Giọng của Lâm Tâm Tâm đau thương quá lố, biểu hiện tuyệt vọng cũng quá lố làm cậu nhân viên phục vụ điển trai dẫn Ngôn Sơ Âm đi vào nén cười suýt nghẹn.
Ngôn Sơ Âm vội vàng quay đầu tỏ ý với trai đẹp là cô không cần phục vụ, sau đó đóng cửa lại, xoay người nhìn bạn bằng vẻ mặt bất lực: “Nửa năm qua tao nghe không biết bao nhiêu cuộc gọi mà không màng giờ giấc của mày, hôm nay mới sáng sớm đã bị mày dựng dậy, bạn bè bao năm mà mày làm vậy đó hả?”
“Trong lúc tao mập như cái bánh ú thì mày lại biến thành cây gậy, giữa chúng ta còn cái gọi là tình cảm ư? Chia tay, phải chia tay!” Lâm Tâm Tâm vẫn cực kỳ bi thương.
“Lúc mày đang hưởng thụ cuộc sống của chủ nghĩa tư bản, khoái trá tích mỡ thì có nghĩ đến cuộc đời nước sôi lửa bỏng của tao ở quê nhà không?” Ngôn Sơ Âm xách túi đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Tâm, tự rót cho mình ly trà nóng.
“Nước sôi lửa bỏng? Phong sinh thủy khởi(1) thì có.” Lâm Tâm Tâm nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, “Cách nửa đại dương cũng nghe được tin của mày và tiểu thịt tươi, mày lớn ngần này mà chưa có scandal oanh liệt vậy luôn á.”
(1) Phong sinh thủy khởi: có nghĩa là mọi việc đều cực kỳ thuận lợi.
“Coi như là dấu ấn tuổi trẻ đi.”
Lâm Tâm Tâm không quan tâm tới tiểu thịt tươi lắm, nói vài câu, cô ấy lại chuyển chủ đề về Ngôn Sơ Âm, cô nàng nén bi thương nhìn bạn mình một lượt từ trên xuống: “Em nói nè chị hai, chị chơi thuốc hay có khuynh hướng tự ngược đãi vậy? Cái bộ y như cây tăm nhang mà còn đòi giảm cân. Chị định để hội mũm mĩm chúng em sống sao?”
“Tao có muốn giảm cân đâu.” Ngôn Sơ Âm không ngần ngại kéo thêm thù hận, tuy cô nói là muốn giảm cân nhưng cô cao gần một mét bảy mươi, nặng hơn một trăm cân một tí thì cũng được coi là cân đối, tuy lên hình sẽ bị mập hơn mười cân nhưng trông cô vẫn thon thả, “Dạo này bận quá nên bị sút cân.”
“Mày có gì khó nghĩ à?” Lâm Tâm Tâm ngạc nhiên, “Lúc chọn con đường này, mày đã nói gì với chị?”
Ngôn Sơ Âm phớt lờ giọng điệu của cô nàng, thản nhiên nói: “Nghề này kiếm tiền nhanh, ráng vất vả mười năm thì nửa đời sau chẳng lo nghèo túng.”
Lâm Tâm Tâm gật đầu, tiếp tục chòng ghẹo: “Tao thấy bây giờ mày đã là tiểu phú bà rồi, ăn mặc nửa đời sau chẳng có gì phải lo nghĩ, sao không về nhà ngồi ăn chờ chết mà lại cố gắng phấn đấu thế?”
Ngôn Sơ Âm không thể nói cho cô ấy biết về kết cục thê thảm của mình. Đối diện với nam nữ chính, chút tiền hiện tại của cô chỉ là hạt bụi, không kiếm thêm tiền khiến cô không an tâm. Ngôn Sơ Âm tỏ ra bí hiểm: “Thân bất do kỷ(2).”
“Ha ha, thân bất do kỷ?” Lâm Tâm Tâm cười to, “Mày đi đóng phim được đó.”
(2) Thân bất do kỷ: nghĩa là có những việc mà bản thân không thể tự quyết định.
Ngôn Sơ Âm nhún vai, cô biết bạn mình sẽ không tin mà.
“Nếu biết cuối cùng mày thông suốt, giáo sư Lâm hẳn sẽ vui lắm, dù cho chí hướng của mày hoàn toàn khác với con đường mà thầy hy vọng.”
Nghe đến giáo sư Lâm, Ngôn Sơ Âm nhăn mặt. Thấy thế, Lâm Tâm Tâm càng lấn tới, “Không biết bây giờ giáo sư Lâm còn dạy ở trường không ha? Tụi mình có nên đi thăm thầy không?”
