Khoang xe bỗng chốc nóng lên, sự mập mờ lặng yên lan tràn.
Lâm Yến nói cố gắng mà làm, trong lời nói cũng đều là sự ấm ức, ánh mắt lại trong trẻo, vẻ mặt nhẹ nhàng lại ấm áp, khoé mắt anh chứa ý cười, cả người đều dịu dàng hơn mấy phần.
Cánh tay nắm vô lăng của Trình Thư Nặc khe khẽ căng chặt, tim đập có hơi nhanh, vậy nhưng chỉ bình tĩnh nhìn anh, nói: "Lâm Yến, hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, anh không phải người không có chừng mực, tôi cũng không muốn ầm ĩ đến mức quá khó coi."
Lâm Yến cởi dây an toàn, cả người đối diện Trình Thư Nặc, nghiêm túc hỏi: "Thế nào thì gọi là khó coi?"
Đôi mắt đen láy của anh vừa thâm thuý vừa âm trầm, nhìn cô gái trước mặt, nhẹ nhàng tiếp tục: "Em nói chậu nước kia, hay là hai cước của em? Thư Nặc, anh nói rồi, em không cần phải mềm lòng với anh, là anh đáng bị như thế, anh không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến."
Trình Thư Nặc thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, im lặng một lát, nhướng mày nhìn lại anh: " Anh muốn tái hợp với tôi đến thế à?"
Cô cố ý dừng một chút, khiêu khích hỏi: "Luật sư Lâm đây là không cam lòng hay là vẫn còn thích tôi vậy?"
Trình Thư Nặc hỏi thế, Lâm Yến nhớ tới tình cảnh mấy ngày trước, Trình Thư Nặc uống say, anh ôm lấy vòng eo Trình Thư Nặc, áp sát cô hỏi, cuối cùng là không vừa lòng hay không cam lòng, lúc ấy Trình Thư Nặc trả lời anh thế nào ấy nhỉ?
Lâm Yến nói giống y chang: "Có cái gì khác nhau à?"
Trình Thư Nặc: "Nếu là không cam lòng, ngủ xong thì cút, vậy thì tôi không ngại trả cho anh phát súng chia tay."
Lâm Yến: "Nếu là thích em thì sao?"
Trình Thư Nặc cười, nhìn đôi mắt Lâm Yến, "Nếu là thích tôi, vậy thì phiền luật sư Lâm xuống xe bây giờ đi, tôi không có hứng thú với anh, cũng chướng mắt sự yêu thích của anh, làm ơn cách tôi xa chút."
Lời nói của cô thật sự rất tuyệt tình, trong lòng Lâm Yến đau đớn, nhưng vẫn giữ vững ngữ điệu giọng nói như cũ: "Nếu anh không làm được thì sao?"
Trình Thư Nặc: "Vậy anh thích tôi ở điểm nào? Tôi hoài nghi thành ý của anh."
Trình Thư Nặc mượn lực, khí thế chẳng thua kém chút nào, Lâm Yến nhìn người trước mắt, cô không trang điểm, đôi mày thanh tú thản nhiên, quầng thâm mắt có hơi đậm, màu môi cũng hơi trắng, khoé mắt đuôi mày quen thuộc, cũng như ánh mắt trong veo ấy, rõ ràng là cùng một ngươi nhưng lại không giống.
Trình Thư Nặc của trước kia, lưu luyến anh, cũng ỷ lại anh, "nghĩa vô phản cố"(*) mà yêu anh.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc không chùn bước, không quay đầu.
Lâm Yến cũng biết, bây giờ trong lòng Trình Thư Nặc không có anh, giống như cô thể hiện, chẳng lưu luyến anh chút nào. Nhưng lại không phải không để ý chút nào, anh có thể cảm nhận được sự quan tâm mà cô vô tình bộc lộ, thi thoảng ánh mắt giao nhau, cũng có thể nhìn thấy được mạch nước ngầm bắt đầu khởi động nơi đáy mắt cô, ngăn cách giữa anh và Trình Thư Nặc là cái gì, ai cũng tránh không đề cập đến, khoảng cách ấy, theo tháng đổi năm dời, càng ngày càng xa.
Nhưng anh rất chắc chắc tâm ý của bản thân, cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc bất động tại chỗ, sẽ không đi về phía anh nữa, vậy thì để anh chủ động, cho dù khoảng cách giữa hai người là bao nhiêu, anh đều sẽ vượt qua, cần bao lâu cũng được.
