Tiểu Lý trong cửa hàng thú cưng nghe bên ngoài ồn ào nên ra xem, thấy một dáng người nhìn khá quen đang ôm Phương Tri Ngộ khóc bù lu bù loa, dưới chân còn có con mèo kêu meo meo.
Chuyện gì đây? Hắn buồn bực nghĩ, sao người kia......
Đúng lúc này, người trong ngực Phương Tri Ngộ ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa trên mặt.
"Đúng là cậu rồi!" Tiểu Lý mừng rỡ chạy tới, "Cậu đi đâu thế hả? Đổi việc kiểu gì mà không ai tìm ra hết vậy?"
Lâm Nhược cũng chẳng biết nói sao, "Tớ......"
Phương Tri Ngộ dắt mèo, thản nhiên nói: "Tôi đi trước đây."
Anh quay người muốn đi, nhưng con mèo cứ dụi vào chân Lâm Nhược không chịu đi.
Hình như Lâm Nhược muốn nói gì đó, "Phương......"
Phương Tri Ngộ bế mèo đi thẳng một mạch.
"Phương Tri Ngộ?"
Sau lưng vang lên tiếng gọi của Lâm Nhược, Phương Tri Ngộ không hề dừng lại, làm như không nghe thấy.
Sao còn ôm mình nữa chứ? Anh nghĩ, chẳng phải chê mình tởm lợm à? Chẳng phải đi rồi à? Sao lại về làm gì?
Như bây giờ tính là gì đây?
Anh chẳng có lòng dạ nào để đoán, đoán được thì sao? Cứ xem như hôm nay chưa từng gặp đi.
Anh không còn nhớ đến dáng vẻ người kia khóc trong ngực mình, cũng chẳng còn dắt mèo đi ngang cửa hàng thú cưng, mặc dù con mèo luôn quen chân chạy tới đó nhưng anh vẫn dứt khoát kéo về.
Buổi tối mấy ngày sau, Lâm Nhược lại xuất hiện trước cửa nhà anh.
Lúc đó anh vừa dắt mèo đi dạo về, trông thấy Lâm Nhược bơ vơ ngồi cạnh cửa như sắp ngủ gật.
Sắc mặt cậu đã khá hơn chút ít, không còn xanh xao tái nhợt như hôm đó nữa.
Lâm Nhược mơ màng mở mắt ra, thấy Phương Tri Ngộ thì mừng rỡ nói: "Anh về rồi!"
Phương Tri Ngộ tỏ vẻ hờ hững, "Cậu ở đây làm gì?"
Lâm Nhược: "Chờ anh."
Phương Tri Ngộ: "Chờ tôi làm gì?"
"Em......" Lâm Nhược đứng dậy, nhìn mũi chân mình nói, "Em trở lại cửa hàng thú cưng làm việc rồi."
Phương Tri Ngộ không mặn không nhạt "ừm" một tiếng.
"Vậy anh......" Lâm Nhược khẩn trương siết chặt tay. Hắn muốn hỏi vậy giờ anh có bạn trai chưa? Nếu chưa thì anh còn thích em không?
Nhưng khi mở miệng ra hắn lại hỏi: "Có phải anh còn giận không?"
Năm đó hắn chưa trả lời Phương Tri Ngộ đã vội vàng bỏ chạy, còn đi lâu như vậy, ai mà không giận chứ?
Giận? Phương Tri Ngộ lại nhớ tới hai chữ sáng rực chói mắt kia --- Tởm lợm.
"Tôi có tư cách gì để giận chứ?" Anh nói, "Do tôi tự chuốc mà."
Lâm Nhược nghe không hiểu, "Hả?"
Phương Tri Ngộ mở cửa cho mèo vào rồi lạnh nhạt hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Em......" Lâm Nhược chặn cửa lại, do dự nói, "Em có chuyện muốn nói với anh."
Phương Tri Ngộ bất động nhìn hắn.
Lâm Nhược nắm chặt tay, muốn kể hết mọi chuyện cho anh biết, "Thật ra em không phải......"
Ký ức lại ùa về, cơn đau như lan tràn khắp toàn thân, mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra.
Thấy sắc mặt kỳ lạ của hắn, Phương Tri Ngộ nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Lâm Nhược lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Trong nhà anh có rượu không?"
Biết đâu uống chút rượu sẽ đỡ sợ hơn.
