Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 2: Quần sắp rớt rồi, cô cũng chủ động quá rồi đó



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Tuy rằng là hôn môi, nhưng lại không có chút tình cảm nào, Trình Thư Nặc chỉ đơn giản là muốn khiêu khích.

Cô muốn xé rách cái bộ mặt dối trá của Lâm Yến, muốn nhìn anh rối loạn trận tuyến, nhưng cô vẫn đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ Lâm Yến, cho dù cô náo loạn như thế, Lâm Yến cũng chỉ nhíu mày một chút, đáy mắt không có tý hoảng loạn nào.

Anh không từ chối, cũng không phối hợp.

Lâm Yến người này cho tới bây giờ chính là như thế, bạn sẽ tìm không ra tật xấu nào của anh, cùng nhìn không ra anh sẽ lo lắng vì chuyện gì, vì người nào, anh thanh thanh đạm đạm, bình tĩnh, cảm xúc dao động rất nhỏ.

Năm đó khi còn ở bên nhau, hai người họ rất ít trao đổi, Trình Thư Nặc vẫn nghĩ không ra, người như vậy trước đây vì sao lại đồng ý sự theo đuổi của cô.

Lúc này hai người dán rất gần, hơi thở giao thoa, môi lưỡi dây dưa, rõ ràng là một màn cực kì ướt át, Trình Tư Nặc lại cảm thấy ngu ngốc không chút thú vị, hàm răng cô khẽ mở, hung hăng cắn một cái lên cánh môi người đàn ông. Lâm Yến ăn đau, sắc mặt hơi đổi, bàn tay Trình Thư Nặc đang túm cà vạt nhanh chóng buông ra, cô liếm liếm khoé môi, không chút do dự đẩy Lâm Yến ra.

Đầu lưỡi Lâm Yến quét qua làm miệng vết thương vỡ ra, từ khoé miệng nếm được chút vị mặn, đáy mắt anh nổi lên bão táp, nửa nheo mắt nhìn Trình Thư Nặc ở trước mặt, đôi mắt người phụ nữ vừa đen vừa sáng, lông mi mảnh lại dài, hai má có màu phấn nhàn nhạt, cánh môi căng mọng sáng bóng, lời châm chọc sắp nói ra không hiểu sao lại ngừng lại.

Lòng bàn tay Trình Thư Nặc đè lên khoé môi, Lâm Yến yên lặng, cô lại đi trước một bước chế giễu: "Tôi nói ấy à...kỹ thuật hôn của anh vẫn tệ hại như ngày nào."

Âm cuối của cô kéo dài, khiêu khích nhìn anh.

Lâm Yến bị cô cắn đau, lạnh lùng liếc cô mấy lần, ánh mắt từ đôi mắt cái mũi của cô, lại từ từ lướt qua cái cằm nhọn, một đường xuống dưới là cái cổ trắng nõn, cô mặc trang phục công sở, bên trong là áo sơ mi trắng, hô hấp hơi dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, nút áo màu trắng như bị kéo căng ra.

Trình Thư Nặc chú ý đến ánh mắt của Lâm Yến, nháy mắt từ ánh mắt anh nhìn lại, không chịu thua mà ưỡn ngực, Lâm Yến nhẹ nhướng mày, bình tĩnh nói: "Mấy năm nay cô cũng không trưởng thành hơn được bao nhiêu, ngược lại tính tình cũng lớn hơn không ít đấy."

Trình Thư Nặc: "...."

Trình Thư Nặc nghe ra được anh đang ý tại ngôn ngoại, bước chân dịch lên phía trước một chút, nhón chân thân mật mà dán lên khoé miệng Lâm Yến, lời nói ra không mang theo chút tình cảm nào: "Cũng hi vọng đại luật sư Lâm nỗ lực hơn, đừng có như trước kia lúc nào cũng chỉ biết đâm loạn..." Cô cố ý dừng một chút, lại ra vẻ ngoan ngoãn mà chớp mắt, rồi mới trêu chọc nói tiếp nửa câu sau, "Không phải người phụ nữ nào cũng tốt tính như tôi đâu."

Lâm Yến: "..."

Sự châm chọc trong lời nói của Trình Thư Nặc rất rõ ràng, thái dương Lâm Yến mạnh mẽ kéo căng, dường như có thể thấy được sự tức giận bao phủ ở đáy mắt.

Trong lòng Trình Thư Nặc lập tức dâng lên sự sảng khoái khi đùa giỡn người ta, khoé miệng cô nhếch lên, cười vô cùng sáng lạn, ánh mắt Lâm Yến nhìn cô gắt gao, cô đắc ý mà vén tóc, vòng qua người đàn ông mà đi ra khỏi nhà vệ sinh.

