Bước chân Lâm Yến như bị đóng đinh, anh nhìn thấy Hàn Thần Ngộ bước nhanh về phía Trình Thư Nặc, quan tâm mà khoác áo lên người Trình Thư nặc, rồi lại cẩn thận khép chặt vạt áo giúp cô.
Trong lúc hoảng hốt, anh như nhìn thấy một hình ảnh tương tự, lúc ấy hai người bên nhau, có lần anh tiếp nhận một vụ án khá đặc biệt, mối quan hệ xã hội của đương sự rất phức tạp, anh đã bị liên luỵ, lúc đi ra từ văn phòng luật bị người ta ác ý bám đuôi, cũng may là không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là trên trán có vết thương nhỏ.
Lúc Trình Thư Nặc gọi điện thoại cho anh thì đúng lúc về đến nhà, anh thuận miệng nói mấy câu, không thèm để ý mà cúp điện thoại, thế mà trên đường trở về tiểu khu lại nhìn thấy Trình Thư Nặc hoảng loạn chạy xuống.
Mùa đông ở An Thành rất lạnh, gió lạnh thấu xương, trên người Trình Thư nặc chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của anh, để chân trần, thậm chí cả giày cũng không đi, không chút do dự mà cứ lao xuống như vậy, hốc mắt cô đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng hồng, không biết là do bị đông lạnh hay là khóc.
Cô lao vào trong lòng anh, sức lực rất lớn, làm cho anh lảo đảo lui về sau một bước. Gò má Trình Thư Nặc chôn trong ngực anh, sợ hãi mà run rẩy, anh đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấp giọng dỗ dành.
Rất lâu rất lâu sau, Trình Thư Nặc mới bình tĩnh lại, lại thoáng nhìn vết thương trên trán anh, đôi mày vừa mới giãn ra lại nhăn lại, nhón chân, ướt át mờ mịt mà nhìn anh, anh nhìn cái liếc mắt này nhìn đến mức cảm thấy đau lòng, cong lưng xuống, nâng mông cô rồi bế người lên.
Trình Thư Nặc không phối hợp, không muốn cho anh ôm, cứ náo loạn muốn xuống.
Ngón tay anh chạm đến làn da lạnh băng lộ ra bên ngoài của cô gái, anh ôm người kia vào trong lòng, dùng áo khoác bọc kĩ, Trình Thư nặc vẫn cứ ồn ào muốn tự đi, anh bị ầm ĩ đến mức cũng có cảm giác, vỗ lên mông của cô gái một cái, Trình Thư Nặc ngượng ngùng, lại ngoan ngoãn rúc vào lòng anh không dám động đậy nữa.
Lúc đó Trình Thư Nặc thật sự rất yêu anh, như thiêu thân lao vào lửa vậy, Lâm Yến rõ ràng hơn so với bất kì ai khác.
Nhưng trước mắt này đây, từ ánh mắt anh nhìn qua, thì thấy hai người thân mật đứng cạnh nhau, Trình Thư Nặc hoảng loạn mà nói gì đó, Hàn Thần Ngộ dịu dàng đáp lời cô, giọng nói của Trình Thư Nặc bớt căng thẳng đi. Hàn Thần Ngộ lại tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cổ Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc lại nói gì đó, anh không nghe rõ, nhưng cô cười, là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Lâm Yến có cảm giác giây tiếp theo bọn họ sẽ nhiệt tình ôm hôn.
Giống như lúc trước anh ôm Trình Thư Nặc lên lầu, cô gái bám trên người anh, mày đẹp nhăn lại, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt anh, trong lời nói tràn đầy lo lắng. Anh vừa vào cửa, chuyện đầu tiên làm chính là đè người lên ván cửa mạnh mẽ hôn, hôn đến mức cô không thở nổi, chỉ còn biết nũng nịu mà hừ một tiếng, anh lại áp người lên sô pha, dốc sức nói cho cô, anh rốt cuộc có bị gì hay không.
Anh không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, anh như bị hình ảnh nào đó khiến cho hô hấp có chút gấp gáp, lại như lạnh nhạt mà thu tầm mắt về, Trình Thư Nặc đúng lúc nhìn về phía anh, trong nháy mắt nhìn thấy anh, ý cười trong mắt cô lập tức không còn đơn thuần như trước nữa.
Trình Thư Nặc chán ghét anh, Lâm Yến rất chắc chắn.