Sao tự dưng lại đòi uống rượu? Phương Tri Ngộ băn khoăn nói, "Trong nhà chỉ có rượu vang thôi."
Lâm Nhược gật đầu, "Cũng được."
Hắn theo Phương Tri Ngộ vào nhà.
Nhà Phương Tri Ngộ không thay đổi nhiều lắm, chỉ có hoa ngoài ban công đã khác xưa.
Rượu trong tủ đều là loại đắt tiền, Lâm Nhược do dự hỏi: "Chai nào rẻ nhất ạ?"
Phương Tri Ngộ lấy đại một chai, "Cũng như nhau thôi."
Lâm Nhược: "Vậy bao nhiêu tiền? Em trả anh......"
"Không cần đâu." Phương Tri Ngộ rót rượu cho hắn, chất lỏng màu nâu đỏ trong suốt phản chiếu nơi đáy mắt.
Lâm Nhược uống một ly, cảm thấy chưa đủ nên uống thêm một ly, sau đó lại thêm một ly......
Phương Tri Ngộ thấy mặt hắn đỏ bừng thì vội cản lại, "Đừng uống nữa."
Lâm Nhược co ro trên ghế salon, lè nhè nói: "Không được, em phải uống nhiều một chút...... Uống nhiều mới hết sợ."
Phương Tri Ngộ thắc mắc: "Sợ gì cơ?"
Dường như nhớ đến chuyện gì, Lâm Nhược co rúm lại trên ghế salon.
Lâm Nhược không còn tỉnh táo, nức nở nói: "Bọn họ nói em không nghe lời, còn đánh em nữa, dữ lắm......"
"Đánh em?" Phương Tri Ngộ nhíu mày chặt hơn, "Bọn họ là ai? Ai đánh em?"
Lâm Nhược khóc đến nỗi nói đứt quãng, "Chính là, mấy bác sĩ kia, còn có viện trưởng nữa."
"Bác sĩ?" Phương Tri Ngộ đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn, "Em bị bệnh à?"
Anh vừa dứt lời thì Lâm Nhược đột nhiên đẩy anh ra, tức giận nói: "Em không bệnh! Em không hề bệnh!"
Phương Tri Ngộ bị hắn làm cho sững sờ, "Lâm Nhược?"
Lồng ngực Lâm Nhược phập phồng mạnh, "Em không bệnh, không phải bệnh......"
Thật lâu sau hắn mới dần tỉnh táo lại rồi ôm mặt khóc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Tri Ngộ đau lòng vuốt tóc hắn, "Đừng sợ, đừng khóc."
Lâm Nhược khóc ướt cả áo, thút thít nói: "Không phải em cố ý bỏ đi đâu...... Em muốn đến tìm anh nhưng bọn họ không cho em ra...... Tụi em chạy trốn, Diệp Nhiên ngã xuống lầu, chảy máu nhiều lắm......"
Hình như Phương Tri Ngộ sốt ruột hỏi gì đó nhưng Lâm Nhược không còn nghe rõ nữa. Hắn nửa tỉnh nửa say lẩm bẩm, sau đó khóc mệt lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Nhược tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, chậm chạp mở mắt ra.
Khoan đã, có phải mình chưa tỉnh ngủ không vậy?
Hắn chớp mắt một cái, nhưng nhìn lại lần nữa vẫn thấy lồng ngực trần trụi của Phương Tri Ngộ.
Mặt hắn nóng lên --- Sao Phương Tri Ngộ không mặc đồ chứ?!
Hắn lại vén chăn lên nhìn, sao mình cũng chẳng mặc gì hết vậy?!
Tối qua đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng hình như mình ngủ thiếp đi.
Chẳng lẽ không ngủ sao? Hắn hoảng sợ nghĩ, lẽ nào là say rượu làm bậy?
Phương Tri Ngộ bên cạnh cựa quậy rồi mở mắt ra.
Lâm Nhược nắm chăn lắp bắp nói: "Tối qua, chúng ta...... làm, làm gì rồi sao?"
Phương Tri Ngộ ngẩn ra, sau đó mỉm cười hỏi ngược lại: "Em đoán xem?"
Lâm Nhược càng thêm lắp bắp, "Nhưng, nhưng......"
Nhưng hình như chỗ phía sau đâu có đau, hắn mờ mịt nghĩ, chẳng phải người ta nói làm chuyện kia đau mông lắm sao?
Đầu óc hắn chợt lóe lên --- Chẳng lẽ mình nằm trên à?!