Cô cúi đầu, lấy quà trong túi ra, đưa tới trước mặt anh.
Đây là bóp da LV dùng cho nam mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa, muốn tặng quà Noel cho anh.
"Cái này tặng cho anh, MerryChristmas!"
Ngô Hiếu Thiên kinh ngạc nhìn cô.
"Làm sao bây giờ? Anh. . . . . . Anh không có chuẩn bị quà. . . . . ."
Anh thật sự không tự giác là mình đã có bạn gái, lễ Noel là một ngày lễ quan trọng như vậy, thế mà anh không chuẩn bị gì cho cô cả.
"Em biết ngay mà. . . . . ." Lê Chương Vi trề môi. "Anh không có một chút nào để em trong lòng cả. . . . . ." Cô để ý những lời nói của anh không phải vì quà, mà là trái tim của anh.
Vừa nãy anh lại muốn trực tiếp đưa cô về nhà, vậy chứng tỏ căn bản anh cũng không muốn cùng cô cùng nhau vượt qua ngày kỷ niệm thứ nhất từ khi hai người lui tới.
Cô cảm thấy rất đau lòng.
"Hiếu Thiên, anh thật sự rất quá đáng. . . . . ."
"Thật xin lỗi, không phải anh cố ý quên, thật sự là. . . . . ."
"Là cái gì? Anh nói cho rõ ràng!"
Lê Chương Vi ngồi xuống bên cạnh anh, dùng sức đánh bả vai của anh.
Mỗi lần cô tức giận, cũng chỉ biết đánh anh thế này, chỉ cần dùng lực đánh anh, cô sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều, chỉ là lực đánh của cô, đều nằm trong phạm vi anh có thể chịu đựng được, cho nên mỗi lần anh đều không phản kháng chút nào ngồi yên để cô đánh
"Anh còn vẫn chưa quen em là bạn gái của anh."
Ngô Hiếu Thiên rất là bất đắc dĩ, từ một người tự do tự tại, đến hai người thân thiết gắn bó, phải cần một thời gian làm quen.
"Vậy phải tới lúc nào thì anh mới quen được?"
Lê Chương Vi nghĩ thầm anh như vậy cũng không sai, đó là lí do mà anh trở nên tức giận hơn.
Nếu như là anh bởi vì vấn đề kinh tế, không có tiền mua quà tặng cho cô, những thứ này cô có thể hiểu được, nhưng anh cố tình không phải như vậy, mà là anh không xem cô như bạn gái để đối xử, cho nên mới quên chuẩn bị quà tặng cô, quên phải cùng cô trải qua ngày lễ quan trọng như vậy.
"Anh cũng không biết." Ngô Hiếu Thiên thành thật trả lời.
Thật ra thì, anh đã từ từ quen sự tồn tại của cô rồi, bởi vì cô luôn ríu rít, hơn nữa vô cùng bám anh, đã thành thói quen có người này bên cạnh rồi, anh có chút thiếu hụt, khi thực hiện vai trò bạn trai trong quan hệ trai gái này.
Nói ví dụ bạn trai nên vì cô mà làm những gì, hoặc là bạn gái có thể vì anh mà làm những gì. . . . . . Loại mong đợi này, anh tiếp thu khá kém, có thể cần cô dạy nhiều hơn.
“Lần sau em có thể nói với anh trước! Anh tương đối chậm chạp trong mấy chuyện này…”
“Em mới không cần, cứ như vậy không phải biến thành chình em yêu anh sao?” Cô muốn chính anh tự bản than mình nỗ lực, nếu như toàn bộ đều là cô bức bách, vậy còn có ý nghĩa gì?
“Không phải là em rất am hiểu chuyện như vậy sao?” Ngô Hiếu Thiên đột nhiên bật cười.
Chính anh bị bắt buộc lui tới cùng cô, bị buộ phải thích ứng sự tồn tại của cô, bị buộc phải tiếp nhận tất cả của cô! Nhiều hơn nữa một lần bị buộc phải nhớ ngày kỉ niệm cũng không sao?
“Em có sao? Em có sao?” Anh như vậy là bôi đen cô mà, Lê Chương Vi lại đập anh một cái: “Cho nên, ý của anh là em có thẻ trực tiếp yêu cầu anh vì em làm cái gì cũng được sao?”