Tứ chi Lâm Yến có chút cứng đờ, lòng bàn tay cũng hơi mướt mồ hôi, túi mua sắm trong tay như lung lay mà rơi xuống. Trình Thư Nặc đi về phía anh, anh liền vội vàng xoay người, không nói một lời mà bước nhanh rời đi.
Trình Thư Nặc thấy Lâm Yến quay đầu, cô không lên lầu trước mà hỏi Hàn Thần Ngộ: "Vừa rồi thật sự không phải là Dư Tề sao?" Cô tắm rửa xong đi ra, từ cửa sổ rõ ràng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Vẻ mặt Hàn Thần Ngộ tự nhiên, thậm chí còn có mấy phần bất đắc dĩ: "Mình lừa cậu làm gì, vừa rồi đàn anh Lâm cũng ở đây, một người đàn ông to xác như mình sao có thể lừa lọc tống tiền được chứ?"
Một câu cuối cùng của Hàn Thần Ngộ nói ra có chút ấm ức, Trình Thư Nặc buồn cười, cô xoay người đi về phía hàng hiên, lại tò mò hỏi: "Sao Lâm Yến lại ở bên cạnh cậu?" Cô và Lâm Yến đã tạm biệt được một lúc, theo lý thì người ta đã phải sớm đi rồi.
Hàn Thần Ngộ đi theo sau lưng Trình Thư Nặc, hắn lắc đầu, "Lúc mình trở về thì trùng hợp nhìn thấy." Hắn do dự rồi tiếp tục nói: "Sợ anh ấy hiểu lầm, vốn dĩ định giải thích quan hệ giữa chúng ta, sau đó thì cậu đi xuống, mình còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên chưa kịp..."
Hàn Thần Ngộ đã nhắc tới chuyện này không chỉ một lần, Trình Thư Nặc nghiêng người liếc hắn một cái, nhớ tới cảnh tượng trước đây khi cô và Lâm Yến bên nhau, cảm thấy ý định của Hàn Thần Ngộ không chỉ không cần thiết mà hơn nữa còn rất nực cười.
Hàn Thần Ngộ cân nhắc rồi mở miệng, hắn nhìn Trình Thư Nặc, đắn đo nói: "Có phải đàn anh Lâm đang theo đuổi cậu không?"
Trình Thư Nặc không ngờ Hàn Thần Ngộ sẽ hỏi một vấn đề vớ vẩn như vậy, cô bất đắc dĩ giải thích: "Đối tượng xem mắt mà mẹ mình giới thiệu là cháu ngoại trai của anh ta, anh ta sợ mình lừa gạt đứa trẻ nhà anh ta, không phải là đang theo đuổi mình mà là đang đề phòng mình."
Thang máy mở ra, hai người đi vào, lại lần nữa đóng lại.
Hàn Thần ngộ nhấp miệng, không bảy tỏ ý kiến, Lâm Yến có địch ý với hắn, cho dù anh cố gắng che giấu thì vẫn có thể nhìn ra manh mối.
Trình Thư Nặc cũng hiểu Hàn Thần Ngộ, vẻ mặt giờ phút này là đang không tiếng động phản bác lời nói của cô, Trình Thư Nặc nhìn chằm chằm con số tầng lầu đang nhảy lên, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước nữa, "Cậu cũng không phải là không biết."
Trình Thư Nặc lập lờ nước đôi tỏ vẻ sao cũng được nói một câu, Hàn Thần Ngộ lại nghe hiểu ý tứ sâu xa trong đó: "Thật xin lỗi, Thư Nặc, mình không phải muốn..."
Trình Thư Nặc ngắt lời hắn, "Mình không có khả năng có gì đó với anh ta nữa."
Thang máy đúng lúc dừng ở lầu sáu, Trình Thư Nặc đi ra ngoài, Hàn Thần Ngộ cảm thấy có lỗi, chậm rãi theo sau cô, Trình Thư Nặc lại xoay qua nhìn hắn, cô không còn cảm xúc như vừa rồi nữa, ánh mắt gian xảo mà nheo lại, "Cũng phải nói, nếu đầu óc anh ta hỏng rồi mà theo đuổi mình, vậy thì cũng quá thú vị rồi."
Hàn Thần Ngộ ngẩn ra, thấy Trình Thư Nặc cười, hắn quên đi cảm giác nặng nề vừa rồi, "Sao vậy?"