...

Hai người một trước một sau bước vào phòng họp.

Mọi người trong phòng họp đang nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa, lại nhao nhao ngẩng đầu, thấy Trình Thư Nặc khoan thai bước vào, áo sơ mi có nếp uốn, khuôn mặt trang điểm tinh tế ban đầu bây giờ sắc môi lại nhạt đi phân nửa.

Bọn họ không nghĩ đến nguyên nhân, ngay sau đó Lâm Yến lại xuất hiện trong tâm mắt, người đàn ông vẫn mặc tây trang đi giày da như cũ, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, giữa mày hờ hững, trên khoé miệng lại in một nửa dấu son môi, vốn là bộ dạng đứng đắn bây giờ lại có thêm một chút ý vị không rõ.

Ánh mắt mọi người ái muội, môi mấp máy lại không biết mở miệng thế nào, không thể trách bọn họ nhiều chuyện, mùi gian tình trong không khí thật sự quá nồng đậm.

Đương sự lại như không có gì mà kéo ghế dựa ra ngồi xuống, luật sư Vương ngồi bên tay phải Lâm Yến thật sự không nhìn tiếp được nữa, anh chỉ chỉ khoé miệng, ánh mắt ám chỉ.

Thấy thế, Lâm Yến rất tự nhiên mà nâng tay đè lên khoé môi dưới, bụng ngón tay in một dấu đỏ, anh thong thả ung dung mà chà đi vết son môi còn lại trên khoé miệng, thanh thanh đạm đạm nói: "Chỉ là bạn bè mà thôi."

Anh thẳng thắn giải thích, mí mắt hơi nâng lên nhìn Trình Thư Nặc ở đối diện, như cười như không lại nói: "Tôi và Trình tiểu thư không thân thiết lắm."

Nghe vậy, Trình Thư Nặc cũng không bất ngờ, bình tĩnh cười cười, trực tiếp hơn cả anh, "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi đã có bạn trai."

Lâm Yến: "..."

Mọi người: "..."

Cuộc thảo luận sau đó hết sức thuận lời, hội nghị kết thúc sớm, Trình Thư Nặc khách khí nói vài câu với Lâm Yến, Lâm Yến cũng khéo léo, sau đó mang đoàn đội rời đi.

Người ở văn phòng Lệ Hành chân trước vừa đi, Thẩm Gia Vi liền sáp lại gần, "Chuyện là như thế nào vậy?"

Trình Thư Nặc giả bộ nghe không hiểu, cúi đầu sửa soạn lại tài liệu trên bàn.

Thẩm Gia Vi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: "Cô với luật sư Lâm ấy?"

Trình Thư Nặc hiểu tính tình của Thẩm Gia Vi, không tìm ra nguyên nhân thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cô liền thẳng thắn thành khẩn nói: "Bạn cùng trường đại học, đàn anh năm cuối."

Cô dừng lại, lại nhếch môi cảm thán: "Mấy năm không gặp nên không quá quen thân, nếu cô muốn theo đuổi anh ta thì tôi thật sự không giúp được gì."

Thẩm Gia Vi nửa tin nửa ngờ, "Là như vậy sao?"

Trình Thư Nặc cười cười, "Cô nghĩ sao?"

Thẩm Gia Vi: "Tôi không tin, hẳn là cô vừa cho Tô Hàng đội nón xanh đúng không?"

Trình Thư Nặc: "..."

Trình Thư Nặc nghẹn họng, cô trừng mắt nhìn Thẩm Gia Vi, chuyển đề tài: "Gia Vi, cô phụ trách viết bản thảo tổng hợp tin tức của Sáng Thế, Lý Dương cậu nghe ngóng tìm kiếm rồi phân tích mấy số liệu dạo gần đây, tôi cần biết mức độ thảo luận về Sáng Thế ở trên mạng thời điểm này, Trần Mặc buổi chiều cùng tôi đến Sáng Thế một chuyến."

Cô bàn giao xong thì bước nhanh rời khỏi phòng họp, những người khác nhận được nhiệm vụ thì bắt đầu bận rộn, Trình Thư Nặc trở lại văn phòng, ý cười nơi khoé miệng dần lạnh xuống, cô bực bội đá cửa, trở tay ném văn kiện lên bàn.

Cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Lâm Yến.

Không phải là vẫn còn tình cảm.

Mà là quá phiền toái.

