Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 10: Viên kẹo bơ thứ 10



Từ sinh nhật của Nhâm Thuần đi ra, Điền Hạ chỉ muốn về nhà, nhưng Diệp Dương Hi cố tình không cho cô thực hiện ý định đó, mỗi lần cô chuẩn bị đón được xe lại bị anh liền xách trở lại, nói là muốn mang cô đi chơi.

Nhưng bây giờ trời đã tối, có thể đi chơi ở đâu được chứ?

Nhà hàng mà Nhâm Thuần lựa chọn tổ chức sinh nhật nằm ở gần trường, Điền Hạ rất nhanh phát hiện Diệp Dương Hi đem cô hướng trường học đi tới.

"Diệp Dương Hi, Diệp Dương Hi, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?" Bàn tay nắm cổ tay cô giống như được đúc bằng thiết, bất luận Điền Hạ có dùng bao nhiêu sức cũng không thể đẩy nó ra được.

Nghe thấy câu hỏi của cô Diệp Dương Hi cũng không quay đầu lại, dưới ánh đèn đường nụ cười của anh như phát ra ánh sáng rực rỡ, "Đi theo tôi là được."

Điền Hạ khịt mũi một chút liền im bặt.

Nơi mà anh dẫn cô tới là một câu lạc bộ bi-da nằm ở con đường ngay phía sau trường cấp hai của cô. Lối dẫn vào lập lòe ánh màu của bảng hiệu, ánh sáng lờ mờ phát ra cùng với hành lang nhỏ hẹp, không gian yên tĩnh càng khiến cho Điền Hạ ngày càng khẩn trương.

Cảm giác được ngón tay út ngày càng được nắm chặt, khóe đuôi mắt Diệp Dương Hi đều là ý cười mềm mại, giọng nói anh trầm trong bóng tối không nhịn được lộ ra chút ôn nhu cùng dịu dàng, "Sợ sao, vậy ngàn vạn lần đừng buông tay."

Xoay mình đi lên trên hành lang đến lầu ba, Diệp Dương Hi vươn tay vén tấm màn plastic trước mặt ra, không khí nóng bức xen lẫn với mùi thuốc lá dày đặt nháy mắt vọt ra ngoài.

Bình thường sau khi học xong hầu hết mọi thời gian Điền Hạ luôn luôn trong Điền trạch rất ít khi ra ngoài, ngay cả hôm nay sinh nhật Nhâm Thuần cũng là lần đầu tiên cô nhận lời mời ra ngoài cùng bạn học, cũng là lần đầu tiên ra ngoài chơi vào buổi tối.

Vừa rồi chỉ là ăn cơm đã làm cho cô đứng ngồi không yên, không biết làm sao, lúc này đứng ở nơi sương khói lượn lờ giống như tiên cảnh trong một quán bi da, cô chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.

Phòng bi da không tính lớn, nhìn thoáng qua một chút có thể trông thấy cả căn phòng chỉ vỏn vẹn có ba chiếc bàn bi da. Ngoài ra còn có hai căn phòng riêng.

Hầu hết những người chơi ở đây đều là học sinh cấp ba và những thanh niên lêu lổng bên ngoài. Sau khi cởi bỏ đồng phục trường học họ liền biến thành những thanh niên không khác người trưởng thành là mấy có thể tự do phun khói thuốc dày đặc.

Điền Hạ nhìn thấy có hai nữ sinh có chút nhìn quen mắt, ước chừng đều là học sinh ở trong trường học, đều đã gặp qua, chỉ là bây giờ hai người bọn họ trên tay đều là một điếu thuốc đang nghi ngút khói, trò chuyện vui vẻ tùy ý bên cạnh những thanh niên, hai cơ thể gần sát như dính chặt lấy nhau, tay của những thanh niên đặt ở trước ngực của hai cô gái còn chưa phát dục.

Theo tầm mắt không nhịn được có chút hoảng sợ, khuôn mặt thoáng chút đỏ bừng, hạ tầm mắt cố gắng lờ đi những động tác mờ ám trong câu lạc bộ.