Lâm Yến không nghĩ tiếp nữa, thắt lại dây an toàn, Trình Thư Nặc khó hiểu nhìn anh, "Anh làm gì vậy? Xuống xe đi."
Lâm Yến nghiêng mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, "Xin lỗi, anh quên mất, vừa rồi hình như có lái xe, phiền em đưa anh về cục cảnh sát đi."
Trình Thư Nặc: "...Anh quên mất?"
Lâm Yến gật đầu với cô, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hôm qua gặp phải đe doạ bạo lực ở nhà em, tình trạng của anh không được tốt lắm."
Trình Thư Nặc hoàn toàn không ngờ tới Lâm Yến sẽ vô lại như vậy, cô có chút muốn mắng người, "Lâm Yến anh mẹ nó..."
Lâm Yến lại thanh thanh đạm đạm ngắt lời cô: "Đừng mắng anh vội, ngày mai anh sẽ đến bệnh viện, đến lúc đó mà có vấn đề gì, anh sẽ chính thức tìm em bồi thường, anh có thể giới thiệu cho em luật sư giỏi nhất, nhưng mà Thư Nặc à, em biết mà, anh là người giỏi nhất."
Giọng anh hơi dừng, "Đương nhiên là, anh sẽ không chịu thẩm vấn ở toà án cùng với bạn gái của mình, cho nên mọi việc phải xem em thế nào rồi."
Trình Thư Nặc: "..."
Trình Thư Nặc cứng họng, cô hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Yến, sau đó đột nhiên khởi động ô tô, Lâm Yến đang muốn mở miệng, ô tô đột nhiên lao đi, anh bất ngờ không kịp đề phòng cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức mày cũng nhíu lại.
Lâm Yến: "..."
Trình Thư Nặc thực hiện thành công, anh đau đớn liếm đầu lưỡi, đáy mắt Trình Thư Nặc hiện lên một tia gian xảo, chế nhạo nói: "Chậc, sao luật sư Lâm lại không cẩn thận như vậy chứ?"
Lâm Yến chưa kịp trả lời, Trình Thư Nặc lại đột nhiên dẫm chân ga, tốc độ xe tăng lên, cả gầm xe cũng như bay lên, Lâm Yến lại cắn phải răng, anh không ngờ Trình Thư Nặc lái xe lại mạnh bạo như vậy, anh sờ sờ cái mũi, có chút mất tự nhiên dịch vị trí.
Đoán chừng mấy phút trôi qua, đúng lúc đèn đỏ, tốc độ xe cuối cùng cũng chậm lại, Lâm Yến âm thầm nhẹ thở ra, vừa khéo có nước khoáng Trình Thư Nặc đưa cho anh, ngửa đầu đưa đến bên miệng.
Cánh tay trái lại đột nhiên bị người ta đẩy một cái, cánh tay Lâm Yến nhoáng lên, miệng chai nghiêng đi, hơn phân nửa nước đổ xuống, không nghiêng không lệch lại đáng chết mà đổ hết lên đũng quần anh, nửa người dưới của anh trong ướt hơn phân nửa trong nháy mắt.
Lâm Yến: "..."
Anh ngước mắt, bất đắc dĩ nhìn sang Trình Thư Nặc, khoé miệng anh nửa nhấp, gọi một tiếng rất khẽ: "Tiểu Nặc..." sao em lại làm vậy với anh?
Trình Thư Nặc cười xin lỗi với anh: "Thực xin lỗi nhé, tôi không cố ý."
Lâm Yến im lặng trong chốc lát, thấy cô cười, đành phải nói: "Được rồi, không trách em."
Anh cúi đầu cố gắng gạt đi vệt nước trên quần, duỗi tay lấy giấy ăn trên bục, còn chưa chờ đến lúc đầu ngón tay anh chạm đến thì hộp giấy liền bị cầm lên trước một bước, chợt loé mà qua trước mắt anh, trực tiếp bị ném tới hàng ghế sau.
Cánh tay Lâm Yến xấu hổ dừng tại chỗ, anh nghiêng mắt nhìn cô gái đang tươi cười như hoa nơi ghế lái, trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Trình Thư Nặc vô tội giải thích: "Đặt ở phía trước khiến tầm nhìn không được tốt, ngáng đường, luật sư Lâm sẽ không cho là tôi cố ý không để anh dùng đấy chứ?"
