Sáng sớm nên trên đường rất ít xe cộ, không đến 10 phút là đã đến, ngửi được mùi thơm quen thuộc, vẻ mặt Ngô Hiếu Thiên hạnh phúc mỉm cười.
"Mẹ Tôn, con trai ngoan của mẹ tới rồi!"
Mẹ Tôn ngẩng đầu lên vừa thấy được anh, lập tức đi tới vỗ vỗ bả vai anh: "Hiếu Thiên, tay còn đau hay không? Cơ thể không sao chứ?"
"Dạ, không sao, cám ơn mẹ Tôn quan tâm."
"Tới ăn điểm tâm sao? Muốn ăn cái gì?"
"Đương nhiên là bánh bao hấp!"
Ngô Hiếu Thiên chỉ vào đồ ăn anh thích ăn nhất nói, chỉ cần nhìn thấy vỏ xốp giòn bên ngoài, nước miếng của anh đã chảy ra rồi.
"Tới đây ngồi bên này, mẹ Tôn giúp con chuẩn bị."
Ngẫu nhiên có khách đi vào, Ngô Hiếu Thiên nhìn trong tiệm một chút, cũng không phát hiện cái người thường ở chỗ này giúp một bác ấy một tay đâu cả.
"Mẹ Tôn, người giúp đỡ của bác đâu rồi?"
"Cô ấy đang chăm sóc con trai ngã bệnh, cô ấy vội vội vàng vàng chạy tới, cho nên tạm thời không có biện pháp đến đây làm việc."
"Vậy một mình bác làm sao làm hết mọi việc được?"
Ngô Hiếu Thiên vừa mới ngồi xuống, liền nghe được những lời này, lập tức đứng lên, lúc trước anh cũng thường tới đây giúp một tay buôn bán, cho nên chào hỏi khách cũng không làm khó được anh.
"Không sao, một lát Tú Châu tới rồi, gần đây con bé cũng dậy sớm, giúp một tay trong tiệm."
Mẹ Tôn nhìn anh một cái, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói nửa đoạn sau nói ra: "Đứa bé Vinh Quang kia cũng sẽ tới đây giúp một tay, trước khi đến trường học, vừa lúc đó cũng có nhiều khách nhất. . . . . ."
"Ha ha, mẹ Tôn, con đã không quan tâm rồi, bác cũng không cần phải sợ ở trước mặt con nhắc tới người kia!"
"Vậy sao? Nghe Tú Châu nói, con đã có bạn gái rồi à? Có phải là cô bé xinh đẹp chăm sóc con trong bệnh viện không?" ******************* edit bởi bonghongxingdep
"Đúng vậy, mẹ Tôn, hôm nào đó con sẽ dẫn cô ấy tới cho bác nhìn."
"Được, được, để mẹ Tôn giúp con quan sát thử."
Nói xong, khách lại đi vào. Tiệm đồ ăn sáng Hạnh Phúc này, bán đồ ăn sáng truyền thống vừa rẻ lại vừa ngon, rất được học sinh quang đây cùng người đi làm yêu thích, mỗi ngày đều buôn bán rất tốt.
Ngô Hiếu Thiên cuộn tay áo lên giúp mẹ Tôn một tay buôn bán trong điếm, cho đến khi Tôn Tú Châu ngủ dậy, Vương Vinh Quang cũng xuất hiện ở trong tiệm mới thôi.
Vì cảm ơn anh, mẹ Tôn đưa một túi to bánh bao hấp cho anh, muốn anh cùng bạn gái dùng khi tới trường, Ngô Hiếu Thiên đang chuẩn bị trả tiền, liền bị mẹ Tôn cản lại.
"Con có thể ăn miễn phí ở tiệm của mẹ Tôn, không được trả tiền."
"Mẹ Tôn. . . . . ."
Ngô Hiếu Thiên ngượng ngùng nhìn bác ấy, sao anh không biết xấu hổ như vậy?
Trước kia khi còn bé là không có tiền để trả, hiện tại anh đã trưởng thành cũng không thể mặt dày như vậy!
"Nghe lời, con thường tới tiệm để mẹ Tôn nhìn con một chút, tâm sự cùng mẹ Tôn, như vậy là đủ rồi."
Mẹ Tôn dịu dàng cười với anh, cái đứa bé đáng thương này từ nhỏ đã không có mẹ, chỉ là nhìn, bà đều cảm thấy không bỏ được!