Diệp Dương Hi giống như thường xuyên đến nơi này, nhân viên quầy bar vừa nhìn thấy anh liền nở nụ cười, "Dương Hi, vị trí cũ?"

"Ừ." Diệp Dương Hi nâng tay ném cho hắn một điếu thuốc, sau đó liền lôi kéo Điền Hạ đẩy cửa vào căn phòng cách quầy bar gần nhất.

Bên trong căn phòng không khí so bên ngoài càng khó chịu, nhưng ít ra không có nặng mùi thuốc lá, ngoại trừ bàn bi da còn có hai cái ghế sa lông, ghế cao nhỏ ngang với độ cao của chiếc bàn tròn nhỏ.

Điền Hạ vóc dáng nhỏ bé không thể ngồi ghế cao được liền từ bỏ, cô cũng không muốn ngồi trên sô pha, nghĩ tới những cảnh tượng vừa rồi liền thấy cả người không thoải mái, "Diệp Dương Hi, chúng ta vẫn là nên về nhà đi."

Diệp Dương Hi vào cửa việc đầu tiên là mở quạt hút gió, tiếp thuận nhặt gậy trong tay, hai bước đi đến trước bàn, cúi người, ngắm chuẩn, "Ba" một tiếng, đủ mọi màu sắc bi da trên mặt bàn chung quanh tản ra, màu đỏ cùng xanh lá chạy vào hai bên lỗ bên hông.

Nghiêng người đối Điền Hạ vẫy vẫy tay, giống như kêu thú cưng, "Điền Hạ, lại đây, tôi dạy cho cậu chơi bóng."

"Tớ? Tớ không cần." Điền Hạ liên tục vẫy tay, chậm chạp không chịu tiến lên, "Tớ không muốn học. Diệp Dương Hi, chúng ta trở về đi có được hay không?"

Diệp Dương Hi đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ, chân dài một bước liền đến trước mặt cô, nghiêm mặt dọa nói: "Không nghe lời, cậu muốn tôi tức giận sao?"

"Tớ, tớ..." Điền Hạ ủy khuất vô cùng, cô muốn về nhà, anh lại không để cô đi, hiện tại cô không muốn học bi da, anh thế nhưng lại tức giận với cô?

"Khóc cũng không có ích."

Ngay cả khóc cũng không được sao? Cô vốn nghĩ không khóc, nhưng hiện tại hình như lại muốn khóc rồi.

Hốc mắt đỏ bừng, ủy khuất khiến nước ở trong hốc mắt xoay quay, bộ dáng nước mắt ủy khuất trực tiếp đánh vào tim Diệp Dương Hi.

Duỗi đôi tay dài ra, cơ thể mềm mềm, nho nhỏ của Điền Hạ, cảm giác quen thuộc mang theo hương vị ngọt ngào rất nhanh liền nằm yên trong ngực anh.

Diệp Dương Hi ác ý cúi đầu bên tai cô uy hiếp nói: "Muốn về nhà sớm sao, liền ngoan ngoãn nghe lời một chút?"

Hành động của anh thành công hù dọa được Điền Hạ, sợ tới mức nhịn không được nữa rơi lệ, "Oa" một tiếng ở trong lòng anh khóc ra, "Ô ô ô, Diệp Dương Hi cậu vì sao đối với tớ như vậy? Cậu thả tớ về nhà được hay không, tớ sợ rồi!"

Cố ý dọa, là vì trừng phạt cô.

Ngày hôm qua, sau khi anh nói câu kia, không cho anh câu trả lời, Điền Hạ thế nhưng cũng không quay đầu lại liền bỏ chạy, tốc độ kia quả thật so với thỏ chạy không khác gì mấy có khi còn nhanh hơn, thân hình gầy nho nhỏ nhảy nhót vài cái liền biến mất, anh chưa kịp phản ứng lại liền đem bỏ lại một mình anh đứng tại chỗ, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.

Cái tên tiểu ngu ngốc bình thường thoạt nhìn im lặng, nên không thể nhìn ra được cô còn có tiềm năng như vậy.

