Mối Tình Đầu Của Đối Thủ Một Mất Một Còn Với Nam Chính Truyện Vườn Trường

Chương 22: 22: Chờ Khi Nào Gặp Được Người Mình Thích Rồi Hãy Nói Với Tôi Mấy Thứ Này2




Editor: Bamboo__________________________Cậu ta lại nói: “Nhưng mà Đoạn ca” trên mặt cậu ta hiện lên chút do dự, “Cậu không thấy rằng cậu bảo hộ Mạt tỷ quá tốt rồi à.”Đoạn Dã là ai chứ, từ lúc cấp hai dù Triệu Chính không học cùng trường với cậu nhưng đã nghe qua danh tiếng rồi.Con người cậu ấy hung ác, nắm đấm cũng hung ác, lúc đánh nhau như không cần mạng.Một chút lưu manh ở Ninh thành cũng chịu gọi cậu ấy một tiếng Đoạn ca.

Người đã lăn lộn trong xa hội, dù là lưu manh tầm thường nhất cũng chịu phục một thằng nhãi ranh còn chưa tốt nghiệp, chuyện này rất khó, nhưng Đoạn ca làm được.Trước đó Triệu Chính đều nghe nói, cũng do Đoạn ca còn đang đi học thôi, nếu như sau khi tốt nghiệp cấp hai mà cậu ấy bỏ học đi làm xã hội đen, thì hiện tại Ninh thành còn có người họ Chương gì đó cơ chứ.Dù có hung đến đâu, chỉ cần vẫn còn đang đi học, thì vẫn tạo cho người khác cảm giác đây là đang đóng vai giang hồ mà thôi.Đoạn Dã bây giờ tại trường học đều là đang giả bộ, hoặc là nói thu lại.Đại đa số người ở trường học đều chưa thấy qua một mặt kia của cậu, bao gồm cả Giang Vũ MạtMặt dù Đoạn Dã không vui nhưng Triệu Chính vẫn căng da đầu nói tiếp: “Dù sao thì, nếu tớ là người như thế nào, thì tớ cũng sẽ không lừa gạt bạn gái tương lai của tớ về con người thật của mình , sẽ thẳng thắn thành thật nói cho cô ấy biết.”Đoạn Dã nhìn chằm chằm cậu ta, cho đến khi da đầu Triệu Chính tê dại, cậu ta thật cẩn thận nói, “Sao?”Đoạn Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua.Trước kệ để hàng trong cửa hàng văn phòng phẩm, Giang Vũ Mạt đang thưởng thức một cây quạt, quạt mấy cái về phía mình, rồi quay lại quạt về phía Nhan Tình, tươi cười thiên chân đơn giản.Nếu chưa gặp được người mình thích, những lời này đều là nói nhảm.Triệu Chính bĩu môi, vậy không nên gặp thì hơn, không phải giống như Đoạn ca như vậy, giận buồn vui sướng đều bị một người nắm chặt, thật đáng sợ nha!*Lớp mười hai cũng không khác gì lắm với mười một, ngoại trừ tiết tự học buổi tối sẽ kéo dài đến mười giờ và hủy bỏ tập thể dục buổi sáng mỗi cuối tuần.Có thể còn chưa đến kỳ sau nên giáo viên cũng không tạo áp lực gì lớn lên bọn họ.Vẫn có chút ảnh hưởng từ tiểu tuyết kia, hiện tại Giang Vũ Mạt học tập so với trước kia càng thêm nghiêm túc hơn.


Mặc kệ như thế nào thì nếu thi đậu một trường đại học chính quy sẽ càng tốt hơn, tuy rằng cũng có trường liên kết học lên đại học nhưng trực tiếp đậu trường chính quy vẫn bớt được rất nhiều việc.Giang Vũ Mạt cũng lo lắng bên người Đoạn Dã có gian thần hay xúc động như Triệu Chính, sẽ khuyến khích cậu kết thù với Chu Tịch, nên thường thường cô cũng sẽ hỏi thăm một chút tình trạng bên ban mười…Hỏi xong cô mới thở dài nhẹ nhóm một hơi, cô biết mà, Đoạn Dã mới không phải ấu trĩ như tên Triệu Chính kia, Đoạn Dã rất có chừng mực, cậu không lui tới với Chu Tịch nhưng không có nghĩa cho việc cậu sẽ kết thù.Nhưng mà Chu Tịch cũng không phải đèn cạn dầu.Khai giảng không quá hai tuần, cậu ta cũng đã nổi danh ở trường học.…..Giống với Đoạn Dã, cũng là dùng nắm tay nổi tiếng.Nam sinh mười mấy tuổi thực sự ấu trĩ như vậy!Cũng may Giang Vũ Mạt biết trước cốt truyện nên không giật mình gì lắm.