Nhưng án kiện của Sáng Thế không thể giải quyết xong trong chốc lát, cho dù khủng hoảng của Sáng Thế trôi qua thì hiện tại Lâm Yến cũng là đối tác bên phía Lệ Hành, mà Lệ Hành và Duy Á lại có hợp tác, dù ít hay nhiều thì cũng sẽ tiếp xúc với nhau.

Tròng lòng Trình Thư Nặc không hiểu sao nóng lên, thật sự không đè xuống được, cô lấy một điếu thuộc, hai cánh môi đỏ ngậm lấy hút một hơi, sương khói mờ mờ màu trắng từ từ phiêu tán, vương vấn quanh sườn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, mang theo một cảm giác chán chường.

Cô bỗng nhớ tới ngày hai người chia tay, cô ngồi ở trên sô pha, Lâm Yến từ cửa bước vào, hai người đã không gặp nhau một tháng, nhưng vẫn một mực không lên tiếng, anh cởi áo khoác, lập tức vào phòng ngủ tắm rửa, cô nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm, trong lòng trầm nổi.

Tắm rửa xong, Lâm Yến mặc áo ngủ đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Yến cúi đầu muốn hôn cô, lần đầu tiên cô quay đầu sang một bên từ chối, nói câu đầu tiên kể từ sau khi anh bước vào cửa.

Lâm Yến nhìn cô, im lặng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Nháy mắt, đã qua ba năm.

Trình Thư Nặc duỗi tay nghiền tàn thuốc, im lặng cười một cái.

Buổi tối ngày tiếp theo, Trình Thư Nặc cuối cùng cũng dành ra thời gian hẹn gặp Tô Hàng.

Tại quán ba SU.

Trình Thư Nặc ngồi trước quầy ba, nhìn Tô Hàng đang từ cửa chạy vào phía xa xa, một lát sau lại đứng trước mặt cô, Trình Thư Nặc nghiêng người, khuỷu tay đặt trên bàn, nheo mắt đánh giá cậu ta.

Tô Hàng bị tư thế đó của Trình Thư Nặc hù doạ, cậu khẩn trương chà xát tay, Trình Thư Nặc chỉ hận rèn sắt không thành thép mà liếc cậu ta một cái, cũng không vòng vo, "Vì sao lại chia tay? Cho một lí do đi."

Tô Hàng ưỡn thẳng lưng, tiếp cho bản thân chút tự tin, "Hai chúng ta không hợp đâu."

Ánh mắt của Trình Thư Nặc dừng trên người Tô Hàng, cậu nhóc lớn lên thanh thanh tú tú, sự trẻ con giữa đôi mày vẫn chưa mất di, vẫn còn một chút ngây ngô, cô thật sự không tàn nhẫn nổi, đành phải miễn cưỡng nghiêm túc nói: "Áo khoác của cậu là tôi mua, khăn quàng cổ là tôi đưa, di động lẫn tiền điện thoại cũng là tôi cho cậu, vậy thì không hợp là không hợp thế nào?

Tô Hàng bị Trình Thư Nặc nhìn như vậy, hơi lúng túng mà kéo vạt áo lại, "Chị à, chị sẽ không bắt tôi cởi ra chứ? Hôm nay rất lạnh đó, nếu tôi bị đông lạnh đến ốm luôn thì chị sẽ đau lòng lắm đó."

Trình Thư Nặc: "..."

Trình Thư Nặc cạn lời mà trợn trắng mắt, thu lại khí thế vừa rồi, cô nâng ly rượu lên miệng nhấp, một hồi lâu, mới cúi đầu lên tiếng, ngữ điệu dường như có chút không vui, "Cậu là đồ không có lương tâm, uổng công tôi yêu thương cậu."

Tô Hàng không nói gì, xấu hổ mà cúi đầu.

Trình Thư Nặc sâu kín thở dài, cố ý dùng ngữ khí thê thê thảm thảm mà mắng cậu ta: "Mất công tôi yêu thích cậu như vậy, đồ sói mắt trắng vô lương tâm."

Tô Hàng: "..." Cậu ta thật sự không nhìn ra được Trình Thư Nặc thích cậu ta được bao nhiêu.

Nhìn thấy sắc mặt Trình Thư Nặc dường như khá nghiêm túc, Tô Hàng có chút không xác định được, trong lòng giãy giụa vài giây, cậu đột nhiên cúi người áp sát vào, tay trái chống lên quầy bar, cong người đến gần bên môi Trình Thư Nặc, cúi đầu muốn hôn cô.

Đáy mắt Trình Thư Nặc khẽ biến, mắt thấy cánh môi hai người sẽ dán sát trong phút chốc, cô dường như là theo bản năng mà nghiêng đầu tránh đi.