Nhưng bây giờ dọa cô đến khóc liền cảm giác tim đều muốn tan ra, tiếng kêu sợ hãi kia càng làm cho cậu rốt cuộc không có biện pháp đối với cô, cảm giác đau lòng cũng không biết là trừng phạt cô hay là đang trừng phạt chính mình.

Đem giữ chặt người trong lòng khóc đến kinh thiên động địa, giọng nói ôn nhu có thể nhỏ ra nước, "Được, được, không khóc, là tôi không tốt, tôi không nên dọa cậu, không khóc nữa có được hay không? Tôi đưa cậu về nhà, đưa cậu về nhà được chưa, đừng khóc."

Điền Hạ nhất thời không thể theo kịp, trong lòng anh ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, bộ dáng chọc Diệp Dương Hi trong lòng đau ngứa khó chịu, "Thật sao? Thật, thật sự đưa tớ về nhà sao?"

"Tớ lúc nào lừa cậu? Không phải lúc nhỏ cậu muốn ăn kẹo liền đem kẹo cậu ăn sao." Diệp Dương Hi dùng tay áo xoa xoa nước mắt trên mặt cô, giọng nói bất lực sủng nịch tràn ngập bất đắc dĩ.

"Vậy trước tiên cậu buông tớ ra đã." Bị ôm như vậy, Điền Hạ vừa thẹn lại sợ, trước kia cô chưa bao giờ cùng ai thân mật tới như vậy.

Từ trong vòng tay của anh tránh đi, Điền Hạ xoay lưng lau nước mắt, phía sau lại đột nhiên đưa qua một viên kẹo bạch thỏ, âm thanh của Diệp Dương Hi từ phía sau truyền đến, "Muốn ăn không?"

Bất luận như thế nào, mỗi lần nhìn đến viên kẹo bạch thỏ, Điền Hạ có tức giận như thế nào cũng sẽ nở nụ cười.

Điền Hạ thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu cô không thích ăn kẹo bạch thỏ, cô thích là khác... Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ là nháy mắt, bởi vì cô biết, mặc kệ cô thích là cái gì anh cuối cùng cũng có thể biết được.

Bởi vì cậu là Diệp Dương Hi, khi còn nhỏ cậu là người hiểu cô nhất.

Viên kẹo được anh cầm đưa ở trước mắt, Điền Hạ nâng tay lên vừa muốn cầm lấy.

"Oành!"

Đúng lúc cánh cửa phòng ở phía sau bị người khác dùng lực mạnh đẩy ra.

Điền Hạ sợ tới mức co rụt người lại, hoảng sợ nhìn những người đứng trước cánh cửa phòng bao.

Diệp Dương Hi xoay người đem Điền Hạ ngăn ở phía sau, nhìn những người đó bằng ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

Người cầm đầu mặc một thân áo sơ mi màu đen in hoa, tay áo dài bó sát người, trên cổ mang theo một chiếc vòng Quan Âm, cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc, khuôn mặt giấu ở sau lớp khói.

"Cậu chính là Diệp Dương Hi?" Người nọ hít một hơi sâu, liền đem điếu thuốc ném xuống đất, dẫm tiến lên vỗ vai Diệp Dương Hi, nghiêng đầu nhìn anh,"Biết tôi chứ?"

Đối với người vừa đến gần, Điền Hạ lúc này mới thấy rõ mặt hắn, trên cổ hắn còn có tượng Quan Âm, cô nháy mắt nhận ra, người này chính là vị học trưởng cấp ba đem người đánh đến vào bệnh viện, Chương Dư Khánh, tất cả mọi người gọi hắn Chương Ngư.

Chương Ngư vào phòng, người phía sau hắn cũng đều theo vào, hơn mười người chen lấn trong căn phòng bao nhỏ bé, không khí nháy mắt trở nên có chút khẩn trương.

"Chương Ngư." Khóe miệng bên phải của Diệp Dương Hi hơi nhếch lên, bộ dáng làm cho anh thoạt nhìn cùng bọn Chương Dư Khánh không giống nhau.

