chồng tôi, hơn nữa còn có ý tưởng tiến thêm một bước, đương nhiên, nếu chỉ dựa vào cái này tôi cũng không dám thật sự tin cô có ý tưởng gì với chồng tôi, mà còn cả trực giác của phụ nữ, thêm một ít phán đoán tổng hợp của tôi, cô Cao, cô có phủ nhân không?”

Cao Nhược Lâm là người rất kiêu ngạo, cô ta có thể nói dối, nhưng bị người vạch trần lời nói dối còn muốn để cô ta tiếp tục phủ nhận, cô ta không làm được.

Vưu Gia cười, cô đã đoán được phần nào: “Khi đó Đa Âm muốn tôi nghĩ cách đừng để cô làm chuyện không nên làm. Tôi nghĩ người đều sẽ phạm sai lầm, cái này cũng không có gì, khi còn nhỏ ai cũng từng mơ ước thứ không thuộc về mình. Nhưng cô Cao, tôi hy vọng cô có thể hiểu, chỉ có trẻ con mới không khống chế được d*c vọng của chính mình, người lớn nên hiểu rõ có một số việc không thể làm. Tôi rất đau lòng Đa Âm, cô bé rất ngoan, nhưng cô không cảm thấy trẻ con quá ngoan là do mẹ thiếu trách nhiệm sao? Tôi biết cô nuôi con một mình không dễ dàng, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể quan tâm Đa Âm nhiều hơn. Đừng tiếp tục nữa, như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất buồn cười, tôi có thể nghiêm túc nói cho cô, Lục Quý Hành sẽ không thích cô, tôi cũng sẽ không nghi ngờ ảnh vì những điều này, tôi quen ảnh từ nhỏ, mười mấy tuổi đã ở bên nhau, anh ấy yêu tôi tới mức nào, cô không thể tưởng tượng được đâu.”

Nói xong, Vưu Gia lập tức tắt máy.

Sau đó cô cảm thấy da mặt mình càng ngày càng dày.

“Anh ấy yêu tôi tới mức nào, cô không thể tưởng tượng được đâu.”

Lời này hình như rất ngốc nghếch…

Sau đó Vưu Gia bị chính mình chọc giận, sao mình lại ngốc như vậy.

Khi anh Mạch và Lục Quý Hành đi vào vừa đúng lúc cô cúp điện thoại, đang tự giận chính mình.

Anh Mạch trêu chọc cũng chưa tính, Lục Quý Hành còn nhặt rồng bông ném vào lòng cô, chê cười cô: “Năm nay em có thể đi nhà trẻ cùng Mẫn Chi.”

Vưu Gia bỗng nhiên đạp anh một cái.

Anh Mạch đến lấy giấy tờ, lấy xong liền ra về, trước khi đi còn cố ý nói với Vưu Gia: “Em Gia, bạo lực gia đình đi! Đừng khách khí. Anh thấy cậu ấy ngứa đòn lắm.”

Vưu Gia chỉ vào anh ấy: “Anh chạy nhanh đi, em thấy anh càng ngứa đòn hơn.”

Anh Mạch ngửa mặt lên trời cười to.

Người đi rồi, Lục Quý Hành mới ôm mặt cô hỏi nhỏ: “Làm sao vậy, hửm?”

Vưu Gia thuật lại trời kịch ngốc nghếch kinh điển của mình cho anh nghe, sau đó nắm hai tai anh hỏi: “Vậy rốt cuộc anh có yêu em không?”

Lục Quý Hành nặng nề cười một tiếng, sau đó lắc đầu.

Vưu Gia tức giận cắn cổ anh, lại hỏi: “Anh lặp lại lần nữa?” Cô quỳ gối lên đùi anh, tầm mắt ngang với mắt anh: “Yêu hay không?”

Ý cười trên mặt Lục Quý Hành càng sâu hơn, anh muốn lắc đầu lần nữa, nhưng Vưu Gia ấn đầu không cho anh lắc. Vẻ mặt cô rối rắm vô cùng.

Cuối cùng anh cúi đầu hôn nhẹ cô: “Yêu, rất yêu, không có người nào yêu em hơn anh cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.