Lâm Yến: "...Sẽ không."
Trình Thư Nặc hài lòng gật đầu, quy quy củ củ lái xe, Lâm Yến cúi đầu nhìn vệt nước đậm màu giữa hai chân.
Nói thế nào nhỉ, hôm qua là đau, hôm nay là lạnh, kiểu nào cũng rất vi diệu.
Lâm Yến chưa từng trải qua kiểu thể nghiệm này, anh bất đắc dĩ bật cười, lén quan sát Trình Thư Nặc, như là nhìn anh cam chịu thì tâm trạng của cô sẽ cực kì tốt.
Cân nhắc một lát, Lâm Yến lại lấy di động ra lần nữa, anh soạn một tin nhắn gửi đi, rất nhanh, đối phương lập tức gọi điện thoại đến, Lâm Yến tiếp rất tự nhiên.
"Chuyện là thế nào vậy? Cậu đang ở đâu? Ăn no rỗi việc nên trêu đùa tôi đúng không?"
"Làm như tôi nói đi, tôi không cần biết anh dùng cách gì, trong mười phút phải làm xong."
Anh nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
...
Mười lăm phút sau, Trình Thư Nặc đưa Lâm Yến đến cửa cục cảnh sát, một chân cô giẫm phanh, "Đại luật sư Lâm, tôi đưa anh đến rồi đấy."
Lâm Yến ngồi không nhúc nhích, anh giơ tay, thong thả ung dung kéo cửa sổ xe xuống, nói: "Thư Nặc, là anh nhớ nhầm, thật ra anh không có lái xe."
Trình Thư Nặc quả thật là tức đến mức bật cười, cô chống vô lăng nhìn anh, "Lâm Yến, anh coi tôi là đồ ngốc đấy à?"
Mặt mày Lâm Yến nhàn nhạt, giọng điệu trầm thấp lại chậm rãi, "Anh đâu có lừa em." Ngón tay anh nhẹ nhàng chỉ ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói tiếp: "Em xem xem chỗ này đâu có xe của anh, em cũng không phải chưa từng ngồi lần nào."
Trình Thư Nặc nhìn ra bên ngoài theo hướng ngón tay anh, chỗ để xe ban đầu không có xe của Lâm Yến, không chỉ không có mà ở đó còn đỗ một chiếc xe cảnh sát.
Trình Thư Nặc: "..."
Lâm Yến lại kéo cửa sổ xe lên lần nữa, lại nhìn về phía Trình Thư Nặc: "Chỉ có thể lại phiền em đưa anh về thôi, nếu em đói, thì chúng ta cũng có thể nhân tiện ăn một bữa cơm."
Khoé miệng Trình Thư Nặc nhếch lên, Lâm Yến giả bộ lịch sự với cô, cô hận không thể đá người này xuống xe, "Cuối cùng là anh muốn thế nào?"
Lâm Yến: "Không muốn thế nào cả, anh chỉ muốn nán lại với em một lúc thôi."
Trình Thư Nặc: "..."
Sức nặng của những lời nói này của Lâm Yến khiến lòng Trình Thư Nặc không khỏi chấn động, lòng dạ cô hơi co lại, lại làm như lạnh nhạt nhìn anh, gằn từng chữ: "Đại luật sư Lâm, tôi tiễn anh một đoạn đường cuối cùng, anh mẹ nó nếu lại có thêm một câu vô nghĩa gì thì tôi sẽ trực tiếp đá anh xuống."
Giọng nói của cô không tốt, nhưng Lâm Yến lại nhàn nhạt cười: "Được, làm phiền em rồi."
Một quyền của Trình Thư Nặc đánh vào bông, một chút cũng thấy khó chịu, chỉ có thể đề tốc độ xe thêm nhanh như muốn trút giận.
Ngay từ đầu Lâm Yến đều không nói gì, nhịn vài phút, mới nói: "Tiểu Nặc à, vì anh mà vượt đèn đỏ thì có phải có hơi mất nhiều hơn được không?"
Trình Thư Nặc bị làm cho tức đến hồ đồ, anh vừa nhắc nhở như vậy thì cô hoàn toàn tỉnh ngộ, hình như cô đã vượt mấy cái đèn rồi, vì thế lập tức thành thật.