Anh so với bọn họ lớn lên đẹp hơn nhiều.

Chương Ngư gật gật đầu, tay duỗi ra, người phía sau liền đưa cho hắn một cây gậy đánh bóng, "Đánh hai bàn?"

Diệp Dương Hi không nhúc nhích, "Lần sau đi, hôm nay quá muộn."

Một người nam sinh có dáng dấp xấu xí nhảy ra nói: "Mẹ nó mày còn sợ muộn? Sợ muộn đừng ra ngoài chơi! Xem bộ dạng của mày liền giống tiểu bạch kiểm a?"

Ánh mắt Điền Hạ chuyển qua, lại gặp người nam sinh kia đứng kế bên nam sinh vừa mới nói thế nhưng là Dương Kiệt.

Hắn đứng ở trong góc nhỏ, trên mặt là vết máu ứ đọng chưa hoàn toàn biến mất, vẻ mặt âm u.

Cô nhất thời hiểu rõ, tối hôm nay bọn họ đến là để báo thù cho Dương Kiệt.

Diệp Dương Hi cũng nhìn thấy, nhìn Dương Kiệt, anh cười nhẹ, như là đang giễu cợt.

Chương Ngư đi vòng đến bàn bi da nhìn thấy Điền Hạ đằng sau lưng Dương Hi, cùng hắn chống lại ánh mắt, Điền Hạ lo lắng cùng Diệp Dương Hi dán gần hơn.

Chương Ngư nói: "Tới đây tán gái sao, ánh mắt cậu cũng thật bình thường a."

Diệp Dương Hi lui ra phía sau một bước đem Điền Hạ chắn càng thêm kín, độ ấm trong mắt anh bắt đầu hạ nhiệt, "Có chuyện gì, liền nói."

"Không đánh sao?" Chương Ngư nghe vậy, cố ý đem trái bóng đánh vào trong lỗ, chống cây xiêu xiêu vẹo vẹo đứng thẳng người, "Đi, nói thẳng. Có phải có một nữ sinh tên là Nghiêm Vũ Phỉ đưa cậu thư tình hay không, lấy ra cho tôi."

Nghiêm Vũ Phỉ là ai, Điền Hạ không biết, nhưng Diệp Dương Hi lại khác sau khi nghe tên này, anh chợt nở nụ cười.

"Sao, nữ thần của mày?" Diệp Dương Hi đối với chuyện này vô cùng sáng tỏ liền chớp chớp mắt, "Yên tâm, nếu cô ta tới đưa cho thư tình, tôi khẳng định không nhận, nói cho cô ta biết ta chỉ là một lòng hướng thiện, mong cô ta nên chết tâm."

Chương Ngư cười, bộ đáng giống như thập phần hào phóng, "Đi, chuyện này kết thúc. Còn có một chuyện khác."

Chương Ngư đem cây đánh bóng ném đi, vẫy vẫy tay, Dương Kiệt liền tự động đi lên phía trước.

Ngày đó trong hẻm nhỏ phát sinh sự cố Điền Hạ vẫn luôn canh cánh lo lắng trong lòng, bên trường học vẫn chưa có động tĩnh, cô liền cho rằng chuyện này cứ như vậy mà kết thúc, cũng không nghĩ đến Dương Kiệt lại tìm Chương Ngư.

Lại muốn đánh nhau sao? Nhưng bọn họ nhiều người như vậy, Diệp Dương Hi sẽ không có chuyện gì chứ?

Lúc Điền Hạ không nghĩ đến, Dương Kiệt thế nhưng bùm một cái lại quỳ xuống trước mặt Diệp Dương Hi.

Diệp Dương Hi chợt nhíu mày, "Ơ, làm cái gì vậy? Còn chưa ăn tết đâu, tôi cũng không hồng bao* cho a."