Tô Hàng không bất ngờ chút nào, cậu nắm lấy thời cơ phản kích, "Chị đã không muốn hôn tôi, thì nói gì đến thích tôi?"

Cậu ta nói xong, chủ động lùi ra sau một bước, cậu biết vấn đề của Trình Thư Nặc, không thích người khác dựa vào cô quá thân mật, gần gũi như người yêu cũng không ngoại lệ.

Trình Thư Nặc nháy mắt cứng đờ, tay phải cầm ly rượu không được tự nhiên mà nắm chặt.

Tô Hàng lại cười cười nói: "Nhưng mà, tôi thật sự rất thích chị, là thích như chị gái ruột vậy đó, tôi có thể vào nhóm không?"

Trình Thư Nặc đè nén một chút khó chịu vừa rồi, giống như vô tình hỏi: "Nhóm gì cơ?"

Tô Hàng chớp chớp mắt, chờ mong mà nói: "Chính là cái nhóm bạn trai cũ của chị đó, chị không phải nói trong nhóm có ba tên nhóc đáng yêu giống tôi sao? Chị thêm tôi vào đi, chúng ta vừa lúc có thể lập một bàn mạt chược."

(Mẫn: Hoá ra bà chị nuôi hẳn một dàn nam sủng cơ =))))

Trình Thư Nặc: "..."

Tô Hàng thấy Trình Thư Nặc im lặng, cậu kéo một cái ghế chân cao nhỏ qua ngồi xuống, cười tủm tỉm mà tiến đến trước mặt Trình Thư Nặc, "Chị, tôi cầu xin chị đó, tất cả mọi người đều quan tâm chị mà, sợ chị chịu uất ức đó."

Lúc hai người vừa qua lại với nhau, Trình Thư Nặc có nói qua với cậu ta, mấy tên đàn ông từng đá cô, không hiểu sau lại tạo một cái nhóm WeChat, bây giờ thì tình bạn muôn năm, chị em tình thâm.

Trình Thư Nặc thực sự muốn mắng chửi, nhưng vừa nâng mắt, Tô Hàng ở phía đối diện lại rất hiền lành cười với cô, lộ ra một cái răng nanh bên phải, đáng yêu quá thể đáng, cô lại mắng không nên lời.

Vì thế mà trước ánh mắt nóng bỏng của Tô Hàng, cô không được tự nhiên mà lấy ra di động ném lên bàn.

Tô Hàng lại gấp không chờ nổi mà quét mã vào nhóm.

Im lặng mấy giấy sau, nhóm "Liên minh yêu mến chị gái" bùng nổ tin nhắn.

Nhóc đáng yêu số 1 của chị gái: "Hoan nghênh người mới!"

Nhóc đáng yêu số 2 của chị gái: "Hoan nghênh người mới!"

Tô Hàng: Chào mọi người, tôi là Tô Hàng, năm nay 21 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học."

Nhóc đáng yêu số 3 của chị gái: "Hoan nghênh, nhớ sửa biệt danh nhé."

Nhóc đáng yêu số 4 của chị gái: "Sửa lại rồi sửa lại rồi, từ nay về sau hi vọng mọi người chỉ bảo nhiều hơn, tôi và Trình Thư Nặc ở bên nhau 24 ngày, vừa mới chia tay thôi."

Nhóc đáng yêu số 2 của chị gái: "Tôi nhiều hơn cậu một ngày, đúng lúc vào ngày sinh nhật của Trình Thư Nặc, cô ấy là một người rất đáng thương, tặng qua cho Trình Thư Nặc xong tôi mới nói chia tay đó."

Nhóc đáng yêu số 3 của chị gái: "Mẹ nó, tôi lại vẫn có thể giữ vững kỷ lục rồi, ở bên nhau được hai tuần, nhiều hơn cũng không có."

Trình Thư Nặc: "Tống Diệc Dương, con mẹ nó cậu có ý gì? Nhiều nhất hai tuần? Nhiều hơn cũng không có? Qua lại với tôi làm cậu ấm ức à?"

Trình Thư Nặc: "Mấy người còn ầm ĩ nữa thì cút hết cho tôi!"

Cô mắng xong, trong nhóm nháy mắt yên tĩnh lại, Trình Thư Nặc cuối cùng cũng mở miệng, không đợi cô thả di động xuống, đám vương bát đản này liền mười phần ăn ý mà dùng icon đáng thương spam ào ào.

"Bọn tôi sai rồi."

"Thật sự biết sai rồi."

"Lần sau vẫn dám..."

Trình Thư Nặc: "..."