Đáy lòng Trình Thư Nặc rất rõ ràng, sẽ không có loại khả năng này, vì thế lập tức nói không lựa lời: "Anh ta đau khổ mà theo đuổi, mình sẽ dùng sức dày vò anh ta, lừa tiền lừa thân anh ta, cho anh ta đội nón xanh, nếu anh ta vẫn còn không phải mình thì không được, mình sẽ một chân đá anh ta, vẽ cái hình tiểu vương bát lên mặt anh ta..."
Hàn Thần Ngộ bị chọc cười, hắn vừa định tiếp lời, Trình Thư Nặc lại lắc đầu, nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Tiểu vương bát quá đáng yêu, anh ta đáng ghét như thế, phải vẽ một con lớn mới đúng."
Hàn Thần Ngộ: "..."
...
Thứ hai, tại phòng quan hệ xã hội Duy Á.
Tổ người của Trình Thư Nặc từ sáng đến tội đều vội vàng xử lí vụ việc của Sáng Thế, buổi chiều lại có cuộc họp các ban ngành, cả một nhóm người vội đến sứt đầu mẻ trán, rất nhanh đã đến giờ tan tầm, lúc này mới dần dần dừng công việc trong tay lại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Sắp kết thúc một ngày làm việc, Trình Thư Nặc và Thẩm Gia Vi đang cùng nhau bàn bạc ăn cơm chiều thì lại bất ngờ nhìn thấy Lâm Hủ đưa hợp đồng tới.
Ngại có người thứ ba ở đây, Lâm Hủ không đề cập đén việc xem mắt lần trước, cậu và người phụ trách nói chuyện xong, lại trở lại tìm Trình Thư Nặc lần nữa, lòng vòng nói đến chuyện riêng, "Chị à, lần trước tôi tăng ca, chú nhỏ của tôi đưa chị về, giữa hai người xảy ra chuyện gì à?"
Trình Thư Nặc chỉ nghĩ hai giây, cô lắc đầu.
Thẩm Gia Vi: "Chú nhỏ của cậu ta là?"
Trình Thư Nặc ngược lại không giấu diếm, đơn giản giải thích một câu.
Nhắc tới Lâm Yến, rõ ràng Thẩm Gia Vi còn kích động hơn Trình Thư Nặc, "Luật sư Lâm làm sao vậy?"
Cảm xúc của Lâm Hủ có chút sa sút, "Sinh bệnh rồi, với hai ngày nay không liên lạc được, tôi đến nhà chú ấy mới phát hiện chú ấy sốt cao, nằm trên giường không ai biết."
Trình Thư Nặc không nói tiếp, Thẩm Gia Vi đã quan tâm hỏi: "Bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Hủ: "Tôi bắt chú ấy phải đến bệnh viện, chú ấy không chịu, bây giờ còn đang ở nhà, chờ chút nữa tôi muốn đi thăm chú ấy."
Thẩm Gia Vi khó nén được lo lắng, Lâm Hủ nhớ lại rồi có chút thổn thức: "Chú nhỏ của tôi rất ít khi sinh bệnh, mấy năm trước bị bạn gái vứt bỏ, bị bệnh hơn nửa tháng."
Thấy Trình Thư Nặc trước sau không nói lời nào, Lâm Hủ chủ động giải thích khoảng thời gian xem mắt không thoải mái lúc trước, "Chị à, chú nhỏ của tôi không phải nhằm vào chị đâu, chú ấy là quan tâm tôi, bạn gái trước kia của chủ ấy rất tồi, nên mới cảm thấy phụ nữ đều không tốt."
Lâm Hủ ăn ngay nói thật, đây cũng là lí do vì sao tuần trước lúc tan tầm, khi Lâm Yến đề nghị có thể giúp cậu đưa Trình Thư Nặc về nhà thì cậu vui vẻ đồng ý. Lần trước xem mắt, sự bất mãn của Lâm Yến với Trình Thư Nặc biểu hiện quá rõ ràng, không biết vì sao mà cậu lại rất hy vọng hai người có thể chung sống với nhau thật tốt.
Thẩm Gia Vi không ngờ sẽ nghe được tình sử của Lâm Yến, lòng hiếu kì trong nháy mắt bị khơi lên, "Bạn gái trước kia của Lâm sư Lâm? Rất tệ à?"
