Trong kì thi trung học Hứa Tĩnh phát huy vượt xa người thường, lấy điểm cao để thi vào trường Tam Trung thành phố Tân.
Ngày khai giảng, Giang Ninh và Lâm Yến Thù đưa cô bé đến trường. Bác sĩ Giang vẫn xinh đẹp như cũ, cảnh sát Lâm đứng bên cạnh cô, hai người rất xứng đôi, nhận được không ít ánh nhìn.
Trường học không cho phép phụ huynh đưa đồ vào ký túc xa, Hứa Tĩnh xách theo túi lớn túi nhỏ đồ của mình, “Em tự chuyển được, anh chị không cần chuyển đồ đâu, em có thể làm được.”
“Có chuyện gì cũng phải gọi điện thoại cho chị.” Giang Ninh dặn dò. Hứa Tĩnh gật đầu, “Em sẽ gọi.”
“Bị bắt nạt thì nói cho thầy cô, nói với cảnh sát, có rất nhiều phương án giải quyết.” Giang Ninh cười tay nắm thành quyền, nói, “Cố lên.”
Cô cười lên rất đẹp, Hứa Tĩnh cũng nở nụ cười theo, “Dạ, em sẽ cố gắng.” Cô bé ký tên ở dưới ký túc xá, kéo va ly lớn đi về phía cầu thang.
“Cô bé, chỗ này có thang máy.” Cô quản lý ký túc gọi cô lại, chỉ vào thang máy: “Chỗ này có thang máy, ký túc xá của cháu ở lầu bảy chuyển tới chuyển lui mệt lắm.”
“Dạ? Vâng.” Hứa Tĩnh vội vàng quay trở lại, đẩy mạnh va ly vào thang máy.
Một đám con gái rất cao đi nhanh vào thang máy, Hứa Tĩnh vội vàng đẩy hành lý mình ra sau, đặt sát tường thang máy.
“Tớ đụng vào hành lý của cậu sao?” Cô bé giương mắt nhìn, cô ấy rất xinh đẹp, cao hơn Hứa Tĩnh cả nửa cái đầu. Không có va ly hành lý gì, chỉ ôm đồng phục huấn luyện quân sự.
“Không có không có.” Hứa Tĩnh lắc đầu, cô chỉ sợ người khác chê mình bất, cô đã đi rất lâu rồi, đều bị người ta chê dơ, “Cậu không đụng vào đồ của tớ.”
Cô gái kia đánh giá cô một lát, duỗi tay qua, “Chào cậu.” Ngón tay của cô ấy trắng nõn thon dài lại đẹp đẽ, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ rất đẹp, “Tớ
tên Thịnh Thiên Kiều, lớp 10/1.”
“Tớ cũng ở lớp 1 năm nhất, Hứa Tĩnh.” Hứa Tĩnh không nắm tay cô ấy, chỉ báo tên mình, cô nhấp môi dưới, bổ sung nói, “Trường trung học cơ sở số 16 đến.”
*Gốc là “cao nhất nhất ban”, tức là lớp số 1 của khối 10. Hứa Tĩnh từ trường số 16, có xem tin tức hẳn là đều sẽ biết.
Trong nháy mắt có mấy người trong thang máy nhìn qua, ánh mắt khác lạ. Hứa Tĩnh như lõa thể, đứng ở đó để bị người ta quan sát bị người ta phê phán, bị người ta nhìn kỹ. Cô sớm đã quen rồi, nhưng vẫn hơi không thoải mái.
“Trường số 16 có phải dạy toán rất tốt không?” Thịnh Thiên Kiều nhìn cổ tay, lại nhìn cô gái nhỏ đã sắp cuộn thành một nắm tròn trước mặt, nắm tay lại thả ra, “Cậu ở phòng nào? Để tớ có thể hỏi bài môn toán của cậu, tớ học toán bình thường lắm.”
Hứa Tĩnh sửng sốt, người này sao lại không phản ứng như những người khác vậy?
“A?”
Thịnh Thiên Kiều nắm tay nắm va ly của cô, “Tớ ở phòng 702, cậu thì sao?”