Trong tiểu thuyết, Chu Tịch chỉ dùng thời gian ngắn ngủn nữa năm đã trở thành một lão đại khác trong miệng mọi người.Giang Vũ Mạt: “...”Giữa tháng chín, khí hậu khoảng thời gian trước quá mức khô ráo, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều sẽ đổ mưa.

Nhất là hôm nay, dự báo thời tiết đều đã thông báo sẽ có mưa rất lớn.

Giang Vũ Mạt cũng không có lo lắng gì, bình thường nếu trời mưa có to như vậy, ba sẽ lái xe đến đón cô.Đoạn Dã cũng biết, chỉ gửi tin nhắn đến hỏi cô xác định ba Giang sẽ đến đón cô rồi cũng không nói gì nữa.Trong nhà Nhan Tình hôm nay có việc, nên xin nghỉ.Tôn Mộng Đình thì được ba mẹ cô ấy an bài ở tạm trong nhà giáo viên nào đó.


Khi lên lớp mười hai, rất nhiều phụ huynh đều sẽ an bài như vậy, họ luyến tiếc đứa nhỏ nhà mình phải ở ký túc xá trường sẽ chịu khổ không ai chăm sóc.

Nhưng thời gian lớp mười hai cũng rất khẩn trương, đều hy vọng đứa nhỏ có nhiều thời gian học hơn, nên cũng đều đưa con mình đến nhà giáo viên ở tạm.

Ký túc xá giáo viên ở ngay bên cạnh trường học, học sinh không chỉ sẽ được ở gần trường hơn mà còn có cái gì không hiểu đều tùy thời có thể hỏi giáo viên, bầu không khí học tập ở đó cũng rất tốt.Hôm nay trời mưa to, tiết cuối cùng trước khi tan học giáo viên đã thông báo, những học sinh ngoại trú sẽ được nghỉ tiết tự học buổi tối.Mưa ngày càng lớn, Giang Vũ Mạt thật vất vả lên xe, lại phát hiện ống quần mình đều đã ướt cả rồi.Ba Giang nhanh chóng đưa khăn lông cho cô, “Mau lau đi, coi chừng bị cảm lạnh.”Xe ba Giang lái là xe second-hand, tổng cộng cũng chỉ mới hai hay ba vạnSở dĩ mua chiếc xe này là bởi vì mỗi lần trời mưa to, ông lái xe tới đón con gái, mỗi lần khi về cô cũng sẽ cảm mạo một hồi.


Ba mẹ đều có tâm lý thua thiệt với con mình, đặc biệt là khi ông nhìn thấy bên ngoài trường học đậu một loạt xe hơi.

Nên sau khi hai vợ chồng thương lượng, mua một chiếc secondhand từ người quen.Chiếc xe chậm rãi chạy đi, lúc đi qua trạm giao thông công cộng, ở đó đứng vài học sinh.Ba Giang cảm thán một câu, “Trận mưa này lớn quá, xe buýt cũng khó chờ.”Giang Vũ Mạt vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, muốn nhìn một chút có bạn học nào cô quen hay không, như vật cũng có thể đưa bạn ấy đi một đoạn đường.Vừa nhìn qua, liền thấy Ninh Tri Dụ đang đứng lẻ loi một bên.“Ba ba, dừng một chút!” Giang Vũ Mạt hô lên.Ba Giang giẫm phanh lại, biết tâm tư của con gái, vui tươi hớn hở nói, “Có phải muốn đưa bạn học một đoạn đường? Có nhận biết không?”Giang Vũ Mạt gật đầu, quay kiếng xe xuống, mưa lập tức tạt vào, là ướt tóc mái của cô, lông mi đầy nước, cô cũng không quan tâm, cười lên lộ má lúm đồng tiền.Về sau, Ninh Trị Dụ cảm thấy, cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên một màn này —Bên trong màn mưa, Giang Vũ Mạt phất tay về phía cô, thanh âm có chút phiêu, “Ninh Tri Dụ, cậu lên xe đi, tớ đưa cậu một đoạn đường!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.