Trình Thư Nặc lái xe, Lâm Yến lén nhìn cô, anh không biết cô thi lấy bằng lái lúc nào, lúc ở bên anh, có lần anh đề cập đến chuyện học lái xe với cô, cũng nói sẽ mua một chiếc xe cho cô.
Lúc ấy Trình Thư Nặc từ chối, bảo không cần học, chỉ cần anh mãi mãi dành ra ghế phó lái cho cô là được rồi.
Lúc ấy anh nói thế nào nhỉ, hình như là anh ngồi phân tích cho cô, công việc ở văn phòng luật của anh nhiều, thường xuyên có người ngồi xe anh, không đồng ý, mức độ khó khăn khi làm thế cũng lớn, để đồng nghiệp ngồi hàng ghế sau thật sự là việc không lễ phép.
Trình Thư Nặc nghe xong, cười bổ nhào vào người anh, cô nói, A Yến à sao anh ngốc vậy chứ, em nói là phụ nữ.
Anh bị đụng vào ngã trên sô pha, cũng nghiêm túc nói, đồng nghiệp có một phần ba là đồng nghiệp nữ, còn tỉ lệ nam nữ của đương sự là 5:5.
Lúc ấy Trình Thư Nặc véo eo anh, đến gần môi anh, hôn anh một cái, miệng vẫn nói, có đồng nghiệp nào như thế này không? Có đương sự nào như thế này không?
Lâm Yến bị cô làm ầm ĩ, cuối cùng đành phải đè cô lên sô pha dạy dỗ, Trình Thư Nặc cười đầu hàng, rúc vào lòng anh không nhúc nhích.
Khoé miệng anh tràn ra nụ cười, giây tiếp theo lại như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mơ, bởi vì Trình Thư Nặc phóng qua chỗ anh, thô bạo tháo dây an toàn của anh ra, sau đó hung hăng dùng khuỷu tay chọc cánh tay anh, mắng.
"Cút xuống đi."
"..."
Vẻ tươi cười của Lâm Yến hơi cứng lại, Trình Thư Nặc ngồi trở lại ghế lái lần nữa, bực bội nhìn anh, trái tim Lâm Yến buồn bã đau đớn, nhưng anh nhanh chóng che giấu cảm xúc, giữ vững phong độ như cũ: "Cảm ơn, hôm nay làm phiền rồi, hôm nào sẽ mời em dùng cơm."
Trình Thư Nặc: "Không rảnh, cũng không muốn dùng cơm với anh."
Lâm Yến: "Vậy thêm WeChat đi!"
Trình Thư Nặc: "Thêm WeChat?"
Lâm Yến: "Hôm nay đã làm phiền em rất nhiều lần, thêm WeChat, rồi anh chuyển phí di chuyển cho em, chúng ta liền thanh toán xong, thế nào?"
Trình Thư Nặc: "..."
...
Hai mươi phút sau, Lâm Yến ngồi trên xe taxi, anh âm thầm vui vẻ nhìn màn hình, yêu cầu kết bạn lúc trước cuối cùng cũng được chấp nhận.
(Mẫn: Nói lời này bây giờ có vẻ hơi muộn nhưng tui nghe thấy tiếng hình tượng đổ vỡ đâu đây, tém tém lại anh trai ơi =)))))
Lâm Yến click mở ảnh đại diện của Trình Thư Nặc, muốn xem vòng bạn bè của cô một chút, lại phát hiện bên trong trống rỗng chẳng có gì.
Anh không hiểu lắm đây là chuyện gì, đành phải chụp màn hình lại gửi vào nhóm.
Lâm Yến: "Đây là có ý gì vậy?"
"Luật sư Lâm à anh thế mà lại thêm được WeChat rồi hả?"
Lâm Yến có chút cảm xúc nhỏ không thể khống chế, anh vẫn luôn có mà, sớm hơn mấy người nữa, trong lòng nghĩ, đầu ngón tay đã gõ câu tiếp theo.
Lâm Yến: "Tôi vẫn luôn có."
"Nhưng bị kéo vào danh sách đen đúng không?"
"Ha ha ha ha lời nói thì không được nói một nửa đâu nhé."
"Cái này mẹ nó có cái gì hay mà khoe ra hả?"
"Luật sư Lâm à tôi cũng không muốn khiến anh tổn thương, nhưng anh bị Trình Thư Nặc block rồi."