“Giáo sư Lâm đâu có dạy mày, sao mày phải về thăm thầy?”
“Tao ngưỡng mộ thầy không được hả?” Lâm Tâm Tâm cười toe toét, “Nghe nói tới tận bây giờ thầy vẫn còn tức mày đó. Hôm nọ có buổi hội thảo, thầy lại lấy trò cưng ra làm ví dụ cho việc chuyển ngành. Thầy phê bình không chút thương xót, bảo không có chí cầu tiến, có thiên phú mà không biết vận dụng, khi không tiến vào showbiz loạn lạc, mãi mà chẳng tạo ra được danh tiếng gì… Bây giờ đám sinh viên vẫn còn đang dò hỏi vị trò cưng chuyển ngành đó là ai mà.”
Ngôn Sơ Âm méo miệng, “Không phải chứ, ông già còn ghim thù tới tận bây giờ à?”
“Chắc do mày là đứa duy nhất từ chối yêu cầu thi nghiên cứu sinh trong đám học trò của thầy chăng?”
Ngôn Sơ Âm nhớ lại thời đại học, vì học chương trình cấp ba thêm một lần nữa nên cô vô tình đạt thủ khoa đầu vào trường đại học, lúc đó cô rất vui sướng vì được học theo chuyên ngành mình thích.
Là thủ khoa đầu vào nên tuy nhân tài như nước nhưng cuộc sống của Ngôn Sơ Âm vẫn rất trôi chảy. Bởi vì khác thời đại nên kiến thức của cô có phần vượt trội, do đó đã được vị giáo sư già đức cao vọng trọng đào tạo thành thiên tài, thầy dốc toàn bộ sức lực đào tạo cô, còn cho cô tham gia các dự án nghiên cứu của ông, mang theo niềm hy vọng sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ thi nghiên cứu sinh, chú tâm học hết bản lĩnh của ông.
Ngôn Sơ Âm học chuyên ngành thiết kế kiến trúc. Mười năm trước, ngành này không “tầm thường” như bây giờ, lúc cô học đại học, thiết kế kiến trúc là ngành rất có tương lai, giáo sư Lâm lại là người có danh tiếng trong ngành, các dự án chen nhau tới tay thầy. Ngôn Sơ Âm là người thực dụng, cô rất thích ngành này, lại có khả năng giảng dạy, quan trọng là kiếm được nhiều tiền nên cô cũng mong sẽ đi theo con đường sư phạm, ngờ đâu trước khi tốt nghiệp, cô lại gặp cơ hội hiếm có.
Cả hai đời đều là học sinh, Ngôn Sơ Âm chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lăn lộn trong giới giải trí.
Từ nhỏ cô đã rất đẹp, đó là điều không có gì để bàn cãi. Ngôn Sơ Âm có cơ hội trở thành MC là vì có một tấm hình thời sinh viên của cô được tung lên mạng, sau đó được cộng đồng mạng đặt cho biệt danh mỹ miều là “Hoa khôi giảng đường”.
Đó đã là chuyện của bảy, tám năm trước. Khi ấy internet chỉ mới phát triển, Ngôn Sơ Âm bất ngờ nổi tiếng, sau đó danh tính được lan truyền rất nhanh, có thể nói là thời đó chưa hotgirl nào nổi tiếng như cô.
Trùng hợp là lúc đó đài truyền hình đang chuẩn bị một chương trình mới, trừ MC kỳ cựu để chống đỡ cho chương trình, nhà đài không có ý định chọn MC chuyên nghiệp cho vài vị trí còn lại, vì thế “Hoa khôi giảng đường” Ngôn Sơ Âm lọt vào mắt xanh của nhà đài.
Ngôn Sơ Âm không xuất thân chính quy nhưng vì đây là chương trình giải trí nên không cần kiến thức chuyên ngành, chỉ cần hài hước, phóng khoáng là đủ. Hơn nữa trong thời gian học đại học, Ngôn Sơ Âm là hotgirl của trường, thường xuyên dẫn chương trình cho các hoạt động đoàn thể nên coi như cũng có chút kinh nghiệm.
Vì thế, miếng mồi béo bở bất ngờ rơi trúng người Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm không muốn dính dáng tới làng giải trí. Cô hiểu được tung hô ở trên mạng không có nghĩa là cô sẽ thuận lợi phát triển trong giới giải trí khi chỉ dựa vào gương mặt. Mục tiêu của cô là làm cô gái trùng sinh có tương lai tươi sáng, trở thành người chiến thắng giữa cuộc đời này. Nhưng khi cô hội bày ra trước mắt, Ngôn Sơ Âm phát hiện từ chối là việc không dễ dàng.