“Tớ cũng ở 702, đương nhiên là được.” Hứa Tĩnh không dám chạm vào tay của cô ấy, cô ấy nhìn qua vừa cao quý vừa xinh đẹp.
Có thể cô ấy không biết những chuyện trên mạng, nếu biết rồi, cô ấy sẽ không qua lại với Hứa Tĩnh đâu.
Thang máy dừng ở từng tầng một, cuối cùng dừng ở tầng bảy.
Hứa Tĩnh xách theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi thang máy, va ly nặng nhất đã bị cầm lấy. Hứa Tĩnh định nhắc nhở cô ấy, chăn cô từng ngủ, không sạch sẽ.
Nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng, bản thân cô không có bệnh, cô cũng không lây bệnh cho người khác.
Cô rất mong có bạn.
Ký túc xá rộng rãi sạch sẽ hơn nhiều so với trường số 16, rất sáng sủa, ánh mắt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, trên dưới chiếu trải giường màu trắng không vương một hạt bụt.
Lớp trọng điểm mỗi ký túc xá có bốn người, trên là giường dưới là bàn.
“Cậu ở giường thứ 2, gần sát tớ.” Thịnh Thiên Kiều có vẻ ngoài cao ráo, tay dài chân dài, giơ tay đã đặt được chăn của Hứa Tĩnh lên giường, nói: “Những người khác đều đã đi nhận đồ huấn luyện quân sự, cậu trải giường xong thì nhớ đi nhận.”
“Cám ơn.” Đây là lần đầu tiên Hứa Tĩnh được người khác trong trường giúp đỡ, cô nhìn lại Thịnh Thiên Kiều một cái, Thịnh Thiên Kiều cao trên dưới 1m7, tóc dài cột thành đuôi ngựa, làn da trắng như tuyết, đôi mắt là mắt phượng.
“Không cần khách sáo.” Thịnh Thiên Kiều đặt đồng phục huấn luyện lên giường, kéo ghế ra ngồi lên mở sách, “Sau này giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tốt, chắc chắn rồi, có gì cậu không biết tớ chắc chắn sẽ giúp cậu.” Hứa Tĩnh vội vàng trải giường chiếu, trong nội tâm mong rằng Thịnh Thiên Kiều sẽ biết chuyện của mình muộn một chút. Môn toán của Thịnh Thiên Kiều không tốt, cô học toán rất giỏi, cô có thể cố hết sức giúp đỡ.
Rất nhanh hai người khác trong ký túc xá đã nhận đồ quân sự xong trở về, nhìn thấy Hứa Tĩnh chào hỏi xong thì cầm sách đi đến trước bàn của Thịnh Thiên Kiều, hỏi bài Thịnh Thiên Kiều.
Ký túc xá lớp trọng điểm cũng toàn là học sinh lớp trọng điểm, họ quan tâm thành tích và phương pháp học.
Ga trải giường của Hứa Tĩnh là bác sĩ Giang mua, trước hôm khai giảng mấy ngày, bác sĩ Giang đưa tới nguyên một bộ. Cô rất cẩn thận, đại khái là sợ Hứa Tĩnh ở trường bị kỳ thị.
Đồ trải giường màu xanh da trời, vô cùng đẹp, bên trên còn có mùi hoa oải hương.
Hứa Tĩnh ngửi mùi, cuộc sống của cô thật sự sắp bắt đầu rồi sao?
Hứa Tĩnh biết được thành tích của Thịnh Thiên Kiêu vào đại hội tân sinh, cái gọi là môn toán không tốt là cô ấy thi toán chỉ kém một điểm nữa là đạt điểm tối đa, hạng nhất khối mười là Thịnh Thiên Kiều. Người thật như tên, thiên chi kiêu tử.
Vào tuần khai giảng đầu tiên cô ấy đánh nhau một trận với nam sinh cùng hàng ngồi phía sau, đánh đến kinh thiên động địa. Bởi vì vóc dáng của Thịnh
Thiên Kiều cao, khi xếp chỗ, cô ấy lựa chọn hàng sau, thành tích của Hứa Tĩnh đứng thứ hai của lớp, có quyền tự chọn chỗ ngồi, sau khi cô chừ một lúc mới ôm sách ngồi bên cạnh Thịnh Thiên Kiều, các cô thành bạn cùng bàn.
