Ngôn Sơ Âm không biết rốt cuộc cô xui hay may mà cùng nói chuyện với Chu Cẩn Xuyên và Thẩm Gia Thụy tại cùng một quán cà phê trong cùng một thời điểm, ấy vậy mà chỉ có hình ảnh của cô và Chu Cẩn Xuyên bị quần chúng ăn dưa tung lên mạng.
Vốn dĩ chủ đề về cô và Chu Cẩn Xuyên đã sắp lắng xuống nhưng bây giờ weibo lại tiếp tục nổi sóng, lướt weibo toàn thấy “Cận Xuyên và Ân Nhan đời thực tái hợp, lại tin tưởng vào tình yêu”.
Ngôn Sơ Âm vừa đi chơi về liền thấy chủ đề này, người tham gia thảo luận từ cư dân mạng bình thường cho đến các blogger nổi tiếng, ai cũng kích động giống như họ mới là người thoát ế. Chủ đề vừa được lắng xuống thì nay lại nóng lên, Ngôn Sơ Âm thực sự không biết phải nói gì. Ai quy định nói chuyện với người yêu cũ là quay lại với nhau?
Nhìn weibo nhộn nhịp bàn tán, Ngôn Sơ Âm bèn an ủi mình là trong cái rủi có cái may, lên hotsearch cùng Chu Cẩn Xuyên tốt hơn là với Thẩm Gia Thụy nhiều. Cô “quay lại” với Chu Cẩn Xuyên khiến người người vui mừng, còn nếu mà “quay lại” với Thẩm Gia Thụy e sẽ biến thành scandal tình ái, dẫu sao hiện tại Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ đều được công nhận là người yêu tin đồn, nếu bây giờ đột nhiên cô tham dự vào tin đồn đó, cho dù có nguyên nhân chính đáng thì cũng bị hào quang của nữ chính biến thành kẻ đê tiện. Ngôn Sơ Âm thà “quay lại” với Chu Cẩn Xuyên còn hơn là biến thành kẻ thứ ba.
Có so sánh mới thấy niềm vui, nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm không còn bực bội nữa, cô tiện tay chia sẻ bài viết những ích lợi của việc độc thân xem như đính chính tin đồn, còn về phần quần chúng có thái độ gì thì cô không cần quan tâm. Cô ném điện thoại qua một bên, bày dụng cụ ra, bắt đầu vẽ tranh.
Ngôn Sơ Âm thích quốc họa, không phải để làm mình thêm ưu tú mà là thực sự thích, cho dù công việc bận rộn đến đâu, mỗi tháng cô đều dành ít thời gian để luyện vẽ, nhưng kể từ khi dọn đến Minh Uyển Thời Đại, lâu rồi cô chưa cầm bút vì chưa chuyển dụng cụ vẽ tới đây. Hai ngày trước lúc tiễn các bạn về, rốt cuộc cũng rảnh rỗi, Ngôn Sơ Âm nhờ dì Lâm về nhà bên kia lấy dụng cụ vẽ đén đây.
Sau đó dì Lâm thông báo một tin vui là phóng viên không còn vây quanh khu biệt thự nữa, dì hỏi Ngôn Sơ Âm có dọn về lại bên đó không.
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ mối quan hệ giữa nam nữ chính gần như đã “phơi bày”, phóng viên sẽ còn thường xuyên chực chờ trước nhà nữ chính, bây giờ cô dọn về, sau đó bị ảnh hưởng lại phải chuyển ra, cô sẽ không làm việc thừa thãi như thế, huống hồ ở bên này cũng rất thoải mái.
Dì Lâm ủng hộ cô, dì nghĩ chỉ có hai người ở căn biệt thự to đùng quá lãng phí, ở đây tốt hơn nhiều, vừa không cảm thấy trống trãi vừa dễ lau chùi dọn dẹp.
Trải giấy Tuyên Thành ra, Ngôn Sơ Âm tịnh tâm, sau đó bắt đầu hạ bút. Mỗi khi tịnh tâm, Ngôn Sơ Âm rất chuyên chú vào việc đang làm, trên mạng vẫn đang sôi nổi thảo luận “tình yêu” giữa cô và Chu Cẩn Xuyên, còn ở nhà cô hệt như câu “năm tháng tĩnh lặng”.
Có điều Ngôn Sơ Âm không “tĩnh lặng” quá lâu, cô vẽ khoảng hai tiếng, thấy tay hơi mỏi nên định nghỉ ngơi một chút, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, là mẹ gọi cho cô.