Lâm Hủ gật đầu, cậu không cười mà rất tức giận, "Tuy tôi chưa gặp qua cô ta, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt lành, nếu tôi biết cô ta là ai, tôi chắc chắc sẽ thấy một lần liền đánh một lần, đánh đến khi cô ta răng rơi đầy đất mới thôi!"
Thẩm Gia Vi: "Vậy đến lúc đó cậu gọi tôi với! Bây giờ tôi đang đơn phương thích chú nhỏ của cậu, cái loại con gái như thế này chắc chắn rất khó trị, cậu một người như vậy tôi cũng không yên tâm lắm, nhưng nếu kêu tôi, chúng ta có thể cùng nhau đánh."
Trình Thư Nặc: "..."
(Mẫn: Cạn cmn lời =)))
Lâm Hủ cùng với Thẩm Gia Vi, một người là fan não tàn của Lâm Yến, mở miệng ngậm miệng đều là chú nhỏ, một người khác là đơn phương rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, trong mắt đều là bọt nước màu hồng, Trình Thư Nặc cảm thấy áp lực rất lớn.
Lâm Hủ còn rất thật thà, "Đánh người có phải không tốt lắm không?"
Thẩm Gia Vi, "Vậy chúng ta đây cùng nhau mắng cô ta?"
Lâm Hủ: "Ý hay! Hy vọng cô ta vĩnh viễn không tìm được bạn trai, cứ cho là tìm được thì không tới một tháng cũng sẽ bị đá!"
Thẩm Gia Vi: "Một tháng có phải là dài quá không?"
Trình Thư Nặc: "..."
(Mẫn: Cạn lời lần hai, đến lạy luôn =)))))
Thẩm Gia Vi cực kì nhiệt tình làm Lâm hủ có chút cảm động, ngoài mặt cảm động, Lâm Hủ cũng muốn kéo Trình Thư Nặc về phe mình, "Chị, chị có muốn đi cùng không?"
Trình Thư Nặc xấu hổ mà ho khan, sáng suốt lảng sang chuyện khác: "Cậu còn không nhanh về đi?"
Lời này của cô đã nhắc nhở Lâm Hủ, mấy người không tán gẫu nữa, cùng nhau ra ngoài, lúc sắp tách ra, Thẩm Gia Vi chủ động đề nghị, "Lâm Hủ, hay là tôi về với cậu, tiện thể thăm Lâm Yến luôn?"
Lâm Hủ biết Lâm Yến không thích người khác vào nhà anh, nhưng lại không biết từ chối như thế nào, trong lúc do dự, Thẩm Gia Vi lại nói: "Thư Nặc, chúng ta cùng nhau qua đi, một người là tôi thì có chút ngại."
Thẩm Gia Vi như đùa giỡn mà nói: "Cô và Lâm Hủ giúp đỡ, còn tôi tranh thủ tóm lấy luật sư Lâm trong năm nay."
Lâm Hủ thấy Thẩm Gia Vi mời Trình Thư Nặc đi cùng, ý định từ chối ban đầu của cậu lại bắt đầu lung lay.
Hai người vài phút trước muốn đánh cô đến răng rơi đầy đất, bây giờ lại dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn cô khiến áp lực của Trình Thư Nặc lại lớn hơn, "Tôi cũng không phải là bác sĩ, cũng không thân quen với luật sư Lâm."
Thái độ Trình Thư Nặc rất kiên quyết mà từ chối, Thẩm Gia Vi cũng không nói gì nữa, Trình Thư Nặc không đi, tự nhiên cô cũng không có suy nghĩ gì nữa, Lâm Hủ nghẹn một bụng cảm xúc cũng không nói ra được.
Ba người tách nhau ra ở dưới lầu công ty.
Trình Thư Nặc lái xe về nhà, cô dọn dẹp phòng xong, cũng không còn việc gì khác, có chút nhàm chán làm tổ ở sô pha, đêm nay Hàn Thần Ngộ phải trực ban, đám Tống Diệc Dương gần đây cũng không biết là đang vội cái gì, trừ những người đó, cô cũng không còn bạn bè nào khác, nhãn rỗi không có việc gì, cô lại nhớ đến những lời Lâm Hủ nói hồi chiều.
Cũng vừa lúc đó, một cái tên nhảy lên, di động liền vang, đúng lúc là Lâm Hủ.