Nguyên nhân đánh nhau là nam sinh hàng sau kéo áo lót của Hứa Tĩnh, không cẩn thận làm bung, cũng có thể là cô ý. Hứa Tĩnh quay đầu lại nói năng phải trái với cậu ta, nam sinh lại khịt mũi coi thường, “Nghe nói mẹ cậu làm mấy công việc kiểu kia, có phải cậu cũng bị ảnh hưởng không? Giờ mà còn mặc nội y có móc cài, bị người ta cởi cũng ––––"
Thịnh Thiên Kiều đang cúi đầu viết bài kiểm tra, buông bút xoay ngươi đã đá lật bàn tên nam sinh kia.
Cậu chàng nọ cao hơn Thịnh Thiên Kiều, gần 1 mét 8, nam sinh cấp 3 đã nẩy nở, sức cũng mạnh. Cậu ta lấy lại tinh thần đứng dậy nhào qua đánh Thịnh Thiên Kiều, Thịnh Thiên Kiều cũng không chịu yếu thế, cô ấy dùng khuỷu tay đập vào bụng cậu ta, nghiêng người vật cậu nam sinh qua vai khiến cậu ta ngã xuống đất, nam sinh trong phút bị ngã vẫn không cam lòng. Đột nhiên bám lấy Thịnh Thiên Kiều, lợi dụng ưu thế dáng cao và thể lực mà quật ngã cô.
Thịnh Thiên Kiều bị quăng ngã có hơi thảm, nam sinh đang định đắc ý mình đã đánh ngã được cô gái này, ngay sau đó, tất cả động tác của cậu ta đều dừng lại.
Hứa Tĩnh bổ nhào qua đè lên người cậu ta, con dao rọc giấy dưới đồng phục to rộng đè chặt trên cổ cậu ta. Tay cô run run, sắc mặt trắng bệch, giọng điệu lại bình tĩnh lạ thường, “Buông tay, bằng không tôi đâm chết cậu.”
Nam sinh kia đứng sững tại chỗ, Thịnh Thiên Kiều thuận thế thoát thân, mạnh bạo đạp nam sinh kia một cái, duỗi tay kéo Hứa Tĩnh, lạnh giọng dạy
bảo cậu ta, “Cảnh cáo cậu, còn dám làm nhục người khác, tôi thấy cậu một lần sẽ đánh cậu một lần, đánh không lại cũng sẽ làm cho cậu bị đau.”
Hứa Tĩnh đứng dậy, dao rọc giấy lọt vào tay áo cô, cô nhìn qua nam sinh kia, nắm chặt tay Thịnh Thiên Kiều. Thịnh Thiên Kiều khoác áo khoác đồng phục lên người Hứa Tĩnh, bao bọc cô.
Nam sinh sờ cổ, bò dậy từ trên mặt đất, so với Thịnh Thiên Kiều, cậu ta sợ Hứa Tĩnh hơn.
Từ khi khai giảng tới nay, lần đánh nhau đầu tiên trong cả khối lại xảy ra ở lớp trọng điểm, liên lụy đến hai học sinh đứng đầu. Chủ nhiệm lớp cũng không ngờ tới, Thịnh Thiên Kiều và Hứa Tĩnh lại đánh nhau, còn đánh rung chuyển trời đất như vậy.
Thịnh Thiên Kiều lên án nam sinh kia quấy rối, mẹ của cậu nam sinh kia chửi Thịnh Thiên Kiều và Hứa Tĩnh ầm ĩ trong văn phòng giáo viên, nhưng không mắng được bao lâu, cha mẹ của Thịnh Thiên Kiều rất nhanh đã tới, cha mẹ cô ấy kinh doanh một văn phòng luật sư vô cùng nổi tiếng, bọn họ cũng là luật sư rất có tiếng ở thành phố Tân.
Buổi tối Hứa Tĩnh bôi thuốc cho Thịnh Thiên Kiều, cô ấy mặc thắt lưng quay lưng về phía Hứa Tĩnh, trên xương bả vai là một mảng xanh tím.