Ngô Hiếu Thiên nghiên người suy nghĩ trước một chút, đồng ý với cô nhưng mà có điều kiện: “ Bởi vì anh quên chuẩn bị quad Noel lần này, em có thể yêu cầu anh làm một chuyện để đền bù, nhưng về sau anh hi vọng em có thể trực tiếp thảo luận cùng anh.”
Lê Chương Vi cảm thấy rất hợp lý, vì vậy gật dầu một cái.
“Được, vậy em có thể yêu cầu anh hôn em sao?” Cô lung túng đỏ mặt, tràn đầy mong đợi mà nhìn anh.
Không có quà cũng không sao, cả người anh chính là quà tặng choc ô rồi, chỉ thiếu một vòng tay handmade để đeo nữa thôi.
“Cái gì?!” Ngô Hiếu Thiên kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, loại chuyện như vậy mà cô cung ép mình được sao?
“Anh định từ chối sao?” Lê Chương Vi mím môi, vẻ mặt có chút khổ sơe.
Cô đã chủ động đến mức nảyooif, anh không thể nhắm mắt hôn một cái để cô được như ý nguyện sao?
Hôm nay, là lễ Noel mà!
Cô chỉ muốn lưu lại một kỷ niệm gì đó đáng nhớ mà thôi.
Lê Chương Vi tức giận co người lại trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu gối vẻ mặt khổ sở cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm.
Khoảng rất lâu, rất lâu sau đó, đột nhiên tay của Ngô Hiếu Thiên xoa nhẹ lên đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy tầm mắt của anh, anh đang chậm rãi tói gần cô, sau đó tay của anh ôm lấy khuôn mặt của cô, Lê Chương Vi nín thở, cho đến khi mặt của anh gần sát mặt của cô mới thôi.
Cô khẩn trương nhắm hai mắt lại, sau đó môi của cô bị môi anh dán sát vào.
Cô có thể cảm thấy hơi thở của anh thổi nhẹ qua trên mặt cô, môi của anh lui ra, nhưng ngay sau đó lại dán tới them một lần nữa, lần này, anh lấy đầu lưỡi liếm môi của cô…
Tựa như bị đầu độc, cô cũng hé đôi môi ra, tiếp đó đầu lưỡi của anh đi vào, Lê Chương Vi kinh hô một tiếng, đầu lưỡi đã bị anh mút chặt một nụ hôn dây dưa nóng bỏng.
Bọn họ cũng không có nhiều kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào bản năng từ từ tìm tòi, bất luận va chạm thế nào miễn có thể làm cho bọn họ cảm thấy thoải mái là được,khẽ liếm, còn có cảm giác hơi thở quấn quýt lúc than mật- đây là một nụ hôn rất đẹp rất tuyệt.
Đây là nụ hôn đầu của bọn họ.
Ngô Hiếu Thiênhôn đến nỗi bản than bất lực, căn bản là không muốn ngừng lại, cô mềm mại phục tùng rúc vào trước người anh, mở cái miệng nhỏ nhắn mặc cho anh tham lam mút nước miếng ngọt ngào của cô, đập vào là hình ảnh đặc biệt này, lập tức dính liền với những thứ kia trong giấc mộng xuân mà anh đã mơ vào ban đêm.
Dòng máu kích tình chạy tán loạn xung quanh, cuối cùng từ từ đi tới tập trung vào bụng dưới của anh, khi dục vọng đã bắt đầu nổi lên rồi, anh khôngn hịn được lầu bầu một tiếng.
“Như vậy không được?”
Anh cảm thấy nên dừng lại, nhưng anh mới nói hết lời thì nhịn không được lại hôn cô, hơi thở ngọt ngào mê người của cô, trời có đánh anh cũng không muốn dừng lại.
Cơ thể Lê Chương Vi co thành một cục, cằm được nâng cao lên bởi vì nụ hôn của anh, tư thế này làm cô cảm thấy không thoải mái, đổi tư thế có thể sẽ tốt hơn, nhưng cô lại không có chút một chút ý nghĩ nào muốn đẩy anh ra cả…
Ngộ nhỡ cô chủ động dừng nụ hôn này lại, anh sẽ không chịu hôn cô lại, nhất định cô sẽ hối hận đến chết.
