Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 17: Sao Không Về Nhà





Nhất thời Trần Du tưởng mình nghe lầm, "Hả?"
Lục Nam Châu hỏi lại, "Bán ở đâu?"
Trần Du kinh ngạc: "Không phải cậu muốn mua đấy chứ?!" Đồ ngốc kia chính là cậu sao?!
Lục Nam Châu: "Không phải.

"
Trần Du: "Vậy cậu hỏi làm gì?"
"Cứ kệ tớ đi," Lục Nam Châu thúc giục hắn, "Rốt cuộc cậu thấy ở đâu hả?"
"Trên diễn đàn ấy," Trần Du mở điện thoại nói, "Có người đăng bài rồi để lại số, nói ai muốn mua thì liên hệ với họ.

"
Lục Nam Châu mở bài đăng kia ra, thấy bên trong còn có một tấm ảnh chụp nghiêng Diệp Nhiên ngồi vẽ tranh bên hồ, hình như là ảnh chụp lén, tuy hơi xa nhưng vẫn thấy rõ nửa bên mặt trắng nõn của Diệp Nhiên.

"Mua cũng vô ích thôi," Trần Du tận tình khuyên nhủ, "Cậu đừng phí tiền vào đó làm gì.

"
Lục Nam Châu "ừ" một tiếng, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Trần Du phát hiện bài đăng kia đã bị xóa.

"Sao lại xóa rồi?" Trần Du khó hiểu.

Lục Nam Châu ngồi cạnh nói: "Tớ bảo cậu ta xóa đấy.


"
Trần Du càng mờ mịt hơn, "Hả?"
"Đó là quyền riêng tư của người ta," Lục Nam Châu bất mãn nói, "Sao có thể đem bán được chứ? Có còn mặt mũi nữa không.

"
Trần Du: "! ! Vậy là cậu mắng cậu ta à?"
Lục Nam Châu: "Mắng gì mà mắng? Tớ là người biết lý lẽ nên tất nhiên phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ta rồi.

"
Trần Du tỏ vẻ không tin --- Chứ không phải cậu mắng người ta đến nỗi phải xóa bài ngay trong đêm à?
Lục Nam Châu lười nói thêm với hắn, nhìn thoáng qua học viện mỹ thuật kế bên rồi nói: "Đi, đi ăn cơm thôi.

"
Họ vừa tan học, đám người hò hét ầm ĩ chen nhau ùa vào tiệm cơm.

Trần Du chỉ nhìn thôi đã thấy sợ: "Đi đâu ăn bây giờ?"
"Chẳng phải cậu thích quán mới mở kế bên à?" Lục Nam Châu vui vẻ nói, "Tới đó ăn đi.

"
Trần Du mờ mịt: "Tớ thích lúc nào? Hôm qua chỉ tò mò tới xem thử thôi, cũng chẳng có món nào đặc biệt cả.

"
Lục Nam Châu vờ như không nghe thấy mà kéo người đi ra cổng.

Quán cơm bên cạnh cũng đông nghịt, Lục Nam Châu đứng trong đám người hết nhìn Đông lại ngó Tây.

Thấy bộ dạng này của anh, Trần Du đột nhiên hiểu ra nên chế nhạo: "À, tìm bạn Diệp hôm qua chứ gì?"
Lục Nam Châu cứng đờ, "! ! Đâu có.

"
Trần Du: "Vậy cậu ngó quanh ngó quất làm gì?"
Lục Nam Châu: "Tớ xem nên ăn món gì ấy mà.

"
Trần Du: "Ồ, thế cậu nhìn ra cửa làm chi? Đồ ăn ở ngoài cửa à?"
Lục Nam Châu nghẹn họng nổi quạu: "Xếp hàng đi.

" Nói nhiều quá.

"Trường họ có mấy quán cơm lận," Trần Du nói, "Chưa chắc ngày nào cậu ấy cũng tới đây ăn đâu.

"
Lục Nam Châu lặng thinh.

Trần Du tò mò hỏi: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"
Lục Nam Châu: "Tớ nợ tiền cậu ấy chưa trả.

"
Trần Du: "! ! " Lần đầu thấy con nợ tích cực vậy đấy.


Trần Du nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là cậu đến ký túc xá chặn đường cậu ấy đi?"
"Ký túc xá?" Lục Nam Châu cau mày hỏi, "Cậu biết cậu ấy ở đâu không?"
"Số 301 nhà A," Trần Du lắc lắc điện thoại, "Trên diễn đàn có nói mà.

"
Lục Nam Châu: "! ! " Trên đó còn gì chưa nói không?
"Thể nào cậu ấy cũng phải về ký túc xá," Trần Du tự tin nói, "Cậu cứ đứng chặn ở cổng kiểu gì cũng tóm được cậu ấy thôi.

