Về đến nhà, Ngôn Sơ Âm vừa ăn được mấy miếng cơm thì nhận tin nhắn Wechat thông báo máy bay sắp hạ cánh của bạn cùng phòng, vì vậy Ngôn Sơ Âm lập tức gác đũa, nói gì thì nói, cô không thể để bạn đứng ở sân bay chờ mình được.
Dạo này dì Lâm đang học làm bánh, biết hôm nay Ngôn Sơ Âm đi đón bạn nên đã nướng một ít bánh, bỏ vào chiếc hộp xinh xắn rồi đưa cho Ngôn Sơ Âm: “Chắc là bạn cháu chưa ăn gì, đem bánh theo ăn lót dạ trên đường về.”
Ngôn Sơ Âm vừa thay giày vừa gật đầu, dì Lâm tựa vào cửa nói với cô: “Dì quét dọn phòng dành cho khách rồi đấy, chăn mền cũng giặt giũ sạch sẽ cả rồi, nếu bạn cháu không ngại thì cứ về nhà mình ngủ, khỏi phải thuê khách sạn, tốn kém lắm.”
“Cháu sẽ hỏi ý bọn nó, cháu đi nhé.” Ngôn Sơ Âm đáp nhanh, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lâm Tâm Tâm.
Lúc nãy Lâm Tâm Tâm nói cô nàng chưa biết có tăng ca hay không, dặn Ngôn Sơ Âm khi nào bắt đầu đi thì gọi cho cô nàng. Khi Ngôn Sơ Âm gọi điện, Lâm Tâm Tâm nói phải tăng ca, còn bảo: “Về nhà mày đi, tao sẽ cố gắng xong việc trước chín giờ, cả đám ở nhà mày luôn… Căn hộ đang ở không đủ phòng hả? Không sao, giường nhà mày to mà, cả bọn ngủ chung một giường là được, cũng lâu rồi chưa ngủ cùng nhau…”
Nghe Lâm Tâm Tâm nói vậy, Ngôn Sơ Âm bất giác nhớ lại thời đại học. Phòng ký túc của bọn cô có bốn người, sau khi tốt nghiệp, mặc dù bốn người vẫn có dịp gặp nhau, lần tụ tập gần nhất là hôm một trong số họ kết hôn, nhưng khi đó ai cũng bận, kể cả ngày tới dự lễ cưới hay rời đi cũng đều vội vàng nên không thể ôn chuyện nhiều.
Ngôn Sơ Âm có phần mong đợi.
Lúc đón được hai cô bạn cùng phòng đã gần chín giờ tối, Ngôn Sơ Âm vừa dẫn bạn ra bãi đậu xe vừa hỏi: “Đặt khách sạn chưa? Hay là dịp này ở nhà tao đi, chỉ có chiều chủ nhật là tao phải làm việc thôi, thời gian còn lại dành hết cho tụi mày.”
“Đồng ý, đồng ý.” Tống Thi Văn không hề khách sáo, “Tao cố tình không đặt phòng khách sạn là để tới nhà mày ăn chực ở chực mà, chắc chắn Lộ Lộ cũng giống tao.”
Viên Lộ đi bên cạnh vui vẻ gật đầu.
Ngôn Sơ Âm: “Tao mới chuyển nhà, không đủ phòng, chúng ta chịu khó chen chúc nhau vậy…”
Còn chưa nói xong, Viên Lộ đau khổ giơ tay: “Ngừng ngừng, đừng nhắc tới người phụ nữ đó trước mặt tao!”
Tuy Ngôn Sơ Âm lặng lẽ chuyển nhà nhưng ai thân thiết đều biết lý do. Viên Lộ là fan cứng của Thẩm Gia Thụy, mặc dù đã kết hôn nhưng vẫn không thể chấp nhận tin đồn hẹn hò của thần tượng.
Tống Thi Văn cười xấu xa: “Bọn tao có nhắc tới ai đâu, tự mày lồng lộn lên chứ bộ.”
“Mặc kệ! Là huynh đệ tốt, tụi mày phải cùng chung chiến tuyến với tao.”
Ba người cười đùa lên xe, Ngôn Sơ Âm vừa đưa bánh do dì Lâm nướng cho mấy cô bạn vừa nói: “Đứa nào gọi điện cho Tâm Tâm đi, chắc nó xong việc rồi đó.”
Viên Lộ nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Để tao.”
Tống Thi Văn chồm người lên ghế trước nói với Ngôn Sơ Âm, “Đừng về nhà vội, đói chết mất, đi ăn lẩu ở quán gần trường đi.”
Viên Lộ vẫn chưa gọi điện, nhiệt liệt hưởng ứng: “Đúng đó đúng đó, mấy năm nay thèm quán nướng gần trường ghê gớm, nghĩ thôi đã chảy nước miếng, đợt này tao phải ăn cho đã thèm!”