"Tiểu Thiên, cả nhà mình đều hoan nghênh cậu thường xuyên tới đây ăn uống trắng (tức là miễn phí đó)! Nếu giống như cậu trước đây mỗi ngày đều đến giúp đỡ như vậy, thì mình sẽ không cần phải ngày ngày dậy sớm như vậy."
Tôn Tú Châu mệt mỏi ngáp dài. Gần đây mỗi ngày cô đều thiếu ngủ! Trước khi người làm của mẹ trở lại, mỗi ngày cô phải mang gấu trúc ra ngoài rồi. (Thiếu ngủ nên có quần thâm nơi mắt như gấu trúc áh)
"Tốt, vậy mỗi sáng sớm tôi sẽ tới đây giúp cậu một tay."
Mẹ Tôn dùng sức đánh vào mông con gái một cái, mắng: "Không phải con nói là muốn giảm cân sao? Dậy sớm giúp một tay buôn bán, vận động nhiều bớt ngủ nướng, như vậy mới có thể gầy!"
"Hừ, mình có Vương Vinh Quang sẽ gầy! Mới không cần lao động khổ cực đấy!" Tôn Tú Châu nhỏ giọng lầu bầu.
"Tú Châu. . . . . ." Bị điểm tên Vương Vinh Quang lúng túng nhìn cô, loại chuyện như vậy mà cô không có ý tứ gì nói ra trước mặt khác vậy?
Ngô Hiếu Thiên cười xấu hổ, thấy Tiểu Bàn cùng bạn trai cô ấy quang minh chính đại liếc mắt đưa tình, tim của anh có chút chua xót.
"Mẹ Tôn, Tiểu Bàn, con phải đi. . . . . ." Ngô Hiếu Thiên nhìn đồng hồ, phải tới chở Lê Chương Vi mới được. "Chở bạn gái đi học."
"Được, được, con có việc thì đi trước đi. Hiếu Thiên, lái xe cẩn thận một chút, có biết không?"
"Biết, tạm biệt mẹ Tôn!"
Ngô Hiếu Thiên trước khi đi không nhịn được lại nhìn Tiểu Bàn một cái, nhưng là cô ấy đang cùng bạn trai nói chuyện, căn bản không để ý tới anh.
Anh khẽ thở dài, ngồi lên xe mô tô chuẩn bị rời đi.
Không làm được người yêu, vẫn có thể làm bạn bè. Đối với anh mà nói, Tiểu Bàn vĩnh viễn là một tồn tại "rất đặc biệt".
Nhưng mà anh bây giờ đã có bạn gái, nghĩ đến người đó thì trong mắt anh chỉ nhìn thấy một con kanguru con mà thôi, tâm tình của anh thoải mái hơn.
Thật là kỳ diệu! Một thời gian trước anh không để ý tất cả mà đi tranh đoạt tình cảm, bây giờ đối với anh mà nói lại có thể lạnh nhạt mà chống đỡ ——anh chỉ hy vọng Tiểu Bàn có được hạnh phúc mà thôi.
Nhìn Tiểu Bàn rất thích người nam sinh kia, bởi vì cô ấy không có ai cả, trong mắt chỉ có người nam sinh kia, cũng không sai biệt lắm khi Lê Chương Vi nhìn anh.
Bây giờ Tiểu Bàn, xem ra thật hạnh phúc làm cho người khác ghen tỵ!
Nổ máy, Ngô Hiếu Thiên vội vã chạy tới bên cạnh Lê Chương Vi, đó mới là hạnh phúc thuộc về anh.
Cầu còn không được yêu, cùng yêu cũng dễ như trở bàn tay*, anh đã không còn cảm thấy hoang mang nữa, anh phải biết quý trọng người bên cạnh chân chính thương anh mới đúng.
(*) Cầu còn không được yêu, cùng yêu cũng dễ như trở bàn tay: nghĩa là khi muốn yêu thì không được yêu, khi không muốn yêu thì nó lại đến.
Hôm nay anh tới trễ mấy phút, khi tới nhà họ Lê đã thấy Lê Chương Vi đứng ở ngoài cửa lớn một lúc lâu, thời tiết rét lạnh, sợ lạnh nên cô mang bao tay, hơn nữa còn nhảy nhảy tại chỗ.