"
Thái dương Lục Nam Châu giật mạnh một cái --- Sao nói cứ như mình là đồ biến thái vậy?
"Chặn gì mà chặn?" Lục Nam Châu nói, "Tớ chỉ tới xem thử, không gặp thì thôi.

" Dù sao cậu ấy cũng nói không cần trả mà.

Anh tự nhủ mình chỉ tới đây ăn cơm rồi nhân tiện tìm người thôi.

Nhưng sau đó anh vẫn hay tản bộ đến trường học bên cạnh, chỉ là không bao giờ gặp lại bóng dáng quen thuộc kia nữa.

Chạng vạng tối thứ Sáu tan học, Lục Nam Châu vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn cơm ở đâu, bất tri bất giác lại đi tới cổng trường kế bên.

Sao lại đến đây nữa? Anh thoáng do dự, đang định đi thì thấy Diệp Nhiên đeo ba lô chậm rãi đi ra.

Anh mừng rỡ vội vàng đi tới, "Cậu! ! Tôi! ! "
Diệp Nhiên nhìn anh, không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu rồi đi vòng qua anh.

"Cậu đi ăn à?" Lục Nam Châu đuổi theo nói, "Tôi mời cậu ăn nhé, chuyện lần trước còn chưa cảm ơn cậu nữa.

"
Diệp Nhiên: "Không cần đâu.

"
"Nhưng! ! " Lục Nam Châu còn chưa nói hết thì Diệp Nhiên đột ngột nấp sau lưng anh rồi nói thầm: "Đừng nhúc nhích.

"
"Sao thế?" Lục Nam Châu ngẩng đầu lên thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại cách đó không xa, cửa sổ hạ xuống, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi dáo dác nhìn quanh cổng trường.

Lục Nam Châu quay đầu hỏi người phía sau, "Người kia tìm cậu à?"
Diệp Nhiên lặng thinh.

"Tới đón cậu à?" Lục Nam Châu ngờ vực, "Vậy cậu trốn ông ta làm gì?"
Diệp Nhiên im lặng nửa ngày mới nói: "Tôi không muốn về.

"
Lục Nam Châu: "Vậy cậu nói với ông ta một tiếng không được sao?"
Diệp Nhiên: "Ông ta hay lải nhải lắm.

" Nếu để ông ta nhìn thấy nhất định sẽ bị cằn nhằn hơn nửa ngày.


Lục Nam Châu nhìn cậu hỏi: "Cậu không muốn về với ông ta thật à?"
Diệp Nhiên gật đầu.

Lục Nam Châu đột nhiên ngồi xổm xuống cõng cậu lên rồi chạy thật nhanh.

Diệp Nhiên giật nảy mình, "Cậu! ! "
"Nằm sấp trên lưng tôi đi," Lục Nam Châu vừa chạy vừa nói, "Đừng để ông ta thấy.

"
Diệp Nhiên vô thức vùi mặt vào lưng anh.

Tài xế Lâm nhìn hai người chạy xa, mờ mịt nghĩ người trên lưng thằng nhóc kia sao nhìn giống thiếu gia nhà mình thế nhỉ?
Hả, thiếu gia?!
Lục Nam Châu chạy một hơi thật xa, thấy tài xế không đuổi kịp mới giảm bớt tốc độ.

Diệp Nhiên ngẩng đầu lên nói: "Thả tôi xuống đi.

"
Lục Nam Châu đặt người xuống, đúng lúc này điện thoại trong ba lô Diệp Nhiên reo lên.

"Thiếu gia," điện thoại vừa kết nối đã nghe đầu dây bên kia la lên, "Cậu đi đâu vậy?!"
"Chú Lâm," Diệp Nhiên nói, "Cuối tuần cháu không về đâu.

"
"Sao lại không về?" Chú Lâm càm ràm, "Lâu lắm rồi cậu chưa về đấy, lần trước đi nửa đường cậu nói muốn ăn bánh kem, tôi xuống xe chưa bao lâu cậu đã bỏ chạy, thiếu gia à! ! "
Diệp Nhiên yên lặng cúp máy.

Lục Nam Châu ngập ngừng chốc lát rồi rụt rè hỏi: "Sao cậu không muốn về nhà vậy?"
Diệp Nhiên không trả lời mà chỉ nói cảm ơn rồi định bỏ đi.

"Diệp Nhiên," Lục Nam Châu chợt gọi tên cậu rồi cười nói, "Tên tôi là Lục Nam Châu.

"
Diệp Nhiên quay đầu nhìn anh, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng người trước mắt.

Cậu chớp mắt thì thầm: "Lục Nam Châu! ! "
Suốt những năm tháng sau đó, ba chữ này không bao giờ rời xa nữa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.