“Như thế nào?” Đường Dật vừa giúp Phó Sủng cởi băng vải, vừa lo lắng nhìn Phó Sủng, lần diễn tập này anh cũng không ngờ tới lại mạnh mẽ như vậy, thường ngày nhóm chiến sỹ huấn luyện đã là cường độ cực lớn.
Khiến Đường Dật vui vẻ, cũng không ngờ lúc bọn họ diễn tập lại biểu hiện xuất sắc thế này, khiến lãnh đạo quân khu cũng chấn động theo.
“Tạm được, có khẩu vị ở đây.” Phó Sủng quay đầunhìn Đường Dật, nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt ngụy trang, nụ cười đó rất đẹp cực kỳ đẹp, không hề vì cả người dơ dáy bẩn thỉu mà có vẻ chật vật không chịu nổi.
Tiếu Khải ở bên cạnh đặt đồ xuống, thuận tay cầm bình nước quân dụng lên ực mạnh một hớp: “Nhóc, em tăng thể diện cho chúng ta rồi, thêm vinh quang cho Tuyết Lang chúng ta rồi.”
Lần thuận lợi này cũng nhẹ nhõm vượt qua ngoài ý muốn, mỗi người đều có ý chí chiến đấu, thậm chí có đấu tranh đỏ mắt, tốc độ điều tra của Phó Sủng quá nhanh rồi, ngay từ lúc bọn họ bắt đầu đã chiếm ưu thế.
Chuyên gia mật mã của đối phương cũng rất lợi hại, chỉ có điều chậm hơn Phó Sủng một chút, nhất là cô nhóc này, luôn có thể đùa bỡn khôn vặt, làm cho đối phương không thể chống đỡ được.
“Báo cáo liên trưởng Tiếu, em lập công, có phải có phát phần thưởng không?” Phó Sủng cười khanh khách, nói với Tiếu Khải.
Tiếu Khải hơi sững sờ, ngay sau đó lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười thật thà: “Muốn thưởng gì? Anh là lính nghèo, cũng đừng nói giá trên trời.”
Lần lần lượt lượt, Tiếu Khải cũng biết Phó Sủng là cháu gái ông cụ Phó, hơn nữa ngoài ý muốn chính là cô lại die.end an.le equyd.onn đến nơi nghiêm khắc nhất tiếp nhận huấn luyện, thêm vào đó là cô gái không kiểu cách, cũng thêm mấy phần tán thưởng Phó Sủng.
“Em muốn ăn cá nướng.” Diễn tập mấy ngày nay, ăn ít, ngủ càng ít, chứ đừng nói chi tới ăn ngon hơn, hoàn toàn chịu đựng, hoặc ăn chút quả dại, càng thêm thảm hơn khi cô tập huấn dã ngoại.
Tiếu Khải cười hì hì: “Vậy không có chuyện gì, trở về nướng cá cho em ăn.”
Lần trước, mọi người tập huấn bên ngoài, bắt chút cá tự nhiên trở lại nướng, Phó Sủng đặc biệt thích ăn, ngừng không được, cũng không nguyện ý dừng miệng, đây là vật hiếm có với Phó Sủng, nhưng với bọn họ chỉ là thứ lấp đầy bụng.
“Đây chính là anh nói!” Phó Sủng tung người, dọn dẹp đồ bên cạnh, kiểm tra xem trong quá trình diễn tập có tổn thất gì không…
“Là anh nói, sẽ không gạt người.” Tiếu Khải rất nghiêm túc bảo đảm, Đường Dật nhìn Phó Sủng như vậy, không biết nên vui mừng hay bất đắc dĩ, luôn không tim không phổi.
Cũng rất vui mừng, cô ở chỗ này, mọi người đều rất thích cô, cũng nói cô nhóc này chất phác.
“Phó đội trưởng Đường, thiếu úy Phó, thủ trưởng gọi hai người qua một chuyến.” Một nhân viên cảnh vệ vọt nào, nói với Đường Dật và Phó Sủng.
Đường Dật và Phó Sủng hơi sững sờ, thuận miệng đáp một tiếng: “Được, lập tức tới.”
Buông đồ trong tay, lập tức rời khỏi lều trại, chạy thẳng tới xe jeep quân đội, lên xe jeep, nhân viên cảnh vệ lái xe rời đi.
“Thiếu úy Phó, lần nay thật sự nổi danh ở quân khu chúng ta.” Nhân viên cảnh vệ cười trêu Phó Sủng.
Phó Sủng khẽ nhíu mày: “Ông nội Thẩm gọi tôi đi làm gì?”