Ngô Hiếu Thiên vẫn luôn cảm thấy Lê Chương Vi như một con kanguru con dễ thương, bởi vì không chỉ lúc vui vẻ cô ấy cũng muốn nhảy, bây giờ cũng vậy, nhìn cô ấy một chút….. Bởi vì sợ lạnh, cô ấy lại không ngừng nhảy tại chỗ.
Thật là đáng yêu làm cho người ta muốn béo má cô ấy quá!
Xe mô tô ở bên cạnh cô dừng lại một cách hoàn mỹ, Ngô Hiếu Thiên dừng xe, tháo bao tay, sau đó béo lên gò má hồng hào của cô, “Xin lỗi, chờ rất lâu à?”
“Sao hôm nay anh chậm như vậy?” Lê Chương Vi oán trách cong môi lên: “Hôm nay vô cùng lạnh, có phải ngày hôm qau anh đọc sách quá muộn cho nên buổi sáng ngủ dậy trễ phải không?”
Ngô Hiếu Thiên lắc đầu một cái, sau đó lấy túi bánh bao hấp ra đưa cho cô. Bởi vì sợ nó nguội, cho nên anh đặc biệt gói kỹ nhét vào trong túi xách, hiện tại đại khái trong túi xách đều là mùi bánh bao hấp rồi.
Lê Chương Vi vừa nhìn thấy túi thức ăn này, sắc mặt liền thay đổi, “Anh đi tìm Tiểu Bàn sao?”
“Không phải, anh thèm ăn bánh bao hấp, thuận tiện đi xem mẹ Tôn một chút, cũng để mẹ Tôn nhìn anh…….”
Ngô Hiếu Thiên biết mẹ Tôn rất quan tâm anh, trước khi anh xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ Tôn còn đặc biệt nhiều lần chuẩn bị canh cá cùng canh xương cho anh bổ thân thể!
“Chính là anh muốn thấy Tiểu Bàn thì có!” Miệng Lê Chương Vi bĩu môi thật cao. Không ngờ anh là bởi vì đi tới Tiểu Bàn bên kia mới bị trễ, lúc cô đợi anh, thay anh làm những thứ kia không phải đều là công toi sao?
Đáng ghét! Cô ghét như vậy, tại sao dễ dàng ghen như vậy, nhưng mà, cô thật sự không khống chế được mình, vừa nghĩ tới Hiếu Thiên len lén chạy tới gặp mặt Tiểu Bàn, cô liền sợ vô cùng.
“Mới sáng sớm đừng ăn dấm lung tung, nhanh lên xe một chút!” Nếu cô ấy đối với bữa ăn sáng nhà Tiểu Bàn nhạy cảm như vậy, vậy anh cũng không cần chia cho cô ấy ăn, dù sao cô ấy cũng đã ăn ở nhà rồi.
Vẻ mặt Ngô Hiếu Thiên trở nên hơi khó coi, mới vừa nãy muốn nhanh một chút thấy cô bây giờ thấy tâm tình của cô như vậy cũng hoàn toàn biến mất, bởi vì cô hay ghen lung tung như vậy, làm mình làm mẩy, anh thậm chí cảm thấy được tự bản thân mình một đường điên cuồng cố gắng chạy xe tới liền trở nên rất vô vị.
Anh thay đổi, nhưng cô lại không biết gì cả.
Nhưng mà điều này cũng không thể trách cô được, bình thường anh cũng không phải là loại người sẽ biểu hiện cảm xúc thật của mình ra bên ngoài, mỗi lần đối mặt với Lê Chương Vi, hơn phân nửa đều là cảm xúc tức giận, coi như có thỉnh thoảng dịu dàng, tất cả đều là dừng lại lúc anh hung dữ với cô.
“Anh tức giận sao?” Lê Chương Vi nhận thấy vẻ mặt của anh không đúng lắm, vội vàng nói xin lỗi với anh: “Thật xin lỗi, em không cố ý như vậy, anh đừng tức giận có được hay không?”
“Nhanh lên lên xe!” Ngô Hiếu Thiên lườm cô một cái, nếu cô lại lãng phí thời gian, bọn họ nhất định sẽ bị trễ học, vốn là đã trễ anh mới tới đón cô, mà cô còn ở đây nói linh tinh gì thế không biết?
Lê Chương Vi mím môi, uất ức ngồi lên phía sau, nhìn anh nhét lại túi bánh bao hấp vào trong túi xách, đưa nón bảo hiểm cho cô, trên nón bảo hiểm còn lưu lại một chút cảm giác âm ấm.