Trình Thư Nặc tiếp điện thoại, cô còn chưa nói gì, bên kia Lâm Hủ lại dường như rất sốt ruột, "Chị, chị có biết nấu cháo như thế nào không? Cho nước vào trước hay cho gạo vào trước? Cho gạo nhiều hay ít? Nước phải đổ đầy hay sao? Tôi không nấu được cơm! Chú nhỏ của tôi lại sắp chết đói rồi."
Trình Thư Nặc: "..."
Lâm Hủ: "Tôi không thể nhìn chú ấy đói chết đâu! Chị, làm sao bây giờ?"
Trình Thư Nặc: "Gọi cơm hộp đi."
Lâm Hủ: "Chú ấy không ăn cơm hộp, cũng không chịu đi bệnh viện, sốt cũng không hạ."
Lâm Yến rất khó hầu hạ, Trình Thư Nặc cũng biết, trước kia cô luôn thay đổi nấu nhiều món khác nhau cho anh, nhưng thường thì khi cả bàn đồ ăn đã lạnh, Lâm Yến vẫn chưa trở về, sau đó thì cô dứt khoát không chuẩn bị nữa."
Trình Thư Nặc đột nhiên cảm thấy Lâm Hủ có chút phiền phức, cô một chút cũng không muốn biết Lâm Yến như thế nào, nhưng tên ngốc này cứ có một sự tin tưởng không thể hiểu nổi với cô.
Dường như là thấy cô im lặng, Lâm Hủ yếu đuối hỏi: "Chị à, nếu không chị qua đây giúp tôi đi? Tính tình của chú ấy kém, mặt lại thối, cũng không có ai thích chú ấy, chú ấy thật sự rất đáng thương."
Trình Thư Nặc không ngờ Lâm Hủ lại ngây thơ như vậy, cô thật sự cạn lời, trong ống nghe lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó lại vang lên tiếng nói khàn khàn nặng nề của người đàn ông, khác với âm thanh mát lạnh trước đây.
"Đừng nghe Lâm Hủ nói bừa, tôi vẫn còn nhảy nhót được, còn có tâm tình làm...Ối, không cần cháu quản."
"..."
...
Một giờ sau, Lâm Hủ mở cửa cho Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân chắc là điên rồi.
Cô đen mặt đổi giày ở huyền quan, Lâm Hủ cười tủm tỉm mà nhận lấy túi xách trong tay cô, "Chị à, tôi rất vui vẻ, chị thật sự tới rồi."
Trình Thư Nặc không nói lời nào, trong lòng Lâm Hủ có chút vô tư, "Tôi không lừa chị đâu, chú nhỏ của tôi vừa hồi quang phản chiếu, chú ấy cướp điện thoại xong thì liền ngã xuống."
Trình Thư Nặc: "..."
Trình Thư Nặc đi dép vào, cô trực tiếp đi đến phòng bếp, Lâm Hủ nhắm mắt mà theo đuôi cô lải nhải, "Chú ấy cũng không sinh hoạt điều độ, chú nhỏ của tôi lại sĩ diện, nói bừa một chút làm tôi cảm thấy có chút giống tôi."
Trình Thư Nặc: "Giống cái gì cơ?"
Lâm Hủ hơi đỏ mặt: "Vẫn là một tiểu xử nam giống tôi đó, cũng không đúng, chú ấy từng này tuổi rồi, chỉ có thể xem là lão xử nam."
Trình Thư Nặc nghẹn họng, nghĩ nghĩ, hỏi: "Làm sao cậu nhìn ra được?"
Lâm Hủ nhỏ giọng li kì nói: "Trực giác của đàn ông, chắc chắn không sai được."
Trình Thư Nặc suýt chút thì líu lưỡi, cô bỗng có chút tò mò, nếu Lâm Hủ biết cô và Lâm Yến từng có một chân thì sẽ có phản ứng gì.
Cô không nói gì nữa, đi vào phòng bếp, lại bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, nước chảy lênh láng trên bệ, chai chai lọ lọ nghiêng ngả ngang dọc, có vũng nước đọng trên mặt đất, trong bồn ngoại trừ gạo còn có nồi cháo bị cháy.
"Cậu biến phòng bếp thành như thế này, chờ đến khi chú nhỏ của cậu khỏi bệnh thì ngày chết của cậu cũng tới rồi."
