Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 30: Viên đường



Buổi tối, Điền Hạ nằm trong ổ chăn mềm mại, lăn qua lộn lại, trong đầu đều là âm thanh của Diệp Dương Hi.

"Điền Hạ, tớ từng muốn trong loa phát thanh của trường nói cậu là bạn gái của tớ."

"Tớ phải làm sao cậu mới có thể đáp ứng công khai quan hệ của chúng ta?"

Anh dán trong hõm vai của cô làm nũng, ủy khuất giống như đứa trẻ không ăn được kẹo.

Điền Hạ tung chăn lật người, nhịn không được nghĩ, nói cho mọi người biết quan hệ của bọn họ, anh đối với chuyện này thật sự quan trọng vậy sao? Mà nếu mọi người đều biết, không biết chuyện này còn rắc rối đến đâu?

Diệp Dương Hi từ trong nhà Điền Hạ đi ra đã mười giờ, bọn Hạ Ký Thanh gọi tới liên tục sắp làm điện thoại anh nổ tung, nhưng anh nhất quyết vẫn không đi qua.

Một cú điện thoại cuối cùng bị người trên đường chặt đứt, tiếng chuông đột ngột chấm dứt, theo chút âm thanh cuối cùng biến mất tựa hồ có thể cảm giác được lửa giận của Hạ Ký Thanh bùng nổ.

Nghĩ đến ngày mai bọn Hạ Ký Thanh khả năng sẽ trực tiếp đến trường học phong sát, anh vẫn gọi cho Hứa Thiên Kỳ một cuộc, " "Mint" chỗ có cái bục, cậu tới đi? Bọn A Ký đều ở đấy."

Hứa Thiên Kỳ vừa nghe liền hiểu được đi chơi, cũng mặc kệ bên ngoài khắp nơi là băng tuyết hay núi đao biển lửa, thay quần áo liền xông ra.

Diệp Dương Hi tắm rửa xong nằm trên giường, hơi ấm của Điền Hạ phảng phất còn bên tay, anh nghiêng người đem chăn vo thành một cục ôm vào trong ngực, tưởng tượng chính mình ôm lấy Điền Hạ.

Nghĩ đến giữa trưa ở bên ngoài nghe được những lời này, anh lúc ấy hận không thể vọt vào đem bốn mắt kia đánh một trận, cũng không biết hắn đến cùng đối Điền Hạ có ý gì, thậm chí ngay cả giáo viên đều có thể nhìn ra tâm tư của hắn, quả thực không biết xấu hổ.

Càng nghĩ càng giận, anh lật người, đem gối đầu bên cạnh hung hăng đập một quyền.

Anh tức giận như vậy, kỳ thật còn có nguyên nhân khác.

Buổi sáng thời điểm tan học trong nhà vệ sinh, anh nghe có người nói tên Điền Hạ.

Nghiêng tai nghe, hình như là bạn học của lớp Điền Hạ.

Bạn học A vẻ mặt bát quái: "Này, cậu không cảm thấy Minh Hạo cùng Điền Hạ hai người bọn họ có cái gì sao? Tớ thấy hai người bọn họ trong lớp không nói chuyện với ai, ngày nào cũng thì thầm to nhỏ, không biết đang làm đề hay nói chuyện yêu đương nữa?"

Bạn học B khinh thường trợn trắng mắt: "Cậu không biết sao, hai người bọn họ sớm đã ở cùng một chỗ, ngay cả giáo viên đều nhắm mắt cho qua."

Bạn học C cả kinh nói: "A? Khi nào vậy?"

Bạn học B chậc lưỡi: "Hình như mới đây thôi, cậu không phát hiện sao, vừa rồi Điền Hạ đứng ở cửa lớp nói chuyện cùng bạn học, Minh Hạo vui vẻ cầm áo khoác ra cho cô ấy, giống như đôi phu thê ân cần chăm sóc!"

Bạn học A trợn to mắt: "Hừ! Minh Hạo sao có thể, tớ cảm thấy Điền Hạ rất đáng yêu, thế nhưng liền bị hắn chộp tới tay?"

Bạn học A gật đầu: "Đúng vậy, hai bọn họ đều là học bá*, bình thường không đứng thứ hai cũng đứng thứ nhất, không có cảm tình dần dần cũng có thôi!"

(Học bá*: những người học giỏi, hay đứng nhất)

Bạn học C tiếc hận lắc đầu: "Được rồi, thật đáng tiếc, tớ còn muốn thử theo đuổi Điền Hạ, cô ấy đúng kiểu tớ thích, đáng tiếc muộn rồi."

"Oành —— "

Bởi vì ba người bọn họ nói chuyện phiếm quá nhập tâm cho nên khi Diệp Dương Hi đột nhiên xuất hiện làm bọn họ hoảng sợ, cánh cửa nhà vệ sinh phía sau anh lung lay giống như sắp đổ tới nơi, xem ra anh vừa mới đạp cửa bước vào.

Gương mặt anh âm trầm đi đến trước mặt ba người, lạnh lùng nói: "Nhà vệ sinh nữ cách vách, ba người ba hoa như vậy, hay đi qua bên kia trò chuyện với bọn họ đi?"

Trên người anh sát khí quá nặng, ba người đáng thương bị dọa đến lạnh run, đối mặt với lửa giận của Diệp Dương Hi, bọn họ hoàn toàn không biết mình rốt cuộc đắc tội này với vị đại phật gia này lúc nào.

Diệp Dương Hi mặt không thay đổi đi đến bồn rửa tay bên cạnh, vòi nước đóng băng giống như yết hầu bị người nào đó nắm chặt, lạnh lẽo thấu xương.

Qua tấm gương, anh nhìn chằm chằm bạn học C nói: "Hai người bọn họ không ở cùng nhau, cậu cũng không có cơ hội."

