Mối Tình Đầu Của Đối Thủ Một Mất Một Còn Với Nam Chính Truyện Vườn Trường

Chương 5: 5: Chớ Chọc Người Phụ Nữ Của Đoạn Dã




Editor: Bamboo________________Giang Vũ Mạt không có khả năng bởi vì biết được tương lai mà như biến trở thành người khác.Vừa nhắc đến Đoạn Dã, dù cô có giả bộ không thèm để ý đến đâu thì sự ngượng ngùng trên khuôn mặt vẫn không cẩn thận tràn ra ngoài.Cô ném con búp bê trên tay về phía Nhan Tình, gò má vốn dĩ trắng noãn giờ đây đã đỏ ửng cả lên, “Câu lại nói lung tung.”Ba người đùa giỡn ầm ĩ một trận, dù đang mở điều hòa nhưng vẫn ra một lớp mồ hôi mỏng.


Tâm tư của Nhan Tình quay trở về quyển tiểu thuyết mà nhân vật nam nữ chính đang kích tình b ắn ra bốn phía kia, thấp giọng hỏi Giang Vũ Mạt : “Cho đứa nhỏ này giải thèm một chút đi mà, Vũ Mạt, cậu với Đoạn ca…nắm tay chưa?”Tôn Mộng Đình giả bộ tức giận mắng mỏ: “ Cậu đang xem thường Đoạn ca đấy à?”Giang Vũ Mạt: “...”Nắm tay à, thật đúng là không có, nhưng nếu nói ra thì có vẻ như Đoàn Dã rất nhát gan…Trời đất chứng giám, trước khi lên cấp ba, Giang Vũ Mạt quả thật không có suy nghĩ gì với Đoạn Dã, cũng không dám có.Trong ba năm cấp hai*, cô đều sống dưới mí mắt của chú nhỏ, về yêu sớm à? Đương nhương cô không dám rồi.

Đối với Đoàn Dã, ấn tượng khi ấy của cô không sâu lắm, chỉ nhớ cậu lúc lên lớp thì không nghe giảng, chỉ lo ngủ, không ai trong lớp dám trêu chọc cậu, sau giờ học dù có ồn ào đến như thế nào đi nữa nhưng chỉ cần cậu đang ngủ trong lớp thì lấy cậu làm trung tâm trong phạm vi vài mét, mọi người đều sẽ cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân.* Ở Trung Quốc, cấp hai chỉ có ba năm (tiểu học phải học 6 năm từ lớp 1 đến lớp 6)Đoàn Dã như kiểu trời sinh là đã có một loại khí chất… là loại làm cho người ta sợ hãi.Chớ nói chi là những lời đồn về cậu, nói một mình cậu đánh với mấy người đều không sợ, cũng sẽ không để thua.Trong mắt người lớn, cái danh xưng lão đại gì đó ngây thơ đến nỗi không thể ngây thơ hơn, cũng vô cùng buồn cười.Nhưng dùng để đe dọa mấy học sinh cùng tuổi thì dư dã.Lúc cấp hai, cô với Đoạn Dã đều là những học sinh được chú ý trọng điểm, hai người qua lại cũng không thân thiết gì.Nhưng đến năm cuối cấp hai, Đoàn Dã lại thay đổi, trở nên thích mượn đồ vật của cô, có đôi khi mượn thước kẻ, lại đôi lúc mượn cục tẩy, bút viết… Hai người cũng dần thân thuộc hơn, cô đã quen với việc được tỏ tình nhưng lúc Đoạn Dã tỏ tình cô cũng rất ngạc nhiên.Ở Ninh Thành có đê, rất nhiều người đều thích tản bộ bên cạnh bờ đê.Ngày hôm đó, có bạn học hẹn cô, cô tưởng rằng ai đó hẹn đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm, không ngờ tới người hẹn cô lại là Đoạn Dã, cậu mua cho cô một cốc sữa socola, sau đó mang cô đi về hướng bờ đê.Cũng rất kỳ quái, kỳ thật từ nhỏ đến lớn tính tình của cô có thể nói là có chút tùy tiện, nhưng một số phương diện cô lại rất cẩn thận.Nếu như có người khác phái hẹn cô đi đến bờ đê, cô chắc chắn sẽ nhã nhặn từ chối.Nhưng đó là Đoạn Dã…Trong nhận thức của cô, Đoạn Dã không phải loại người cướp gà trộm chó.Cậu nhìn không giống người tốt, nhưng tuyệt đối không phải loại người hạ lưu.Cô cũng không ngốc, lúc nhìn thấy Đoạn Dã cũng đã ý thức được tâm tư của cậu, nhưng lúc nghe thấy cậu nói, “Giang Vũ Mạt, tớ rất thích cậu”, cô cũng có chút kinh ngạc.Cô không hỏi cậu vì sao lại thích mình.Mà là trực tiếp lắc đầu, nói một câu làm cho người khác không biết nên khóc hay cười, ba mẹ tớ không cho tớ yêu đương.Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy chính mình cũng có một chút tâm tư nhỏ, đến cả chị em thân thiết Nhan Tình cũng nói như vậy, Nhan Tình nói, cô đem nồi ném cho ba mẹ mình để từ chối Đoạn Dã, dù sao Đoạn Dã cũng không thể nói mấy câu EQ thấp kiểu “Cậu đừng để ý đến ba mẹ của cậu” như này được.Câu từ chối của cô nhưng lại kiểu làm cho Đoạn Dã lại tiếp tục thích cô, dù sao cô cũng không nói mấy câu cự tuyệt trực tiếp như “Thật xin lỗi, tớ không thích cậu”Giang Vũ Mạt cũng rất tán đồng ý kiến này.Cô cảm thấy chính mình đang như giả đò, tại một số phương diện.Nhan Tình còn nói, có người trời sinh đã thích hợp yêu đương, Giang Vũ Mạt chính là loại người như thế.Sau khi lên cấp ba, Giang Vũ Mạt cũng không học cùng lớp với Đoạn Dã, Đoạn Dã quả nhiên vẫn chưa từ bỏ, nhưng cách theo đuổi của cậu không giống với người khác.