Ngôn Sơ Âm hơi ngạc nhiên, cô là con gái lại một thân một mình làm việc ở xa nên bố mẹ không yên tâm, cho dù dì Lâm thường xuyên thông báo tình hình vẫn không yên tâm, vậy là cứ cách vài ngày họ lại gọi video cho cô, nhưng bây giờ mới sáu giờ chiều, bố mẹ mới tan việc về nhà, có chuyện gì mà bố mẹ còn không kịp ăn cơm đã vội gọi cho cô?
Ngôn Sơ Âm vội vã bắt máy, không ngờ bố mẹ không vào thẳng vấn đề mà lòng vòng hỏi mấy chuyện đâu đâu như đang làm gì, ăn cơm chưa, gần đây có quen bạn trai không…
Nghe câu hỏi cuối cùng, Ngôn Sơ Âm biết chuẩn bị vào vấn đề chính, quả nhiên cô vừa trả lời không có liền nghe giọng nói vui vẻ ở đầu bên kia điện thoại: “Không có hả con? Đừng lo quá nha con, Bắc Kinh là thành phố lớn, đầy người tới ba bốn chục tuổi mới kết hôn, con gái mới hai mươi mấy tuổi thôi, đừng vội, từ từ chọn nha con…”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày, tuần trước bố mẹ còn giục cô kiếm bạn trai, bây giờ lại thay đổi ý kiến. Ngôn Sơ Âm nghĩ ra một chuyện, cười nói: “Mẹ yên tâm đi ạ, con biết mà, ai có điều kiện tốt, con sẽ không bỏ qua đâu.”
Tựa như hai bên hoán đổi cho nhau, Ngôn Sơ Âm tỏ ra tích cực kiếm bạn trai thì mẹ cô lại khuyên nhủ: “Kiếm bạn trai không phải chỉ nhìn vào điều kiện mà còn phải xem cảm giác thế nào, chờ xác định tất cả các phương diện đều thích hợp thì hãy yêu. Người ta cao quá, mình khó với tới thì có cưới cũng khổ thôi con ạ. Nhà chúng ta chỉ thế này…”
“Hả? Có gì đâu…” Nghe giọng điệu chắc chắn của con gái, bà Ngôn không hoàn toàn phủ nhận, quanh co một hồi mới nói, “Âm Âm này, đại sứ Chu gì đó, bố mẹ thấy trên mạng rồi.”
Ngôn Sơ Âm nghĩ tin tức này rầm rộ thật đấy, trước giờ bố mẹ cô chưa bao giờ hỏi những tin đồn trên mạng nhưng hôm nay lại lo lắng, cô kiên nhẫn giải thích: “Con và Chu Cẩn Xuyên không liên lạc với nhau lâu rồi, đợt này anh ấy về nước, cả đám bạn tụ tập với nhau nên mọi người mới rủ con đi cùng, ai dè lại gây hiểu lầm.”
“Vậy là hai đứa không quay lại với nhau à!” Bà Ngôn nắm được trọng điểm, nhưng ông Ngôn không theo kịp, giành lấy điện thoại từ tay vợ, “Nói xong chưa? Để tôi nói chuyện với con gái.”
Bà Ngôn chưa nói hết nên không chịu nhường điện thoại, hai vợ chồng cãi qua cãi lại, cuối cùng quyết định bật loa ngoài, tuy vậy ông Ngôn vẫn nắm chặt điện thoại, “Âm Âm à, bố mẹ thương lượng rồi, nghe nói nhà đại sứ Chu làm gì ở Trung Ương đó. Nói chung là có tiền có quyền hơn nhà bình thường, chúng ta sao mà trèo nổi, hơn nữa cậu ấy ở nước ngoài suốt, con đâu thể bỏ mặc bố mẹ theo cậu ấy ra nước ngoài định cư đúng không con…”
“Con biết rồi ạ, bố yên tâm đi, không ai quan trọng hơn bố mẹ cả, sau này con lấy chồng, chắc chắn sẽ bảo anh ấy ở rể.” Ngôn Sơ Âm buồn cười, thầm nghĩ bố cô lo xa quá, chưa gì đã nghĩ tới chuyện cô định cư ở nước ngoài luôn rồi.
“Ở rể?” Ông Ngôn rất vui, cười tươi như hóa nhưng vẫn cứng miệng, “Cũng không cần phải ở rể đâu, các con sống hạnh phúc là được.”
“Ngốc quá, con gái đang dỗ ông thôi, con rể còn chưa thấy đâu kìa!” Bà Ngôn mắng.
Ngôn Sơ Âm cười, uyển chuyển hỏi: “Mà bố mẹ này, trước kia con cũng có tin đồn yêu đương này nọ sao không thấy bố mẹ để ý mà bây giờ lại quan tâm thế?”
Ông Ngôn trả lời ngay: “Trước kia là tin đồn, còn đây là tin thật, giống nhau à?”
