Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 90: Ngoại truyện 5



Ném lời nói xuống, Phó Sủng xoay người rời đi, lưu lại Đường Dật vẻ mặt buồn bực, nói theo Phó Sủng: “Này, vợ, không chơi như vậy, thằng nhóc kia vừa khóc anh ngủ trên ghế sa lon, vậy cả đời này anh không cần vào phòng nữa rồi.”

Nhiều uất ức, anh vừa nghỉ phép, từ đơn vị trở lại, nhọc công khổ sở hầu hạ thằng nhóc kia, trẻ con nhỏ bé, động chút là khóc.

“Em mới không bỏ qua…” Tiếng nói vừa dứt, Phó Sủng bị Đường Dật bế lên, đi về phòng: “Mặc kệ cũng không được, hôm nay anh sẽ không ngủ trên ghế sa lon.”

Phó Sủng cười một cách hồn nhiên, trong mắt tràn đầy rực rỡ, Đường Dật cảm thấy hình như bị đầu độc, yêu nghiệt chính là như vậy, luôn có thể đầu độc người trong lúc vô tình.

Tiểu Tuấn cũng dần lớn lên, đã bắt đầu học chạy loạn trong xe, ông cụ mặc quân trang, nhìn đứa bé mặc đồ con gấu chạy loạn khắp sân, cười ha ha, Phó Sủng ở bên cạnh, cưng chiều nhìn con trai mình.

Cục cưng rất đáng yêu, gần như người trong đại viện nhìn thấy đều không nhịn được muốn ôm lên, Phó Sủng hả hê nhất, trước mắt chính là Đường Tuấn rồi, ông cụ nhìn Phó Sủng, nhấp một ngụm trà: “Chắt ngoại của ông về sau có tiền đồ.”

Mặc dù thằng bé còn nhỏ, nhưng được mẹ Đường Dật dạy rất tốt, lớn một chút như vậy đã bắt đầu học gọi người, nói chuyện cũng tương đối sớm, chỉ thích học tập đi trong xe của mình, không thích người khác ôm.

“Tất nhiên, đứa bé nhà lão Phó, gánh vác tiền đồ.” Vẻ mặt Phó Sủng kiêu ngạo, bây giờ đã được thượng úy rồi, đây là chuyện ông cụ vui mừng nhất.

Thời gian ở cùng đứa bé, trôi đặc biệt nhanh.

Hè vừa đến, chính là ngày vui mừng die enda nnle equy ydon với đứa bé trong đại viện, tháng bảy tháng tám đứa bé cũng nghỉ, ve kêu ầm ĩ trên cây, mặt trời nóng rực đâm vào mắt người mở không ra.

Trên đất cũng giống như bàn ủi, đeo giày xăng-đan đi phía trên cũng có thể tự nóng mình.

Lúc này còn chưa đến trưa, mặt trời đã gay gắt không chịu nổi, bên ngoài trừ mấy tiếng chó sủa, ngoài xa cũng không thấy người nào đi trong sân.

Với đứa bé mà nói đây hoàn toàn không phải là chuyện gì, vừa nghỉ đã mất hút bóng dáng, ngay cả Đường Tuấn cũng vậy, buổi sáng vừa rời giường, mặc quần áo lên đã náo loạn ra cửa.

“Tiểu Tuấn, hôm nay không cho phép ra ngoài, mẹ cháu trở về, biết cháu chạy lại giận.” Mẹ Đường ngăn Đường Tuấn định ra cửa, cháu nội bảo bối này, bà không có biện pháp nào.

Đường Tuấn trưởng thành, lúc sáu bảy tuổi chính là nghịch ngợm phá phách nhiệt tình, điểm này làm người ta đặc biệt nhức đầu, nhưng trong nhà ai cũng nuông chiều.

Phó Sủng không về nhà, xác định không thấy bóng dáng Đường Tuấn, đến tối bảy tám giờ mới về, trở về đều vô cùng bẩn, quần áo kia giặt cũng giặt không sạch được, Phó Sủng tức giận không ít, thằng nhóc này bắt đầu nghịch ngợm khi còn nhỏ hơn cô.

Đường Tuấn lập tức mặc kệ, khéo léo tránh thoát: “Bà nội, bà buông tay, cháu đã hẹn mấy đứa trong đại viện đi mò cá.”

“Mò cá cái gì? Trong nhà không thiếu, hôm nay cháu đi ra ngoài, cẩn thận khi trở lại mẹ đánh cháu, nghe bà nội nói, hôm nay dẫn cháu đi khu vui chơi, được không?” Mẹ Đường nhẫn nại dụ dỗ.

Cháu nội bảo bối này, hứng như hứng hoa, cầm trên tay sợ rớt, nhưng Phó Sủng nói rồi, cứ nuông chiều như vậy nữa, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện, nếu bọn họ không trông nom, sẽ đưa đến trường quân đội, để cho Phó Dạ quản.