Đây không phải là nhân viên cảnh vệ của ai khác, là của ông cụ Thẩm, chỉ có điều Phó Sủng không ngờ lần này ông cụ die edan ale equu ydon trực tiếp đến, người trong đại viện, cô còn biết là nhân viên cảnh vệ của ông cụ.
Huống chi, giao tình với Thẩm Nhược Vũ không không cạn.
Ngược lại Đường Dật ít trở về, hơi sững sờ, lấy lại tinh thần trong nháy mắt, cũng biết là ông cụ Thẩm rồi.
“Cái này tôi không biết.” Nhân viên cảnh vệ cười thản nhiên một tiếng, xe lái rất nhanh, không bao lâu đã đến trung tâm chỉ huy, Đường Dật và Phó Sủng vội vàng xuống xe, đi thẳng đến phòng làm việc của trung tâm chỉ huy.
Giờ phút này, bọn họ là lính, thủ trưởng ra lệnh, đương nhiên cấp bách.
“Báo cáo!” Hai người đứng ở cửa, cao giọng hô vào bên trong.
Bên trong truyền đến một âm thanh già dặn: “Vào đi!”
Phó Sủng và Đường Dật sải bước đi vào, chỉ thấy lãnh đạo cả phòng vây ở đó, hình như đang nhìn tình huống diễn tập.
“Chào thủ trưởng!” Đường Dật và Phó Sủng chủ động mở miệng chào hỏi.
Ông cụ Thẩm nhìn thấy Phó Sủng, trên mặt mang cười, vẫy vẫy tay với Phó Sủng: “Tới đây, đến chỗ ông nội.”
Khóe miệng Phó Sủng nhếch lên cười, đi tới chỗ ông cụ, giao tình giữa ông cụ và ông nội không cạn, lúc còn trẻ cùng đánh không ít trận, nhưng sau khi đánh vẫn là anh em.
Ông cụ Thẩm cũng cưng chiều Phó Sủng.
“Ông nội, sao ông lại tự mình tới?” Phó Sủng kéo cánh tay ông cụ, gọi thân mật, mấy vị lãnh đạo ở bên cạnh cũng sững sờ, đại viện biết Phó Sủng được điều đến, nhưng cũng có người không biết Phó Sủng.
Ông cụ lộ ra nụ cười hiền lành, dưới quân trang làm nổi bật, tinh thần càng tốt hơn: “Đây không phải tới nhìn dieendaanleequuydonn một chút sao? Biểu hiện tốt, cô nhóc, cho ông nội vẻ vang rồi, nói cháu không phải vô công rồi nghề, xem đi, đây không phải rất có tiền đồ?”
“Không được, còn phải học tập Nhược Sơ.” Phó Sủng khó có được khiêm tốn một lần, chọc cho ông cụ cười ha ha, đưa tay vỗ bả vai Phó Sủng, giới thiệu với mấy vị lãnh đạo: “Đây là cháu gái nhà lão Phó, bảo bối của bá vương đất này.”
Mọi người vừa nghe bá vương đất này, lập tức biết là ai, họ Phó, vừa là bá vương đất này, muốn không biết cũng khó, thế hệ trước vẫn thích nói ông ấy, bây giờ vẫn còn bá đạo lắm.
“Cháu không thích nghe lời này, sao ông nội cháu lại là bá vương đất này rồi? Người ta gọi là anh hùng khí phách, giống như ông, đao quý chưa già!” Phó Sủng che chở cho ông nội mình, chọc cho tất cả mọi người đều cười theo.
Ông cụ không phí công cưng chiều, đây không phải rất bao che sao? Đường Dật ở bên cạnh nhìn mọi người bây giờ rất thích Phó Sủng, trong lòng cũng đặc biệt vui vẻ, quyết định của anh không sai, khiến Phó Sủng thay đổi.
Không thay đổi bản tính, thủ kỳ tinh hoa khứ kỳ tao phách *, lưu lại phần tốt đẹp, mặc dù sẽ làm anh cảm thấy mệt mỏi chút, nhưng anh thấy đặc biệt đáng.
(*) thủ kỳ tinh hoa khứ kỳ tao phách: thứ tinh hoa giữ lại, thứ cặn bã bỏ đi, khả năng là tương tự câu “gạn đục khơi trong”.
“Cậu nhóc này chính là Đường Dật?” Ông cụ nhìn Đường Dật, hỏi Phó Sủng.
Phó Sủng buông ông cụ ra, đến bên cạnh Đường Dật, dùng sức gật đầu: “Trở về từ trường học thợ săn, rất lợi hại.” Giống như đang khoe khoang đồ tốt nhất của mình, dáng vẻ kiêu ngạo khỏi phải nói.
“Không xấu hổ.” Ông cụ lườm Phó Sủng, đứa bé bây giờ không quản được, Nhược Sơ nhà ông cũng vậy.