Thế nhưng hôn như vậy, ngược lại Ngô Hiếu Thiên bắt đầu cảm thấy chưa đủ, anh muốn ôm cô thật chặt, còn muốn đụng chạm vào nhiều nơi trên da thịt mềm mại của cô.
Anh buông môi cô ra, kéo cô lên trên người mình.
Mặt đối mặt dạng chân ngồi ở trên đùi của anh, Lê Chương Vi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nháy mắt sau đó lại bị anh hôn.
Cô chỉ biết như tư thế bây giờ, thoái mái hơn nhiều, hơn nhiều, Ngô Hiếu Thiên một tay ôm hông cô, một tay tiếp tục bưng lấy mặt của cô, vội vàng mút lấy đôi môi của cô hơn nữa còn xâm nhập thăm dò vào bên trong.
Cô ngọt ngào như mật ong, hấp dãn anh lần nữa lần nữa nhấm nháp nơi đó, tư vị kia quá mức tốt đẹp, anh quên mình phải dừng nụ hôn này lại, dần dần bị dục vọng cuốn vào như nước xoáy.
Anh hô hấp dồn dập ngưng mắt nhìn cô, đôi môi cô sung lên do bị nụ hôn sao mê người vậy, anh vô lực phản kháng, hôn lên đó lần nữa, cũng không ngừng dung môi của mình cậy mạnh chà đạp lên môi của cô.
Mặc kệ anh thô lỗ cỡ nào, cô đều vui vẻ thừa nhận, điều này làm cho Ngô Hiếu Thiên tràn đầy cảm giác chinh phục.
Cô quả nhiên rất phối hợp, nếu hai người bọn họ cũng không muốn kết thúc sau cái hôn này, vậy hãy để cho ngọnl ửa dục vọng hoàn toàn cháy hết luôn đi!
Phòng khách không phải một nơi tốt để quan hệ, Ngô Hiếu Thiên bế cô lên, đi vào phòng của anh.
Thật ra trong phòng khách cũng không có chỗ nào để làm cả, với lại vì ba anh hơn 8h sẽ về nhà, loại chuyện như vậy làm trên giường sẽ thoải mái hơn, mà sang sớm hôm sau, sau khi lên giường, mới có nhiều không gian hơn động tay động chân trên cơ thể mềm mại của cô.
Từ trong xuân mộng anh đã cùng cô làm cái tư thế này, đến chính thức làm anh có chút khẩn trương, nhưng mà nhất định anh sẽ thuận buồm xuôi gió, dù sao trong mộng anh ép cô rất nhiều lần.
Lê Chương Vi bị anh hôn cả người mềm ra, không chống cự chút nào bị anh ôm vào trong phòng. Vốn dĩ là cô mưu đồ chuyện này không ngờ Ngô Hiếu Thiên lại không quá dễ trêu chọc, một khi thành công true chọc, quyền khống chế lập tức bị anh đoạt mất, cô ngu ngốc thở hổn hển, chỉ có thể tuỳ anh định đoạt thôi.
Ngô Hiếu Thiênđặt cô ở trên giường, chính mình dựa sát lên trên.Cô giống như búp bê xinh đẹp không thuộc về thế giới của anh, lý trí của anh vẫn còn do dự rốt cuộc có nên cung cô phá bỏ tần quan hệ này hay không, nhưng cơ thể của hắn đang nóng như lửa nóng hết sức căng thẳng.
“Muốn đổi ý còn kịp, em bây giờ nên đẩy anh ra.” Tình hình này, làm mặt anh đỏ lên, anh rõ rang biết cô tuyệt đối sẽ không đẩy anh ra.
Quả nhiên, Lê Chương Vi đỏ mặt ôm anh càng chặt hơn, đây chính là câu trả lời của cô.
Lý trí Ngô Hiếu Thiên nhanh chóng biến mất, kiềm chế không được lần nữa hôn ên đôi môi kiều diễm kia, có lẽ câu nói kia nên hỏi anh mới đúng.