Có lẽ nhiệt huyết tuổi trẻ đã khiến Ngôn Sơ Âm có chút ít lý tưởng hào hùng, rằng nếu cô chấp nhận sự khiêu chiến, liệu cuộc sống sẽ thế nào?
Đúng vậy, Ngôn Sơ Âm đã xem đó là một cuộc chiến. Cuộc sống của cô quá thuận lợi, cô biết ngày hôm sau của mình sẽ thế nào, điều đó khiến cô chán ngấy. Cô không muốn cuộc đời thứ hai của mình lại trôi qua ảm đạm không chút sắc màu. Tại sao lại không thay đổi cách sống?
Theo như cách nói bây giờ là hồi đó Ngôn Sơ Âm đang tuổi nổi loạn, khi ấy cô rất cố chấp, thậm chí còn ương ngạnh khước từ lời khuyên của thầy giáo.
Bây giờ ngẫm lại, Ngôn Sơ Âm chưa từng hối hận với lựa chọn của mình, chưa kể cuộc sống hiện giờ của cô rất tốt, cho dù sống không tốt, cô cũng không hối hận, vì ít nhất cô đã dám thử.
Ngôn Sơ Âm cảm khái cho tuổi trẻ không bao giờ quay lại của mình. Hai năm nữa là cô sẽ ba mươi, ba mươi tuổi là một cột mốc của cuộc đời, Ngôn Sơ Âm ngoảnh đầu lại mới phát hiện tuổi trẻ tuy hoang dại nhưng rất quý báu, bởi vì cô không có cơ hội quay về thêm lần nào nữa.
Tiếng chuông điện thoại mang Ngôn Sơ Âm thoát khỏi hồi ức, Lâm Tâm Tâm nhắc nhở: “Điện thoại kìa.”
Ngôn Sơ Âm thấy số lạ nên đoán đây lại là cơ hội kiếm tiền, cô không tránh mà nghe máy trước mặt bạn.
Hai phút sau, Ngôn Sơ Âm cúp máy, im lặng nhìn bạn mình.
“Sao thế?” Lâm Tâm Tâm hoảng hốt trước cái nhìn của cô, “Mày sắp thất nghiệp?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, “Có nhãn hàng mời tao quay quảng cáo…”
“Đệt, nhãn hàng nào mà mắt kém thế?”
“Điện thoại, hãng mà mày đang dùng ấy.” Ngôn Sơ Âm cũng thấy mắt họ có vấn đề. Cô không có nhiều fans, tuy gần đây có scandal nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống, bỏ nhiều tiền mời cô thật quá lãng phí, “Bên đó nói vì người đại diện cũ hủy hợp đồng, mà họ chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới nên khó mà tìm được người đại diện thay thế trong thời gian ngắn.” Vì thế vận may mới rơi xuống đầu cô.
“Vậy mày còn do dự cái gì? Thời buổi này tìm kẻ ngu coi tiền như rác khó lắm đó!” Lâm Tâm Tâm còn sốt sắng hơn cả Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm câm nín nhìn bạn mình, cô không so đo sự châm chọc của cô ấy mà nói: “Nhưng quay ở Thượng Hải.”
“Thượng Hải thì sao? Có là đầm rồng hang hổ cũng phải đi!” Lâm Tâm Tâm rất muốn bóp cổ con bạn, “Lúc nãy mày nói phải phấn đấu cơ mà, bây giờ có cơ hội rồi đó. Hình tượng của mày tốt, mức độ đại chúng cao, chỉ cần đón lấy cơ hội đầu tiên thì sợ gì sau này không có nhãn hàng tìm mày làm đại diện?”
Ngôn Sơ Âm vô cùng rối rắm, tại sao lại quay ở Thượng Hải cơ chứ? Thượng Hải là đại bản doanh của Burning, mấy hôm trước cô vừa quyết tâm tránh xa Thẩm Gia Thụy, nếu bây giờ chạy tới địa bàn của anh ta thì có phải là tự vả mặt mình không!
Trong lúc Ngôn Sơ Âm chần chừ, bên nhãn hàng lại gọi điện tới, có lẽ họ thực sự đang khẩn cấp nên đã tiết lộ trước các lợi ích mà cô sẽ được nhận. Ngôn Sơ Âm choáng váng, cô nhìn bạn thân, sau đó cắn răng quyết định, cho dù có là đầm rồng hang hổ thì cô cũng xông vào!