Hứa Tĩnh thoa thuốc cho cô nàng, trong lòng hơi khó chịu, Thịnh Thiên Kiều là vì cô nên mới bị thương.
“Gặp phải loại người này thì nên đánh nó, đánh cũng đã đánh, đánh tàn nhẫn một lần thì chúng sẽ không dám nữa.” Thịnh Thiên Kiều ngồi xếp bằng, sống lững ưỡn thẳng, “Nghe hiểu chưa? Cậu đánh xong cũng còn có tớ, tớ ở đó, không ai dám bắt nạt cậu.”
Hứa Tĩnh gật đầu, “Cảm ơn.”
“Sau này cậu gọi tớ là chị đi, chị đây sẽ che chở cho cậu.” Thịnh Thiên Kiều muốn xoay người nhìn Hứa Tĩnh, làm liên lụy đến vết thương trên lưng, đau đến nỗi suýt xoa một tiếng, “Gọi chị nghe thử cái.”
Hứa Tĩnh không muốn nhắc nhở cô ấy, bọn họ sinh cùng năm, nhưng Thịnh Thiên Kiều lại nhỏ tháng hơn. Sinh nhật của Thịnh Thiên Kiều tháng bảy, Hứa Tĩnh tháng ba.
Hứa Tĩnh nhấc vạt áo chỗ thắt lưng ra, lộ vết máu bầm trên eo, xoa thuốc ấm lên rồi ấn lên. Thịnh Thiên Kiều đau đến nhíu màu, vừa định nói, Hứa Tĩnh mở miệng, “Thịnh Thiên Kiều, sau này đừng đánh nhau vì tớ.”
“Cậu có thể ra lệnh cho tớ à? Gọi chị.” Thịnh Thiên Kiều ngẩng đầu lên, “Tớ không có đánh nhau vì cậu, tớ chỉ không quen nhìn đám con trai kia bắt nạt con gái. Phái nữ phát triển ngực thì làm sao? Phái nữ mặc nội y thì làm sao? Đặc điểm sinh lý bình thường, ai cũng có, vì sao lại phải thấy xấu hổ? Nữ sinh chúng ta cũng chẳng cười nhạo quần lót nam sinh, bọn họ dựa vào cái gì mà cười nội y của chúng ta? Cũng đâu phải có bệnh.”
“Sau này mà còn có người kéo nội y của chúng ta, chúng ta lập tức kéo quần lót của nó. Không cần vì phát dục mà tự ti, phát dục tốt là khỏe mạnh, chúng ta nên cảm thấy vui.”
Thịnh Thiên Kiều có vóc người cao ráo, nhưng còn chưa phát dục, mặc nội y là áo ba lỗ.
“Áo lót cài khóa của cậu mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua, tuần sau tớ sẽ mặc, xem xem ai dám cười tớ.”
Hứa Tĩnh ngượng ngùng nói cô mua ở cửa hàng hàng hóa nhỏ mười đồng một cái, cô nhìn qua ngực của Thịnh Thiên Kiều, nói, “Tuần sau tớ mua cho cậu.”
“Không cần, tớ tự mua.”
“Tớ mua cho.” Hứa Tĩnh nói, “Cảm ơn cậu giúp tớ, chị, em mua cho chị.”
“Vậy được rồi, cậu muốn cái gì? Chị đây mua cho cậu, chúng ta trao đổi quà.”
Hứa Tĩnh nở nụ cười, “Tớ không cần gì cả, tớ chỉ cần một người bạn.”
“Tớ không phải bạn của cậu sao?” Thịnh Thiên Kiều quay đầu lại nhìn cô cười, véo mặt cô, “Cậu cười lên rất đẹp, sau này cười nhiều đi.”
Hứa Tĩnh hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu rút giấy bôi thuốc mỡ trên tay, “Đẹp ở đâu?”
“Chỉ là đẹp.” Thịnh Thiên Kiều quay đầu, mặt quay về phía Hứa Tĩnh, nghiêm túc nói, “Hứa Tĩnh, sau này không cho mang dao đi học nữa.”
Hứa Tĩnh bỗng ngẩng đầu, cô ấy biết rồi?