Lâm Yến có thói quen ở sạch, tuyệt đối không thể để trong nhà bừa bộn, Lâm Hủ chột dạ mà gãi gãi đầu.
Trình Thư Nặc thở dài, cô cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, lấy tạp dề xuống buộc bên hông, "Cậu đi ra ngoài đi, để tôi dọn dẹp bên này."
Lâm Hủ từ chối, "Sao như thế được, để tôi đi!"
Lâm Hủ đến gần vũng nước trên bệ, tay chân luống cuống thu dọn chén đũa, Trình Thư Nặc còn chưa kịp nhắc nhở, lòng bàn chân cậu ta vừa trượt, trực tiếp ngã ngửa.
Lâm Hủ cảm thấy mất mặt muốn chết, cậu cuống quít chống lên bệ đứng lên, ngoan ngoãn lùi sang một bên. Trình Thư Nặc bắt đầu dọn dẹp, do dự một lát, cô bình tĩnh hỏi: "Luật sư Lâm đâu? Ở trong phòng nghỉ à?"
Lâm Hủ: "Nằm trên giường, đã ngủ rồi."
Trình Thư Nặc: "Uống thuốc chưa?"
Lâm Hủ: "Rồi, nhưng sốt vẫn chưa lui."
Trình Thư Nặc nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không hỏi gì khác, nói đơn giản: "Cậu đi vội việc của cậu đi, có việc lại kêu cậu."
Lâm Hủ rất cảm động, kích động mà nói: "Chị, chị thật là tốt quá, không chỉ lớn lên xinh đẹp, còn biết nấu cơm..."
Trình Thư Nặc ngắt lời cậu ta, "Bớt vuốt mông ngựa đi."
Cô xem như đã phát hiện, Lâm Hủ cùng đám Tô Hàng hoàn toàn là cùng một kiểu đức hạnh, nói ngon nói ngọt, cũng hay thổi phồng người ta, cảm xúc gì cũng viết hết trên mặt, có chút ngốc nghếch, nhưng Trình Thư Nặc lại không thể không thừa nhận, cách ở chung như vậy khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng.
Lâm Hủ cũng không phải người hay ngại ngùng, Trình Thư Nặc bận rộn ở phòng bếp, cậu liền ngồi trên sô pha ôm notebook làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Trình Thư Nặc gọi cậu làn nữa, đã hơn nửa tiếng sau, cậu vội vàng chạy tới phòng bếp, "Sao vậy ạ?"
Trình Thư Nặc đóng tủ bát lại, nói: "Trong nhà không có đường, cậu đi siêu thị mua một ít đường phèn, chú nhỏ của cậu thích ăn ngọt,."
Trình Thư Nặc nói quá mức tự nhiên, Lâm Hủ cũng không phát hiện điều không bình thường gì, cậu cầm di động, lập tức chạy đến huyền quan.
Phòng bếp đã được dọn dẹp gần xong, cháo cũng chậm rãi nóng lên, Trình Thư Nặc cởi tạp dề, chờ Lâm Hủ trở về.
Từ lúc vào nhà đến giờ, cô vẫn luôn ở phòng bếp, trước mắt đang nhàn rỗi, Trình Thư Nặc cảm thấy mình tuyệt đối là người bạn gái cũ có trách nhiệm nhất, lại có thể vì một cuộc điện thoại của Lâm Hủ mà thật sự chạy tới chăm sóc bạn trai cũ.
Không nói đâu xa, trong khoảng thời gian này thái độ của Lâm Yến đối với cô không quá tốt, thường xuyên châm chọc mỉa mai. Bình tĩnh mà xem xét thì trước đây khi còn bên nhau, cô luôn toàn tâm toàn ý, chia tay cũng "hảo tụ hảo tán"*, cô cảm thấy bản thân rất có lỗi với Lâm Yến.
(*) Hảo tụ hảo tán: Hợp được thì phân được.
Cô suy nghĩ có chút nhiều, đáy mắt lại nổi lên ý trào phúng, còn chưa kịp che giấu thì phòng ngủ đã "ầm" một tiếng vang lên, cô bị doạ, toàn thân run rẩy.
Lâm Hủ không có ở đây, Trình Thư Nặc không còn cách nào đành phải bước nhanh tới phòng ngủ, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Ánh sáng trong phòng rất yếu, chỉ có một cái đèn vàng trước giường, cốc nước ở mép giường đổ nghiêng, Lâm Yến nằm trên giường, cánh tay để trên trán.