"Tôi có thấy, trong tài khoản của chị ấy vẫn có nội dung, vừa rồi còn mới đăng trạng thái."
Lâm Yến: "...Cô ấy đăng cái gì vậy?"
Anh vừa mới hỏi xong thì Tô Hàng đã gửi hình ảnh qua, nội dung có một câu.
Trình Thư Nặc: Ra cửa không xem hoàng lịch, gặp phải một tên mắc bệnh thần kinh, bị chó điên cắn.
Lâm Yến: "..."
Không phải là mắng anh đấy chứ? Vậy anh rốt cuộc là bệnh thần kinh hay là chó điên đây?
Chút hăng hái nho nhỏ vốn có của Lâm Yến không biết đã chạy biến đi đâu, anh cất di động, trả tiền xong đẩy cửa xuống xe, lần nữa quay lại cửa cục cảnh sát, Lâm Yến cảm thấy bản thân thật sự rất nực cười, việc chính thì không làm mà lại càn quấy như vậy với Trình Thư nặc, cũng chẳng phải là có mưu tính gì, chỉ là thật sự muốn nán lại với cô một lúc.
Anh bất đắc dĩ thở dài, chỉnh đốn trạng thái đi về phía cục cảnh sát.
...
Năm phút đồng hồ sau, tại phòng hình sự.
Phó Duyên nheo mắt, nhìn người đang bình tĩnh uống trà ở đối diện, "Tôi nói này Lâm Yến, cậu là già rồi nên hồ đồ hả? Đã từng này tuổi rồi lại còn học đám người trẻ tuổi đi lừa gạt một cô gái nhỏ."
Lâm Yến thong thả đặt tách trà xuống: "Tôi còn chưa đến ba mươi, không nhiều không ít vừa khéo kém anh mười tuổi."
Phó Duyên hừ một tiếng: "Xe cậu tôi bảo người kéo đi rồi, ném ở toà cao ốc sau cục cảnh sát ấy."
Lâm Yến gật đầu rất nhẹ, không nói lời nào khác.
Phó Duyên lại mở miệng lần nữa: "Lâm Yến, cậu nói thật đi, cậu rốt cuộc có còn liên lạc với Hoàng Khải Bình nữa không?"
Hoàng Khải Bình là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Trung Khải, tập đoàn Trung Khải có giá trị lên đến chục tỷ, một năm trước bị bắt vì tội danh cố ý giết người, hai tháng trước toà án ra phán quyết hoãn thi hành án tử hình với Hoàng Khải Bình, nửa tháng trước khi đang bị giam giữ thì chạy trốn, đến bây giờ biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Yến là luật sư tranh biện vụ án của Hoàng Khải Bình, cũng là vụ án duy nhất mà Lâm Yến thua kiện.
Phó Duyên không biết tại sao Lâm Yến lại tiếp nhận vụ án của Hoàng Khải Bình, tuy rằng anh ta không rõ lắm về chi tiết vụ án, nhưng chứng cứ Hoàng Khải Bình giết người vô cùng xác thực, có ý định mưu sát không phải ai khác mà bạn gái của hắn ta.
Vụ án của Hoàng Khải Bình là một củ khoai lang nóng phỏng tay không thể nghi ngờ, phí thuê luật sư giá trên trời, nhưng sẽ khiến danh tiếng bị xấu đi, lấy lý lịch của Lâm Yến, hoàn toàn không cần phải tiếp nhận vụ án này.
Phó Duyên thấy Lâm Yến không nói gì, anh ta liền đứng lên, đi đến bên người anh, "Lần trước cậu đến thủ đô có từng gặp hắn ta đúng không? Lâm Yến à cậu có biết bản thân đang làm gì không vậy? Hoàng Khải Bình là tội phạm bị truy nã, cậu biết mà không báo cáo, đây chính là tội danh chứa chấp đó."
Lâm Yến cũng đẩy ghế ra đứng dậy, anh chỉnh lại vạt áo, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hoàng Khải Bình không giết người."
Cảm xúc Phó Duyên kích động phản bác: "Chuyện hắn ta giết người là sự thật không thể thay đổi, chứng cứ của cảnh sát vô cùng xác thực, ngay cả toà án cũng đã đưa ra phán quyết!" Anh ta nhìn về phía Lâm Yến, "Lui một vạn bước mà nói, nếu Hoàng Khải Bình bị oan, tôi không tin Lâm Yến cậu sẽ thua kiện."