“Một khi lỡ tay, sẽ kéo cậu xuống vực sâu. Chúng ta phải có lý tưởng cao đẹp hơn, tuyệt đối không thể sa lầy cùng đám người xấu.” Thịnh Thiên Kiều thả vạt áo xuống, cô ấy ngồi xếp bằng, sống lưng thẳng tắp, mắt phượng hếch lên, “Tớ sẽ bảo vệ cậu, không cần mang theo dao nữa.”
Thịnh Thiên Kiều biết chuyện của mẹ cô, cũng biết cô là Hứa Tĩnh trong tin tức, nhưng Thịnh Thiên Kiều không kỳ thị cô. Người nhà của Thịnh Thiên Kiều cũng không vì vậy mà bảo Thịnh Thiên Kiều cách xa cô, bọn họ thậm chí còn sai Thịnh Thiên Kiều mang thêm một ít đồ dùng cho Hứa Tĩnh.
Cảnh sát và tập thể cố gắng làm cậu của cô nôn ra một phần di sản của mẹ cô, trong tay Hứa Tĩnh có chút tiền, chỉ là cô không bỏ ra tiêu xài cho mình, cuối tuần cô đến cửa hàng lớn nhất thành phố Tân chọn một chiếc bra màu trắng thuần.
Buổi tối quay lại trường gặp mặt hôm đó, Thịnh Thiên Kiều mặc bra màu trắng vào, một hai phải đi vòng vòng trong phòng ký túc xá, để những người khác nhìn xem cô mặc vào đẹp thế nào.
Hứa Tĩnh dùng chăn quấn cô lại, đè trên giường.
Thịnh Thiên Kiều có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tốt, chính nghĩa thông minh tích cực hướng về phía trước. Mục tiêu của cô ấy rất rõ ràng, cô muốn thi vào học viện luật của Bắc đại, cô ấy miêu tả đại học Bắc Kinh cho Hứa Tĩnh, lén đem điện thoại vào trường, đưa ảnh cho Hứa Tĩnh coi.
Cô đã đi qua sân trường Bắc Kinh, ba mẹ dẫn cô đi.
Cô nói với Hứa Tĩnh, sau này họ phải thi vào cùng một trường, đại học còn có thể chơi cùng nhau.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ mang theo một ít sách pháp luật đến cho Hứa Tĩnh đọc, Hứa Tĩnh xem ngon lành. Mục tiêu của Hứa Tĩnh càng rõ ràng hơn, tương lai phải cùng thi vào một trường đại học với Thịnh Thiên Kiều.
Vào các kì nghỉ cô đều sẽ đi ra ngoài làm công, tìm cơ hội kiếm tiền. Công việc nào cô cũng làm, có một lần cô bán hoa gặp phải Thịnh Thiên Kiều.
Thịnh Thiên Kiều đi cùng một đám bạn ăn mặc gọn gàng đẹp đi đi chơi trò chơi giết người, ở ngay cửa cửa hàng nhìn thấy Hứa Tĩnh, Hứa Tĩnh cho rằng cô nàng sẽ tránh đi, nhưng cô ấy lại không có bất kỳ do dự nào, đi tới chào hỏi giật lấy hoa của Hứa Tĩnh, rồi phân phát hoa cho bạn của mình, ép người ta bán hoa giúp Hứa Tĩnh.
Thành tích của Hứa Tĩnh và Thịnh Thiên Kiều vẫn luôn rất ổn, từ lớp 10 đến lớp 12, ổn định ở hạng nhất và hạng hai.
Vốn Thịnh Thiên Kiều có thể đi du học, cuối cùng cô lại nhường cơ hội cho người khác. Cô và Hứa Tĩnh cùng nhau tham gia thi đại học, mục tiêu của họ là Bắc đại.
Khi cô thi xong ra khỏi trường thi thấy cha mẹ đang đợi cũng không rời đi cùng cha mẹ, mà là đứng trong đám người.
Năm phút sau, cô nhìn thấy Hứa Tĩnh ở trong đám người, Thịnh Thiên Kiều vẫy tay, “Chỗ này.”
Nắng gắt như lửa, Hứa Tĩnh quay đầu nhìn, nở nụ cười với ánh mắt đối diện mình, vô cùng xán lạn.