(*):Bao lì xì

Chương Ngư ngồi ở trên bàn, ánh đèn vàng rọi xuống đỉnh đầu của hắn, "Tôi sắp tới tốt nghiệp. Tứ trung nơi này tôi không thích, nhưng lại không thể nhìn nổi người khác đạp lên. Chờ tôi rời đi nơi này, phải có người khác tiếp vị trí của tôi. Dương Kiệt đem chuyện của các cậu nói với tôi, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp tiếp quản chuyện này. Mấy lần trước mời, cậu đều không đến, nghĩ đến chuyện cậu còn nhớ đến Dương Kiệt, tôi liền đem hắn đến đây."

"Ô, nguyên lai là có chuyện như vậy" Diệp Dương Hi cố ý kéo dài âm điệu có chút ăn đòn, anh ghé mắt nhìn, "Kia vừa rồi, hắn là có ý gì?"

Mục đích chuyến đi này của Chương Ngư giống như chỉ có một mình Dương Kiệt hiểu rõ, bởi vì những nam sinh xung quanh sau khi nhìn thấy hành động của Dương Kiệt liền không nhịn đều có chút sửng sốt, nhất là nam sinh xấu xí kia.

"Hầu tử." Lời nói này của Chương Ngư giống như uy hiếp, hắn vừa gọi, nam sinh tên Hầu tử kia liền bất đắc dĩ tiến lên quỳ bên cạnh Dương Kiệt.

Chương Ngư còn nói: "Hai người bọn bây, đến, xin lỗi Diệp ca đi."

"Thực xin lỗi."

Điền Hạ không rõ, chỉ là xin lỗi thôi có cần phải quỳ đến vậy không? Giống như đem tôn nghiêm của bản thân ra cho người khác chà đạp dưới chân, làm như vậy được sao, lần trước cô không có nhìn thấy rõ biểu tình của Dương Kiệt như thế nào, nhưng hiện tại cô có thể thấy được trên mặt Dương Kiệt rõ ràng tràn ngập khuất nhục.

Khóe miệng cô giật giật có điều muốn nói, nhưng Diệp Dương Hi lại nói trước cô một bước.

Anh cà lơ phất phơ cười: "Đến Chương Ngư đều đã lên tiếng, tôi đây khẳng định không thể cự tuyệt a, chuyện này cứ như vậy liền kết thúc đi. Đừng đập đầu, tôi thật sự không có chuẩn bị hồng bao."

Chương Ngư cũng cười, "Sớm biết rằng cậu dễ nói chuyện như vậy, tôi cũng không uổng công đến đây. Đi, cũng không còn chuyện gì nữa, các cậu không phải mới vừa nói muốn đi chơi sao, đi thôi, mấy người chúng ta ở lại đây chơi."

Bàn tay sau lưng Diệp Dương Hi kéo tay Điền Hạ, một bàn tay khác vỗ vỗ sau lưng cô,"Vậy được rồi, chúng tôi về trước. Các cậu từ từ chơi."

"Được."

Hai người sau khi ra khỏi cửa, Chương Ngư bên trong đã bắt đầu đánh bóng.

Một khắc kia khi cửa phòng bao vừa khép lại, nam sinh tên Hầu tử lập tức nhảy dựng lên hỏi: "Chương Ngư ca, anh thật sự muốn nhượng lại vị trí này cho hắn ta sao? Dựa vào cái gì a!"

Chương Ngư một chữ cũng không nói, đứng lên rút một điếu thuốc, từ từ nói: "Gấp cái gì, nếu muốn tiếp nhận vị trí này cũng phải coi hắn có bao nhiêu bản lãnh. Tuần sau không phải có người của bên trường thất trung qua tới sao, cho hắn đi nói chuyện với bọn họ đi."

"Thất trung?" Hầu tử sửng sốt, nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ mặt đắc ý, "Thất trung sao, ngay cả anh đều không có phần thắng, cái tiểu bạch kiểm kia chắc chắn là không có đường sống. Ca, chiêu mượn đao giết người này của anh cũng thật là lợi hại!"

Mắt của Chương Ngư cũng không nhấc lên, ngậm điếu thuốc lần nữa tập trung tiếp tục chơi bóng.

Dương Kiệt lúc này mới chậm rãi đứng dậy, biểu tình âm trầm cực kỳ đáng sợ, Diệp Dương Hi, mày chờ chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.