“Ừ, vậy đi tới trường luôn.” Hôm nay mấy cô bạn yêu cầu cái gì, Ngôn Sơ Âm sẽ đáp ứng hết.
Khi Lâm Tâm Tâm lái xe đến quán nướng, ba người kia đều đang một tay cầm chai bia, một tay cầm xiên thịt nướng trò chuyện rôm rả. Lâm Tâm Tâm loáng thoáng nghe thấy cái tên quen thuộc, tai vểnh lên, ngay cả thịt cũng không vội ăn mà ngồi xuống hỏi: “Tụi mày đang nói đến Chu Cẩn Xuyên?”
Ngôn Sơ Âm nhét xâu thịt trong tay vào miệng cô ấy: “Lo ăn đi.”
Lâm Tâm Tâm vừa nhai nhồm nhoàm nói với Tống Thi Văn: “Nói tiếp đi, lâu rồi tao không nghe tin tức gì của nam thần, sao cậu ấy nhẫn tâm vậy chứ, nói xuất ngoại là xuất ngoại liền luôn? Mấy năm nay còn chẳng về thăm chúng ta lần nào!”
“Chu Cẩn Xuyên có quan hệ gì với chúng ta, mày đáng giá để người ta về thăm chắc?” Viên Lộ vừa nháy mắt với Lâm Tâm Tâm vừa nói, “Hơn nữa người ta là quan chức ngoại giao, bận trăm công nghìn việc, có muốn về nước cũng không về được.”
Lâm Tâm Tâm nhìn mắt cô ấy, xua tay: “Đừng nháy mắt nữa, có nháy cỡ nào mắt mày vẫn bé thôi.”
Viên Lộ nghiến răng nghiến lợi: “Coi chừng tao đấm chết mày đó.”
“Ha ha ha!” Cả đám cười to.
Cười xong, Lâm Tâm Tâm nhìn Ngôn Sơ Âm một cái rồi nói với hai cô bạn còn lại: “Hai đứa mày đang giấu chuyện gì đúng không? Âm Âm của chúng ta vô cùng phóng khoáng, Chu nam thần đã là người cũ từ đời nào rồi, sau khi chia tay cậu ta, nó hẹn hò bao nhiêu người cũng chẳng đếm xuể. Đừng nói là bây giờ tụi mày nhắc tới Chu nam thần với nó, cho dù có là Chu nam thần đứng trước cửa quán này thì nó cũng chẳng có cảm giác gì.”
Bây giờ tới lượt Ngôn Sơ Âm đấm chết Lâm Tâm Tâm: “Nói cứ như tao đào hoa đa tình lắm vậy.”
“Nữ thần tha mạng, tao chỉ ghen tị với giá thị trường của mày tí tẹo thôi mà, không ngờ lại bị mày phát hiện.” Để bảo toàn tính mạng, Lâm Tâm Tâm đành cống nạp xâu thịt nướng trong tay.
Tống Thi Thi giành lấy xâu thịt, vừa ăn vừa nói: “Tử Tâm Nhãn nói bậy nói bạ quá nha, tới tuổi này rồi, có mấy ai mà không yêu vài ba người chứ? Giống như mày mới là bất thường đấy!”
“Tử Tâm Nhãn” là biệt danh của Lâm Tâm Tâm nhưng chỉ khi nào cô ấy phạm lỗi mới bị gọi như vậy.
Lâm Tâm Tâm không lên tiếng, Tống Thi Văn nói tiếp: “Cũng không có gì, đợt trước chồng tao đi công tác ở nước ngoài, tao đi cùng, gặp vài rắc rối nên phải đến đại sứ quán mấy lần, trùng hợp gặp Chu Cẩn Xuyên, cậu ấy giúp đỡ vợ chồng tao rất nhiều. Chồng tao nói có thể là vì nể mặt Âm Âm.”
“Bọn tao cắt đứt liên lạc lâu lắm rồi, mặt mũi của tao không đáng giá thế đâu.” Ngôn Sơ Âm giơ tay, “Mọi người đều là bạn học của nhau, đi chơi với nhau không phải một hai lần, anh ấy giúp đỡ vợ chồng mày là việc rất bình thường, sao lại kéo tao vào?”
Tống Thi Văn không tìm thấy bất cứ nỗi hoài niệm nào trên gương mặt cô, thở dài, “Tại tao thấy tiếc thôi, trai tài gái sắc, đẹp đôi biết bao. Tụi mày còn là cặp đôi được người người ngưỡng mộ, cớ gì lại trời nam đất bắc…”
Ngôn Sơ Âm mím môi, không nói nữa.