Lâm Yến nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Phó Duyên, anh không tin tôi, chúng ta không cách nào nói chuyện được."
Anh trực tiếp đi ra ngoài: "Tuy rằng tôi không biết Hoàng Khải Bình đang ở đâu, nhưng tôi biết chắc là hắn sẽ đến An Thành."
Phó Duyên thấy Lâm Yến vẫn mang cái bộ dạng tẻ nhạt không hề gì như cũ thì xông lên nắm chặt lấy cổ áo Lâm Yến: "Cậu mẹ nó còn nói không biết! Nếu không biết thì làm sao cậu biết được hắn ta sẽ đến An Thành? Cậu mẹ nó muốn lấy bản thân ra chơi đùa đến chết tôi cũng không cách nào cứu cậu được!"
Lâm Yến cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi đã bị kéo đến nhăn nhúm, một lát sau, tiếng nói trầm xuống: "Bỏ tay ra."
Phó Duyên lại trực tiếp mắng, "Lâm Yến cậu mẹ nó quá khiến cho bố cậu mất mặt!"
Anh ta dứt lời, sắc mặt Lâm Yến hơi trầm xuống, ánh mắt đen nhánh như đầm sâu, dừng trên mặt Phó Duyên.
Phó Duyên lại chẳng có chừng mực, tiếp tục hung hăng nói: "Bố cậu vì truy đuổi tội phạm mà liều sống liều chết, đến cuối cùng cũng chẳng tiếc tính mạng! Cậu thì đang làm cái gì đây! Cậu thả tên tội phạm giết người mà chúng tôi dùng tính mạng truy bắt đi? Cậu mẹ nó không xứng làm con trai đội trưởng Lâm!"
Cảm xúc của anh ta kích động, nước miếng văng tung toé.
Lâm Yến thì lại hoàn toàn trái ngược với anh ta, trên mặt bị nước miếng bắn phải cũng chẳng có cảm xúc gì, bình tĩnh nhìn thẳng anh ta như cũ, tuỳ ý nói: "Mắng xong chưa?"
Thấy Phó Duyên không có ý định buông tay, anh liền nói: "Cái áo sơ mi này của tôi có lẽ là bằng một tháng tiền lương của anh, anh dùng sức thêm chút nữa thì một tháng tiền lương cũng mất luôn đấy."
Phó Duyên cho là thật mà nghẹn thở, anh ta vô cùng căm phẫn buông tay ra, hai mắt đỏ như máu, Lâm Yến thong thả chỉnh lại cổ áo từng chút một, con ngươi nhàn nhạt dừng trên mặt anh ta, nói: "Ngại quá, đội trưởng Lâm là niềm kiêu hãnh của cục cảnh sát các anh, chứ không phải là tôi."
Phó Duyên tức giận: "Cậu thì là cái thá gì chứ? So với đội trưởng Lâm thì chỉ là một cái rắm, có tý tiền thì giỏi lắm sao?"
Lâm Yến cũng không nhiều lời nữa, lập tức rời khỏi văn phòng.
...
Một ngày mùa đông đặc biệt ngắn, đảo mắt một cái, hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời chậm rãi tối đi, chỉ còn sót lại một tia nắng chiều kéo dài không dứt.
Khi Lâm Yến đi ra từ văn phòng luật thì tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng đã biến mất, đất trời như lọt vào sự tối tăm hỗn độn.
Anh đi về phía bãi đỗ xe, trên đường nhận được điện thoại của Lâm Hủ, Lâm Hủ luôn phấn chấn bồng bột, cho dù cách điện thoại, Lâm Yến cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cậu. "Chú nhỏ à, hôm nay mẹ cháu làm sủi cảo, chú có muốn về ăn không?"
Lâm Yến nhìn thời gian, nghĩ nghĩ, nói: "Không về đâu."
Lâm Hủ: "Sao lại không đến ạ, người một nhà ăn cơm sẽ càng thêm sôi nổi, hôm nay có món sườn xào chua ngọt mà chú thích đó, buổi chiều cháu còn học nướng bánh, nhìn có hơi khó coi nhưng hương vị không tệ lắm.
Lâm Yến kéo cửa lên xe, nhàn nhạt giải thích: "Chú vừa ra khỏi văn phòng luật, bây giờ qua thì muộn quá. Đúng rồi, mấy vấn đề cần chú ý trong vụ án của Thành Bân chú đã đánh dấu cho cháu rồi, cũng đã để trên bàn làm việc của cháu, ngày mai cháu nhớ xem đấy."