Trình Thư Nặc bước lên trước, nhặt cốc nước trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: "Muốn uống nước à?"
Lâm Yến ngơ ngác, nhắm mắt, không nói gì.
Trình Thư Nặc có chút lo lắng, tình trạng của Lâm Yến quả thật rất kém, gương mặt đỏ bừng, cằm lún phún râu, cô ngồi xuống mép giường, duỗi tay thăm dò cái trán của Lâm Yến, trong khoảnh khắc lòng bàn tay chạm đến, sắc mặt Trình Thư Nặc hơi trầm xuống.
Trán của Lâm Yến nóng hầm hập, Trình Thư Nặc thu tay về, vội vàng vào nhà vệ sinh vắt khăn lông ướt, xếp thành khối vuông đặt giữa trán Lâm Yến, cô đang định rút tay về, Lâm Yến lại chậm rãi mở mắt ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, đồng tử Lâm Yến tan rã, hoàn toàn không còn sự trấn tĩnh như trước đây, anh mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn cô, Trình Thư Nặc có chút ngượng ngùng, "Anh đừng hiểu lầm, là Lâm Hủ..."
Cô còn chưa nói xong, cánh tay bỗng chốc bị tóm lấy, Trình Thư Nặc hoảng sở kêu ra tiếng, giây tiếp theo, cả người không thể khống chế mà ngã lên người Lâm Yến, cách một tấm chăm, Trình Thư Nặc ngã vào lồng ngực của anh, cô vội vàng chống tay lên, Lâm Yến lại nhanh hơn cô một bước mà xoay người, cánh tay đặt trên eo cô, kéo cả người cô vào trong ngực.
Hai người gần như là dán lên nhau, da thịt tiếp xúc, hô hấp giao hoà, Trình Thư Nặc nhanh chóng đẩy anh ra, "Anh buông tay..."
Mặt Lâm Yến đỏ ửng không thôi, râu ria xồm xoàm rất chật vật, lông mi anh run rẩy, ánh mắt vẩn đục, khoé mắt lại có chút ý cười, "Tiểu Nặc, em đã trở về rồi."
Giọng nói của anh nặng nề mà khàn khàn, như là bị ngọn lửa mạnh mẽ hun lên.
Tinh thần Trình Thư Nặc chấn động, bị lời nói thân mật bất thình lình của Lâm Yến làm cứng đờ tại chỗ, Lâm Yến duỗi tay nhẹ nhàng quét qua mũi cô, cúi đầu oán giận với cô, "Anh thật sự khó chịu, chỗ nào cũng không thoải mái, nói cũng đau."
Trình Thư Nặc biết Lâm Yến là sốt đến hồ đồ rồi, cô miễn cưỡng áp xuống cảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, "Sao lại không đến bệnh viện?"
Lâm Yến nhấp khoé môi, giọng điệu có chút mất mát, "Không muốn đi một mình."
Trình Thư Nặc không khỏi sửng sốt, cô không quen với Lâm Yến trước mắt này, cho dù là trong quá khứ, cô cũng chưa từng thấy qua nhiều cảm xúc nhỏ như vậy trên mặt Lâm Yến, trước nay anh đều thanh thanh đạm đạm bình tĩnh, cái gì cũng không để ý, cũng không để bụng. Thì ra anh cũng sẽ không thích đến bệnh viện một mình, cũng sẽ yếu đuối, cùng sẽ không được như mong muốn sao?
Trái tim cô như bị ai đó giẫm một cái, lúc mở miệng lần nữa giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn, lại có mấy phần dịu dàng vô ý, "Anh buông tay đã, tôi đi làm đồ ăn cho anh."
Lâm Yến lại không nghe theo cô, lòng bàn tay vẫn đè lên cằm cô như trước, hồi lâu sau, anh cúi đầu, lông mi mệt mỏi, lẳng lặng nhìn đôi mắt Trình Thư Nặc, rất nhẹ mà cười, cũng rất nhẹ mà nói, "Hôn một cái đã, rồi sẽ thả em đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Hôn một cái đã, cái này không phải ý định ban đầu của anh."
Trình Thư Nặc: "Vậy ý định ban đầu của anh là?"
Lâm Yến: "Làm chuyện đó năm lần cái đã."
Trình Thư Nặc: "..."
Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng có tí xíu đường cho con dân rồi nè:3