Phó Dạ là anh hai Phó Sủng, là người nóng tính, trừ có thể nhịn vợ một chút, gặp Đường Tuấn khó quản như vậy, đó là không nói hai lời, luyện đến chết, trường học bộ đội không xa, có thể thường nhìn thấy.

Đường Tuấn cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng nghịch ngợm, cái gì cũng không sợ: “Mẹ cháu trở lại thì để mẹ cháu trông cháu, bà cũng đừng quản, cha nói rồi, là một người đàn ông, không thể thất hứa với người, cháu đi trước.”

Đường Tuấn thoát khỏi mẹ Đường lập tức chạy, lần này có thể khiến cho mẹ Đường không có cách nào rồi, nhìn bóng lưng Đường Tuấn đi xa, hy vọng trước khi Phó Sủng trở lại, Đường Tuấn có thể về nhà rồi.

Chạy thẳng dọc đường, mấy đời trong đại viện đều qua lại như vậy, đếm tới đếm lui đều là đứa nhỏ của mình, tính đi tính lại thật nhiều thân thích.

“Thẩm Hàn, ra ngoài mò cá đi!” Đường Tuấn đứng dưới nhà họ Thẩm, gọi to vào bên trong, trong chốc lát, một cô bé đáng yêu tóc đuôi sam thò đầu ra liếc mắt nhìn, trong chốc lát rời đi rồi từ từ xuống lâu.f

Cô bé đi như chạy, đến trước mặt Đường Tuấn, giọng ngọt ngào: “Cha em ở nhà rồi, em không đi được, anh Đường Tuấn, anh tự chơi đi.”

Con gái nhà Thẩm Nhược Vũ, cũng coi như thanh mai trúc mã với Đường Tuấn, Đường Tuấn không có việc gì cũng đến tìm Thẩm Hàn chơi.

Không chỉ một lần, Thẩm Nhược Vũ quát Phó Sủng: “Để cho thằng nhóc nhà cậu cách xa con gái tôi một chút, cả ngày dạy hư công chúa nhà chúng tôi.”

Thẩm Nhược Vũ và Diệp Khả cũng là một đôi cha mẹ yêu nghiệt, khó khăn lắm mới sinh được một con gái, quyết chí bồi dưỡng con gái mình thành quý cô, công chúa nhỏ cao quý, kết quả thằng nhóc Đường Tuấn này, không có chuyện gì cứ đến đây dạy hư con bé, khiến Thẩm Nhược Vũ tức giận không nhẹ.

“Em còn sợ cha em à?” Đường Tuấn đưa tay sửa lại tóc cho Thẩm Hàn, “Không có chuyện gì, có anh ở đây, cùng lắm thì anh thay em chịu đánh, đi theo anh đi mò cá.”

Dù thế nào đi nữa, chú Thẩm dieendaanleequuydonn vẫn còn sợ thái hậu nhà cậu, điểm này, Đường Tuấn mới bảy tuổi đã hết sức rõ ràng.

“Cha em nói, anh còn dạy hư em nữa, cha sẽ nhốt em lại.” Thẩm Hàn vẫn hơi băn khoăn, trước kia hai người từng bị nhốt rồi.

Đường Tuấn cười thản nhiên, đưa tay sờ đầu cô nhóc: “Lớn lên anh còn cưới em, em không thể nghe lời cha nói, phải nghe anh, nếu không anh cưới Diệp Nhiễm.”

“Nhưng…” Thẩm Hàn còn định nói gì nữa, đã bị Đường Tuấn kéo đi.

Thẩm Nhược Vũ nhìn thấy hai đứa bé từ trên ban công, lập tức cực kỳ tức giận: “Nhóc kia, sao lại tới, cha nói cho con biết Thẩm Hàn, không được đi chơi cùng thằng nhóc đó, nếu không cha không cần con nữa.”

Thằng nhóc này ngày ngày đều đến trình diện, thật sự lật trời rồi, không đáng tin cậy giống mẹ nó, cùng đức hạnh.

“Không cần càng tốt.” Nghe Thẩm Nhược Vũ uy hiếp, Đường Tuấn cười vô cùng sáng lạn, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đẹp trai: “Vậy thì đưa về nhfa cháu thôi, chú Thẩm, lời người lớn nói phải chắc chắn, không cho chú đổi ý.”

Nói xong, Đường Tuấn kéo Thẩm Hàn đi, từ nhỏ Đường Tuấn đã chỉ thích dẫn Thẩm Hàn đi chơi, đi học cũng thế, tan học cũng vậy, nhưng Thẩm Nhược Vũ không thích Đường Tuấn, điểm này khiến Phó Sủng đặc biệt buồn bực, cho dù để ý thế nào, mắng Đường Tuấn thế nào, cũng vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.