C đồng học mở to hai mắt, ngốc ngốc hỏi: "Vì, vì sao?"

Bởi vì Điền Hạ sớm đã là của tôi.

"Nhiều chuyện như vậy, quay người." Anh rống một cái, A, B, C ba người thống nhất quay đầu vào tường.

Diệp Dương Hi hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay, quay người rời đi mang theo nhàn nhạt khinh thường cùng trào phúng.

Rõ ràng Điền Hạ là của anh, bây giờ bị mọi người nói cô là bạn gái của người khác, lửa giận này anh sao có thể nuốt trôi.

Tuy rằng nghẹn một bụng, nhưng nhìn thấy ngoài cửa sổ hoa tuyết lượn lờ tung bay, anh vẫn nhịn không được lấy di động ra chụp cảnh tuyết này gửi cho cô, anh muốn nghe thanh âm của cô, muốn nhìn thấy cô tươi cười, muốn cô lôi kéo tay anh, ngọt ngào gọi "Dương Hi".

Anh muốn cho toàn thế giới đều biết, Điền Hạ là người của anh.

Diệp Dương Hi lần đầu tiên cảm thấy, nguyên lai cảm giác sắp mất đi một người chính là như vậy.

"Người ta đều là học bá, bình thường không phải đứng nhất cũng đứng thứ hai, không cảm tình dần dần cũng có tình cảm thôi!"

Thật là như vậy phải không?

Tứ trung là ngôi trường trọng điểm, rất nhiều học sinh cùng phụ huynh đều muốn con mình đi vào, một kỳ tuyển chọn có đến bảy tám trăm học sinh, mỗi lần kỳ thi hằng tháng có kết quả, một bảng thông báo hơn 2m cũng không đủ dán phiếu điểm lên.

Ngẫm lại mỗi lần dự thi, Điền Hạ đều đứng đầu ở bảng thông báo kia, còn cái tên đáng chết Minh Hạo ở bên cạnh cô, mà anh ở đâu, ở mặt sau cùng của bảng thông báo.

Khoảng cách này đại khái thật xa đi, tận 2m, sao anh có thể vượt qua?

Nếu tên của anh cũng xuất hiện chung quanh Điền Hạ, có phải mọi người cũng sẽ coi anh là bạn trai của Điền Hạ?

"A! Phiền chết người!" Diệp Dương Hi nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận, ngồi dậy, dùng sức vò đầu.

Thật sự muốn chăm chỉ học tập sao?

Mẹ, chăm chỉ học tập bốn chữ này nghĩ như thế nào cũng không thể cùng anh dính líu được!

Nhưng là ——

Chỉ cần Điền Hạ, anh liền cố gắng một lần thử xem sao.

Cuối kỳ thi thử nháy mắt liền tới.

Trong phòng thi, Diệp Dương Hi nhìn bài thi trước mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Vạn vạn lần không nghĩ đến, bình thường đánh nhau ngay cả mày đều không nhăn một chút, hôm nay thế nhưng khẩn trương.

Vì muốn ở bảng thông báo gần tên Điền Hạ một chút, gần một chút, anh chủ động yêu cầu Điền Hạ dạy anh học bù. Nửa tháng trước khi thi, cơ hồ mỗi ngày Điền Hạ mỗi ngày đều dạy bù cho anh, hôm nay chính là ngày thu thành quả.

Cố gắng!!!

"Bắt đầu tính thời gian, các thí sinh có thể bắt đầu làm bài."

Giám thị một tuyên bố bắt đầu, nháy mắt Diệp Dương Hi bắt đầu múa bút thành văn, Hứa Thiên Kỳ ngồi bên cạnh khiếp sợ nhìn anh, tròng mắt trợn muốn rớt xuống.

Cậu ta nhịn không được nghĩ, người này hôm nay sao lại cố gắng vậy, bình thường không phải ngay cả học đều không nghe sao, chẳng lẽ được Điền Hạ trên thân?

Bên phòng thi khác.

Điền Hạ cầm bài thi, nhanh chóng xem tất cả các câu hỏi một lượt, cảm thấy yên tâm.

Trước kia nghe Diệp Dương Hi chủ động nói muốn cô giúp anh học bù, cô vẫn không thể nào tin nổi, chỉ ngẫu nhiên nghe anh oán giận bảng thông báo kia: "Vị trí đầu tiên tớ không thể chiếm được, nhưng tớ sẽ hết sức dù khoảng cách tên của hai chúng ta dài như Diêu Minh*, có bao nhiêu tên cũng phải cố gắng để bắt kịp."

(*Diêu Minh: (tiếng Hoa: 姚明; hay Yao Ming; sinh ngày 12 tháng 9 năm 1980) là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của (NBA). Anh là một trong những cầu thủ có cao nhất chơi cho NBA, với 2.29 m)

Một khắc kia, Điền Hạ cảm giác tâm của mình bị người hung hăng xoa bóp một cái.

Có chút lo lắng, có chút ngứa, nhưng ngọt lại nhiều hơn.

Cho nên nửa tháng nay, không chỉ Diệp Dương Hi đặc biệt cố gắng, ngay cả cô cũng hết sức nghiêm túc. May mắn bài thi lần này không khó, đều là đề mà cô cùng với Diệp Dương Hi đã làm qua nhiều lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến khi phiếu điểm phát ra, mong sao khoảng cách giữa bọn họ có thể rút ngắn lại.

Cô cầm lấy bút viết tên của mình xuống bài thi, trong lòng thầm nhủ: "Dương Hi, cậu cố gắng lên."

(Xin chào các cậu, tháng này deadline dí nhiều nên "có thể" mình sẽ hạn chế update, sẽ cố gắng một tuần/1 chương nhé. Cảm ơn các bạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.