“Sao bố biết là thật?” Ngôn Sơ Âm nhíu mày, cô và Chu Cẩn Xuyên chia tay sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, mà khi đó quan hệ giữa hai người chưa đến mức nói cho bố mẹ.
“Con gái không biết à?” Bà Ngôn giành điện thoại, đắc ý nói, “Bố con rảnh rỗi sinh nông nổi, đi kết bạn với bạn bè của con, lại thường xuyên lên diễn đàn trường con đọc thông tin, con quen ai, bố con biết hết.”
Ngôn Sơ Âm: “…”
Hóa ra là cô hiểu lầm bố mẹ, hóa ra họ không hỏi cô không phải là vì không quan tâm mà là hiểu rõ chuyện của cô như lòng bàn tay nên mới không cần hỏi?
Bà Ngôn như được “mở máy hát”, tiếp tục tiết lộ: “Đó chưa là gì đâu, lúc con học cấp ba… Á, lão Ngôn, sao ông véo tôi?!”
“Bà nói với con gái mấy chuyện đó làm gì, lâu lắm rồi mà! Bây giờ biết con gái và đại sứ Chu không có gì với nhau là được, bà đi nấu cơm đi, định bỏ đói tôi hả?” Ông Ngôn kiếm cớ đuổi vợ đi, cầm điện thoại nói với Ngôn Sơ Âm, “Âm Âm à, con đi ăn cơm đi, bố phải đi làm cá giúp mẹ rồi, từng tuổi này rồi mà còn không biết làm cá, càng già càng nhớt thây…”
“Bố ơi.” Ngôn Sơ Âm định hỏi hồi cấp ba thế nào thì bố cô đã cúp máy, không biết có phải vì đi làm cá thật không.
Ngôn Sơ Âm nhìn chằm chằm điện thoại, có cảm giác như bố mẹ đang giấu cô chuyện gì đó.
Dì Lâm đã nấu cơm xong, vừa gọi Ngôn Sơ Âm ra ăn cơm vừa nhìn bức tranh mới vẽ được một phần ba, hỏi: “Âm Âm, cất tranh hay sao?”
Ngôn Sơ Âm quay đầu lại, nói: “Không cần đâu ạ, ăn cơm xong cháu vẽ tiếp, hy vọng tới sáng mốt sẽ xong để còn đi đóng khung.”
“Tranh hôm nay cháu vẽ hơi khác so với bình thường, không biết khác cái gì nhưng thấy đẹp hơn trước đây.” Dì Lâm đứng quan sát tác phẩm của Ngôn Sơ Âm rồi đưa ra đánh giá, sau đó cười, “Đóng khung xong thì treo lên phòng khách ở đây đi, tranh cháu vẽ trước kia đều ở nhà bên kia hết rồi, bên này vẫn chưa treo bức tranh nào của cháu.”
Ngôn Sơ Âm cười, ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới lời nhận xét của dì Lâm. Đẹp hơn? Chắc là muốn nói nét vẽ có hồn hơn.
Thật ra cuộc trò chuyện với Thẩm Gia Thụy khá ảnh hưởng đến Ngôn Sơ Âm. Có câu mối tình đầu là ánh trăng tuyệt mỹ trong lòng nhiều người, đặc biệt là đối với phái nữ. Lần đầu thích một người, lần đầu gửi gắm tình cảm, lần đầu hưởng thụ cảm giác được yêu, lần đầu nếm vị tình yêu, những cảm xúc đó sao có thể dễ dàng quên đi?
Ngôn Sơ Âm chưa từng hối hận vì quyết định của mình, nhưng khi nghe Thẩm Gia Thụy thừa nhận anh từng tìm cô, Ngôn Sơ Âm mới phát hiện mình… có hơi tiếc nuối. Một chàng trai ưu tú, cao ngạo, chưa từng cúi đầu trước ai muốn níu kéo mình, mà người đó lại là người mình từng thích, sao cô có thể thờ ơ?
Năm đó nếu anh chỉ cần bộc lộ ý muốn níu kéo rõ hơn một chút thôi thì chắc chắn hai người sẽ không dễ dàng chia tay như đã từng. Nhưng bây giờ chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa, anh đã gặp được cô gái thích hợp hơn cô, chẳng lẽ cô lại nói với anh rằng “Thật ra em rất cảm động”?
Thôi vậy, nếu đã có cuộc sống riêng, chi bằng thoải mái quên đi, vì anh đã từng thật lòng với cô nên cô cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho anh và nữ chính đầu bạc răng long.
Ngôn Sơ Âm không thể chia sẻ nỗi niềm của mình với ai, bèn giãi bày vào từng nét bút.