Bên kia đầu điện thoại, Lâm Hủ nghe xong liền kích động ầm ĩ, Lâm Yến cười cười, không nói gì nữa, đơn giản cúp điện thoại.
Ô tô lên đường, hoà vào dòng xe cộ, ở phía xa hơi chút ngoằn nghèo.
Trong xe có máy sưởi, anh cởi áo khoác, chỉ còn lại một cái áo sơ mi mỏng, đôi tay Lâm Yến để trên vô lăng, nhìn khung cảnh đường phố, chán chường lái xe.
Cũng không biết là làm sao, thần trí anh như bị mê hoặc, chờ đến khi phản ứng lại thì ma xui quỷ khiến đã đến dưới lầu nhà Trình Thư Nặc.
Lâm Yến ngồi trong xe, bỗng cảm thấy bực bội, liền dẫn tới một loạt tiếng ho khan, khoé mắt liếc đến nửa chai nước khoáng trên ghế phó lái, là lúc ban ngày Trình Thư Nặc đưa cho anh, anh cúi người lấy qua, cầm trong tay, nhẹ nhàng vặn nắp.
Vài phút sau, anh đẩy cửa ra xuống xe, đứng dựa vào thân xe, có lẽ là vừa qua giờ cơm chiều, trong tiểu khu có đôi trai gái đang tản bộ, sóng vai đi cạnh nhau vừa nói vừa cười, cũng có người dắt chó đi dạo, xa hơn chút nữa là con mèo hoang đang lăn lộn trong bụi cỏ.
Anh ngước mắt nhìn lên trên, trong nhà Trình Thư Nặc đang sáng đèn, tấm rèm kéo kín, không thể nhìn rõ được tình cảnh trong phòng.
Lâm Yến là người không có nhiều cảm xúc lắm, thế mà bỗng lại có hơi hụt hẫng, anh không hiểu loại thất ý* này đến từ đâu, vì sao mà đến.
(*) Nghĩa là không hài lòng, trái ngược với đắc ý.
Anh không mặc áo khoác, đứng một lúc lâu thì có hơi lạnh, anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xoá đi cảm xúc phức tạp trong đầu óc, quay người chuẩn bị lên xe rời đi thì cánh tay lại bị một người khẽ kéo lại.
Động tác của Lâm Yến hơi dừng, xoay người nhìn sang bên.
Cô gái nhỏ bực bội thu tay về, nhìn anh rất dè dặt, mềm mại hỏi: "Anh trai à, anh có muốn mua hoa không?"
Lâm Yến cúi đầu, tầm mắt quét quá số hoa hồng cô bé đang ôm trong lòng, chợt nhìn xuống, thấy được đôi tay nhỏ vì đỏ lên vì lạnh cóng, ánh mắt anh hơi dừng, nhìn về phía đôi mắt của cô bé, toàn bộ nơi đáy mắt đều là sự mong chờ, lời từ chối đến bên miệng bỗng thay đổi: "Bán thế nào?"
Cô bé chớp chớp mắt: "Đây là bó cuối cùng của hôm này rồi, ban ngày thì sẽ bán một trăm, nhưng bây giờ tám mười là được ạ."
Thật ra là cô bé đang nói dối, hoa này bán năm mươi, nhưng nhìn anh đẹp trai trước mắt này, cô bé lén tăng giá tiền, cô muốn có thêm tiền mua một cốc trà sữa.
Lâm Yến nghe xong cũng chưa nói gì, xoay người lại lấy ví tiền trong xe, lấy tờ một trăm đưa đến tay cô bé, rồi lại nhận hoa từ tay cô, "Không cần thối lại đâu."
Cô bé bán đắt đã rất chột dạ, cô nhóc dùng sức lắc đầu: "Không được, em phải trả lại cho anh hai mươi."
Lâm Yến cười rất khẽ, anh cúi người, xoa xoa mái đầu cô bé, tiếng nói trở nên nhẹ nhàng, "Không cần đâu." Khoé mắt anh nhìn theo một cô bé nhỏ vóc dáng lùn hơn đang cầm lẵng hoa cách đó mấy bước, "Có thêm tiền, anh mời em và em gái ăn kẹo."