Lúc này cô mới bắt đầu nghĩ lại tất cả chuyện vừa nãy. Ngô Hiếu Thiên dừng lại xe, liền béo má của cô, khi đó tâm tình của anh cũng không tệ lắm, hơn nữa, anh lại đưa bánh bao hấp anh thích nhất cho cô!
Cô không biết cảm kích thì thôi, lại còn ăn dấm Tiểu Bàn lung tung, cô thật là ngu xuẩn, rất ngu xuẩn mà! “Hiếu Thiên, thật xin lỗi, sau này em sẽ không ăn dấm lung tung nữa, anh tha thứ cho em có được không?”
Vén tấm gương trước nón bảo hiểm lên, Lê Chương Vi tận lực dựa sát lỗ tai Ngô Hiếu Thiên nói như vậy.
Ngô Hiếu Thiên không trả lời, chỉ là chuyên tâm lái xe. Hiện tại lái xe là lúc nên chuyên tâm, bởi vì trên xe không chỉ có một mình anh mà thôi, còn có bạn gái của anh nữa.
Coi như quên an toàn của mình, anh cũng sẽ chăm sóc tốt cô, đây là anh cam kết với bố mẹ của Lê Chương Vi, nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Không ngờ bọn họ lui tới cũng không gặp phải sự phản đối của bố mẹ Lê, nghe nói lúc bắt đầu từng có khuyên can qua, sau đó bọn họ cũng không thể lay chuyển được ý chí của con gái, không thể làm gì khác hơn là đồng ý để cho bọn họ lui tới.
Chỉ là vừa nghe đến con gái bảo bối đòi anh mỗi ngày đều lái xe mô tô chở đi học, bố mẹ Lê gia liên tục cầu xin anh phải chú ý an toàn giao thông, hơn nữa anh vừa mới khỏi, vì thế Ngô Hiếu Thiên đặc biệt đi cầu một cái bùa bình an để trên xe, mỗi lần lái xe, cũng sẽ cẩn thận hơn, rất sợ không cẩn thận sẽ làm người ngôi phía sau rớt xuống cho dù 10 anh cũng không đổi được một thiên kim đại tiểu thư là cô.
Bây giờ anh đặt Lê Chương Vi ở một vị trí rất quan trọng.
So với anh còn quan trọng hơn.
Cho nên lúc nãy cô ghen là hoàn toàn không cần thiết, chuyện của anh và Tiểu Bàn đã qua rồi, anh vì cô ấy khổ sở chờ đợi, sao không sớm chạy tới bên cô ấy cho rồi chứ?
Nếu như anh nói nhưng lời này cho Lê Chương Vi, nhất định cô lại vui mừng mà nhảy lên ấy chứ?
Ah, ngẫm lại thật là phiền chết người, cô ấy là loại người biểu hiện phương thức vui vẻ rất kỳ quái.
Bởi vì thật là đáng yêu, anh không muốn cho người khác thấy. Cô vẫn tiếp tục duy trì cái loại cao cao tại thượng đó, một thiên kim tiểu thư khó gần gũi uy nghiêm là tốt rồi.
Có thể làm cho cô bộc lộ bản tính chân chính của mình, chỉ có một mình anh là tốt rồi.
“Hiếu Thiên, anh đừng giận em mà! Làm thế nào anh mới bằng lòng hết giận? Hả? Anh nói đi! Mặc kệ là gì em đều nguyện ý làm, chỉ cần đừng giận em…..”
Bị cô huyên náo làm phiền, Ngô Hiếu Thiên dừng lại lúc đèn đỏ, xoay người dùng sức đẩy cái gương ở trên nón bảo hiểm của cô xuống, quát: “Ngoan ngoãn im lặng, về sau lúc anh lái xe, em không được nói chuyện, có nghe hay không?”
Lê Chương Vi ah một tiếng, cách một lúc sau mới cười nói: “Biết.”
Cái loại trò chơi che chắn gió cái lồng này, cô ở trên đường nhìn những tình lữ khác chơi đùa mà! (cái gương nằm ở trước nón bảo hiểm khi kéo xuống để che á)
Làm thế nào bây giờ? Rất thích ah!
Cô cũng dùng sức đánh anh một cái, chỉ tiếc là anh đã quay đầu rồi.
Hơn nữa, anh căn bản không vén lên, làm thế nào đây?
Không sao, con gái báo thù, ba năm không muộn, một ngày nào đó sẽ có cơ hội thôi.