Cậu sẽ không viết thư tình, cành không lên diễn đàn trường bày tỏ, thậm chí đến những hành động“phát đường” mà lúc bấy giờ đang thịnh hành cũng không làm…nhưng cứ cách mấy ngày Đoạn Dã sẽ đi tìm cô.Giang Vũ Mạt cảm thấy Đoàn Dã cũng có chút tâm kế.Như việc cậu bất động thanh sắt bóp nát tất cả hoa đào bên cạnh cô ngoại trừ cậu.Lúc học cấp hai cô thu thư tình đến độ mỏi tay, kết quả lên cấp ba lại đến một bức thư tình cũng không có.Qua mấy năm, dù người có hay không biết cô đều biết một điều rằng, chớ chọc người phụ nữ của Đoạn Dã.Phụ nữ…Phụ nữ…Giang Vũ Mạt bị cái từ này làm cho kinh ngạc.Cô chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi có được hay không!Người đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết tình cảm như Nhan Tình nói như vầy: “Nhìn như đang che giấu, lại như đang công khai, không nói nhưng ai cũng biết, cuối cùng tớ cũng đã hiểu!”Nói như thế nào đây, Đoàn Dã lúc ở trước mặt cô không có một chút bá đạo nào cả, cũng sẽ không nói những câu kỳ quái.

Nhưng ở nơi cô không thấy được, nơi nào cũng có dấu vết của cậu để lại.

Giang Vũ Mạt không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng đúng thật là cô không có cốt khí, không dám gánh vác, có thể mọi người đều sợ hãi Đoạn Dã nhưng Đoạn Dã lại đối xử với cô rất tốt.


Ngay cả chị họ của Nhan Tình cũng nói, thời học sinh có một người thích mình như vậy, rất đáng để trải nghiệm.Quên không nói, chị họ Nhan Tình cũng là một người cuồng tiểu thuyết, rất nhiều tiểu thuyết ngược luyến chua chua ngọt ngọt trên Tấn Giang đều từ tay cô ấy mà ra.…“Vậy còn ôm thì sao?” Nhan Tình hứng thú hỏi tiếp.Giang Vũ Mạt lấy lại tinh thần, trả lời lại “Cậu đoán xem”Vừa cao thâm lại thần bí.Làm cho người ta không biết đến tột cùng đáp án là như thế nào.Tôn Mộng Đình biết chắc cũng không nghe được điều gì từ miệng của cô, đánh gãy sự truy vấn của Nhan Tình, “Đừng hỏi nữa, miệng cậu ấy cứng lắm, mà giờ chúng ta còn việc chính đây này, cậu quên rồi à?”Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của Giang Vũ Mạt.Là ngày rất quan trọng, các cô tập trung ở chỗ này sỡ dĩ cũng vì có nhiệm vụ quan trọng.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.