Lâm Tâm Tâm bỏ chân gà xuống, lau miệng: “Thật ra thì, sau này tao có nghe nói… nhà Chu Cẩn Xuyên đều là quan chức ngoại giao…”
Tống Thi Văn nhướn mày: “Quan chức ngoại giao thì sao? Âm Âm của chúng ta có điểm nào không xứng với cậu ta?”
Thấy tình hình sắp chuyển sang đại hội phê phán Chu Cẩn Xuyên, Ngôn Sơ Âm vội nói: “Bọn tao có gì đâu, yêu xa cách nhau nửa vòng trái đất nên tình cảm phai nhạt thôi, không có ân oán tình thù gì đâu. Tao là người đề nghị chia tay, xem như gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình. Nhưng mà tao thấy lạ lắm à nha, sao hôm nay tụi mày cứ nhắc đến Chu Cẩn Xuyên thế?” Đâu phải các cô ấy không biết hai người đã chia tay từ lâu nhưng hôm nay cứ nhắc đến hoài làm Ngôn Sơ Âm hơi chán.
“Mày không biết á?” Như có hẹn trước, ba người cùng ngẩng đầu lên, đồng thanh nói, “Dạo này đang rần rần cuốn tiểu thuyết ‘Thời gian bên nhau’ được viết dựa trên chuyện tình của mày với Chu Cẩn Xuyên đó.”
Ngôn Sơ Âm trợn mắt: “Cuốn sách đó liên quan gì tới tao?”
“Tác giả là đàn em hoạt động chung với mày trong Hội sinh viên, chính con bé đã thừa nhận hình mẫu nam nữ chính của cuốn sách được viết dựa trên một đôi tình nhân ở Hội sinh viên mà con bé rất ngưỡng mộ. Đàn anh đẹp trai tài hoa, đàn chị xinh gái giỏi giang, cả hai đều là nhân vật nổi tiếng của trường. Vì lúc con bé học năm nhất thì hai người họ đã học năm tư nên rất ít khi gặp được họ, vậy nên đa phần con bé chỉ nghe được chuyện về họ nhờ các đàn chị trong trường kể lại, cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì cái kết của cuộc tình. Mày ngẫm lại đi, hình mẫu trừ hai đứa mày ra thì còn có ai?”
Tống Thi Văn tiếp lời Viên Lộ: “Vốn dĩ cũng chỉ là tiểu thuyết thôi, cho dù mày là hình mẫu thì cũng không liên quan gì tới mày, nhưng khi kết hợp với thực tế, tình hình đã khác. Lúc trước Chu Cẩn Xuyên tham dự một hội nghị quốc tế, sau đó thì nổi tiếng trên mạng luôn, không biết bao nhiêu fangirl tuyên bố sẽ thi ngành ngôn ngữ Anh vì cậu ấy đó, và mày cũng là người nổi tiếng…”
“Mấu chốt là gần đây cô bé đàn em cũng khá nổi tiếng, cuốn tiểu thuyết còn sắp được chuyển thể thành phim, chắc mày không để ý, tao xem tin tức thấy bảo có đạo diễn nổi tiếng rất thích kịch bản phim này. Chắc chắn tới lúc quay phim, người ta sẽ dùng hình mẫu đời thật của nam nữ chính để tuyên truyền, chỉ cần vài lần lên hotsearch thôi là mày và Chu Cẩn Xuyên sẽ bị bại lộ.”
“Tụi mày gở mồm vừa thôi.” Ngôn Sơ Âm không mấy lo lắng nhưng cũng thầm nghĩ không biết có nên đọc thử cuốn sách hay không, để có lỡ xảy ra chuyện thật thì còn biết đường giải thích. Cô là MC, cứ dăm ba bữa lại lên hotsearch vì vấn đề “tình cảm” thì không hay lắm.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, uống tiếp đi.” Viên Lộ hô hào cạn ly, không khí lại trở nên náo nhiệt.
Hiếm khi bạn bè cũ gặp nhau, mọi người đều uống tới bến, nào biết ở một nơi nào đó có người sầm sì mặt.
Thẩm Gia Thụy thầm mắng Mộc Phỉ vì cô ấy không biết uống rượu nhưng cứ uống theo mọi người, bây giờ say chẳng biết trời trăng mây gió, bám rịt lấy anh cứ như cái đuôi, còn anh thì không thể phớt lờ vì bạn bè nói ở đây anh “thân” với Mộc Phỉ nhất nên anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc người ta!
Nếu là người khác, bị mọi người làm phiền như vậy, Thẩm Gia Thụy đã bỏ về từ lâu rồi, chẳng qua thấy Mộc Phỉ say rượu không ngừng cười khúc khích với anh, có bị bán cũng không biết trông rất giống cô nàng nào đó. Nghĩ tới cô, tim Thẩm Gia Thụy mềm đi, nhìn Mộc Phỉ thấy cũng tội nghiệp nên bước chân không thể nhấc ra khỏi chốn này.