Cô bé nhấp nhấp khoé miệng, giọng điệu chờ mong: "Thật thế ạ?"
Lâm Yến gật đầu, "Thật."
Cô bé cười lên lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tiếng nói của trẻ con càng thêm thanh thuý, "Cảm ơn anh trai, anh có thể tặng cho bạn gái đó nha, hoa hồng là để đưa cho cô gái mình yêu."
Anh đăm chiêu, không chắc chắn hỏi: "Sẽ thích sao?"
Cô gái nhỏ gật gật đầu, tóc cũng vẫy vẫy bên môi, "Đương nhiên rồi, cô gái nào cũng sẽ thích, anh trai à, em bán xong rồi, em đưa em gái về đây."
Cô bé nói xong, vội vã chạy đi.
Lâm Yến đứng tại chỗ, trong tay lại có thêm một bó hoa, anh có hơi thất thần, trong ấn tượng của anh hình như đây là bó hoa đầu tiên mà anh mua.
Khi mẹ còn sống, phòng khách luôn bày một bình hoa, phía trên cắm những cành hoa tươi mà anh không biết tên, trên ban công cũng có trồng nhiều loại bồn hoa, thế nên mỗi khi trời mưa, mẹ sẽ chạy đến phòng sách gọi anh, sốt ruột nói, tiểu Yến à mau ra đây giúp mẹ nào.
Mỗi lần như vậy anh đều sẽ vội vàng thả bút xuống, nhân lúc mưa gió chưa tới thì cùng mẹ mình dọn đống hoa hoa cỏ cỏ kia vào trong phòng.
Sau đó, lại bên nhau với Trình Thư Nặc.
Cô sẽ lên mạng đặt hoa tươi, cũng bày ở phòng khách, mỗi tuần đều sẽ đổi, mỗi một lần đều sẽ là những loại hoa khác nhau, thậm chí là bình đựng khác, cắm những loại hoa khác nhau, anh vẫn luôn không để ý, sau khi Trình Thư Nặc dọn đi, anh sắp xếp lại phòng, nhìn đến bình hoa ở ngăn tủ thì mới giật mình hiểu ra.
Anh dường như chưa từng tặng cho Trình Thư Nặc cái gì, cho dù chỉ là một bó hoa.
(Mẫn: Thế nên người ta mới bỏ anh đó, đáng đời =)))
Lâm Yến đi về phía hàng hiên, ôm bó hoa hồng đỏ tươi, lúc chờ thang máy thì lòng có chút thấp thỏm, anh không chắc là Trình Thư Nặc có thích hay không.
Anh có hơi căng thẳng, cũng có chút chờ mong.
Tim Lâm Yến đập có hơi nhanh, anh nhớ tới cảm giác khi lần đầu tiên mình tiếp nhận một vụ án, lần đầu tiên đứng trên toà án, lần đầu tiên thắng kiện, dường như rất khó mà hình dung, nhưng mỗi khi nhớ tới, đều có thể tinh tế thưởng thức một hồi.
Lâm Yến nhìn số tầng đang nhảy lên, lại cảm thán bản thân có phải quá thất lễ rồi hay không, hẳn là anh nên nhắn vào nhóm hỏi một chút trước, để Tống Diệc Dương đưa ra chủ ý cho anh, cứ vậy mà tìm tới cửa, còn là buổi tối, có phải sẽ làm phiền người ta không.
Tâm tư anh xoay chuyển mấy vòng, cửa thang máy mở ra, Lâm Yến căng thẳng kéo vạt áo, lại kéo caravat vào giữa, gạt gạt mái tóc bị gió đêm thổi loạn lên rồi mới dám thong thả bước ra khỏi thang máy.
Lâm Yến có chút khinh thường bản thân, sao mà tim lại càng đập càng nhanh thế này, chẳng giống anh chút nào.
Anh suy nghĩ, rồi lại chờ mong đi về phía cửa nhà Trình Thư Nặc, ở giây tiếp theo khi ánh mắt nhìn qua, lại bị hình ảnh đập vào mắt làm cho ngừng lại, cả người bối rối cứng đờ tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "_________" (Cảm giác của tôi)
Trình Thư Nặc: "Mất công em vui vẻ, em còn tưởng là điện tâm đồ của tim anh chứ."
Lâm Yến: "..."
Editor có lời muốn nói: Nữ chính à cô cũng nhẫn tâm quá điii =))))