Tô Hàng đã hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng vì tìm được "tổ chức", suýt chút nữa đã quên Trình Thư Nặc đang ngồi trước mặt mình, tay phải cầm di động của cậu ta lập tức có chút run rẩy, cậu lập tức giả vờ vô tội, mắt cúi xuống nhìn cô.

Trình Thư Nặc quả thật cũng đang nóng nảy, cô không kiên nhẫn mà phất tay với Tô Hàng, "Nhanh nhanh cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Tính cả Tô Hàng thì cô đã bị đá tận bốn lần, mỗi một lần đều không vượt quá một tháng, càng khoa trương hơn là, mỗi người sau khi chia tay với cô lại còn kéo cô diễn một màn chị em tình thâm, cái gì mà không có tình yêu, chỉ có tình thân, thậm chí lập cả nhóm chat, nói là sợ cô ngốc nghếch lắm tiền sẽ bị người đàn ông khác lừa.

Tô Hàng lúc này vẫn rất có mắt, cậu ta mím môi, đứng dậy định chuồn mất, Trình Thư Nặc lại đột nhiên gọi cậu lại, động tác của cậu hơi ngừng, Trình Thư Nặc ngoắc ngoắc tay với cậu ta.

Tô Hàng do dự mà tới gần, Trình Thư Nặc lại chỉ nâng tay thay cậu ta sửa lại cổ áo ngay ngắn, bỗng chốc hốc mắt Tô Hàng đỏ đỏ: "Chị à..."

Trình Thư Nặc lại đập cho cậu ta một quyền trên vai trái: "Cút."

Tô Hàng: "..."

...

Tô Hàng đi rồi, Trình Thư Nặc hơi ngửa đầu, lắc lắc ly rượu, ly rượu thấy đáy, cô để ly thuỷ tinh úp lên quầy bar.

Im lặng nửa ngày, xách túi xách ở bên cạnh lên, nhảy xuống ghế cao nhỏ.

Tửu lượng của cô không tốt, không thể uống nhiều, lại đi đôi giày cao gót mấy cm, động tác đứng lên hơi mạnh, thất tha thất thểu mà lắc lư trái phải.

Trình Thư Nặc còn chưa đứng vững, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang chói tai, cô bị doạ, thân hình càng hoảng, khuỷu tay phải lại được người khác kịp thời nắm lấy, ngay sau đó lưng lại dán lên lồng ngực ấp ám của một người đàn ông, đối phương thật cẩn thận đỡ cô lui về phía sau, dư quang Trình Thư Nặc liếc xuống dưới chân, là chiếc ly thuỷ tinh không biết bị ai làm đổ nghiêng.

Hai người tư thế mập mờ, ở phía sau sau lưng cô dường như dán sát lên người đối phương, eo dường như chạm phải dây lưng kim loại của anh ta, đè ép làm cô không thoải mái, Trình Thư Nặc vội vàng rời khỏi lòng anh ta nhưng lại không cách nào động đậy.

Buổi tối ra ngoài quá vội nên cô không kịp mang áo khoác, chỉ mặc một cái áo lông sợi thô cổ chữ V, mỏng manh dán vào người, cô nghiêng đầu ra sau nhìn, liền xấu hổ phát hiện sợi áo lông lại móc vào cái khuy trên dây lưng kim loại.

Dây lưng khối vuông kinh điển của Hermes, rất khéo léo tinh tế, giữa lúc lôi kéo, sợi áo lông màu lam không biết từ lúc nào đã quấn thành vòng bên trái chữ H được trang trí bên trên.

Sắc mặt Trình Thư Nặc ngượng ngùng, tay phải để lên thắt lưng người nào, vội vội vàng vàng kéo ra, nhưng càng vội càng dễ làm sai, dường như là bị động tác quá lớn nên tay phải đột nhiên bị anh ta đè lại.

Lòng bàn tay người đàn ông nóng rực, ở vùng hai người tiếp xúc, độ ấm từ bàn tay đối phương phả lên, Trình Thư Nặc không thoải mái, lập tức giãy giụa muốn rút tay về.

Ngay sau đó bên tai lại vang lên tiếng người đàn ông vừa ẩn nhẫn lại lạnh lùng thấp giọng cảnh cáo.

"Quần cũng sắp rớt xuống rồi, Trình Thư Nặc, cô cũng chủ động quá rồi đó."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Thư Nặc: "Anh không thích em chủ động à?"

Lâm Yến: "Thích, em có thể chủ động hơn một chút."

Trình Thư Nặc: "..."

Hết chương 2.

Chương 3 sẽ được post vào ngày 10/8/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.