Trên hành lang sáng ngời, Trình Thư Nặc bị ép phải ngẩng đầu, nhìn Lâm Yến đang đến gần.
Nếu như lúc trước anh thay đổi cách hành động với ý muốn hùa theo mình.
Thì bây giờ cô đang đối mặt với một Lâm Yến chân chính, anh cứ nhìn cô như vậy, nhấp môi không nói lời nào, đôi mắt đen sâu không lường được, giống như những lần trước đây, ép cô không thở nổi.
Anh không tiếp tục cố ý nuông chiều cô nữa, ép cô nhìn thẳng vào quan hệ của hai người.
Trình Thư Nặc nương theo tư thế của Lâm Yến, không nhúc nhích, trái lại giọng nói cũng chẳng chút sợ hãi, “Vậy vì sao anh lại đồng ý ở bên tôi? Rõ ràng là anh không thích tôi, chỉ là vì tôi ngủ với anh, cho nên anh thương hại tôi sao?”
Vẻ mặt Lâm Yến không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, “Anh thương hại em? Em cảm thấy nếu như anh không có tình cảm với em thì em có thể ngủ với anh sao?”
Giọng nói của Lâm Yến bình tĩnh không một gợn sóng, anh hỏi xong, đáy lòng lại lạnh đi một nửa, khoảng cách giữa anh và Trình Thư Nặc cũng đã rất xa rồi, thế nhưng lại có thể khiến Trình Thư Nặc cảm thấy trước đây mình ở bên cô ấy là do đã ngủ với nhau.
Trình Thư Nặc không trả lời, Lâm Yến thả cái tay đang nắm cằm Trình Thư Nặc xuống, vô cảm nói: “Lúc đó em uống say, nhưng anh không có, từ đầu tới cuối anh đều biết mình đang làm cái gì, em có hiểu không?”
Sao Trình Thư Nặc có thể không hiểu, có lẽ là bốn năm trước Trình Thư Nặc sẽ không hiểu, nhưng ở bên Lâm Yến một năm, Lâm Yến vẫn luôn đối xử không tệ với cô, không phải là Lâm Yến không có chút tình cảm gì với cô, cô rất rõ ràng.
Cũng chính vì biết rõ, nên cô mới không buông bỏ được.
Cô yêu Lâm Yến, Lâm Yến cũng thích cô, cho dù không có được một phần nghìn của anh, Trình Thư Nặc cũng vẫn quyến luyến, chuyện tình cảm không thể nào cân đo đong đếm được, có được một phần nghìn của Lâm Yến thôi cô cũng đã thấy đủ rồi.
Hai mươi mấy năm qua của Trình Thư Nặc, nếu có thứ gì có thể khiến cô nhớ nhung cả đời, thì có lẽ chính là một năm ở bên cạnh Lâm Yến kia.
Thứ thực sự khiến cô gục ngã, chưa bao giờ là việc Lâm Yến không đủ thích cô, mà là cô quá yêu Lâm Yến, cô dùng phần tình yêu này, cố hết sức muốn sưởi ấm một người, nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng không được, cái cảm giác bất lực và thất bại này, khiến cô gục ngã từng chút một.
Cô yêu Lâm Yến như vậy, nhưng dường như Lâm Yến lại không vui vẻ khi ở bên cô, anh vẫn đi sớm về muộn, vẫn sẽ đêm không về ngủ, có vô số lần đêm khuya cô chợt tỉnh, buồn ngủ nhìn Lâm Yến tỉnh táo ngẩn người, hoà lẫn vào màn đêm, tình yêu mà cô dành cho Lâm Yến, đã cắn ngược lại cô.
Cô không sưởi ấm được Lâm Yến, ở bên cô, anh cũng không vui, nhận thức này cuối cùng cũng khiến cô gục ngã hoàn toàn.
Nhưng Trình Thư Nặc vẫn không nỡ từ bỏ, cô vừa muốn buông tay nhưng cũng vừa luyến tiếc, cô muốn anh có thể sống tốt, thậm chí là nghĩ, cô không làm được, nhưng biết đâu người khác có thể làm được thì sao? Cô tự nói một ngàn lần với chính mình rằng muốn kết thúc mối quan hệ mà chỉ có mình cô đơn phương hưởng thụ này, hơn ai hết, cô hi vọng Lâm Yến có thể sống tốt, nếu mình không làm được, thì đổi một cô gái khác cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
Nhưng cũng thật khó, cô tự cổ vũ tiếp thêm dũng khí một ngàn lần, nhưng cũng ngàn lần không làm được, mỗi một ánh mắt, một cái ôm, một nụ hôn của Lâm Yến, khiến cô không cách nào nói lời chia tay ra được.
Khi đó cô vẫn luôn cho rằng mình mà rời khỏi Lâm Yến thì sẽ không sống nổi, và cái tháng Lâm Yến đi công tác đó chính là bước ngoặt.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Yến nhìn xuống cô từ trên cao, Trình Thư Nặc ngẩng đầu đối mặt với anh, “Vì sao lại chia tay ư? Bây giờ anh mới hỏi tôi? Không thấy nực cười sao?”
Lúc này đây Lâm Yến không tiếp tục lùi bước nữa, trình bày sự thật: “Em muốn chia tay, có thể có trăm ngàn lí do, anh không giữ được em, lúc ấy em quyết tâm muốn chia tay với anh.”
Trình Thư Nặc không phủ nhận, nói thản nhiên: “Tôi vẫn luôn cho rằng mình không rời khỏi anh được, nhưng thật ra không phải.”
Ánh mắt cô trở nên mờ mịt, “Vào cái tháng mà anh đi công tác ấy, bà ngoại tôi đã qua đời, từ nhỏ đến lớn tôi đều ở cùng với bà, tôi cảm thấy tôi cũng sẽ không rời khỏi bà ấy, nhưng phẫu thuật xong bà cũng không qua khỏi, chết trên bàn mổ, lúc bác sĩ nói cho tôi, tôi cho rằng tôi sẽ phát điên mất, khi đó tôi gọi cho anh mà không được, nhưng tôi không có….Lúc đó gia đình mẹ tôi đang đi du lịch nước ngoài, một mình tôi lo liệu đám tang cho bà, từ những việc nhỏ như mặc áo khâm liệm gì cho đến những việc lớn như để tro cốt ở đâu…Một mình tôi gồng gánh tất cả, đến ngày thứ năm thì tiếp tục quay về Duy Á đi làm, lúc đó tôi liền nghĩ thông, chẳng có chuyện ai rời khỏi ai là không được cả, tôi cũng có thể rời khỏi anh.”
Tuy giọng điệu Trình Thư Nặc không đến mức thương cảm, cô chỉ đang bình tĩnh kể lại, nhưng ánh mắt Lâm Yến lại bắt đầu thay đổi, anh chưa bao giờ biết thì ra còn có chuyện như vậy.
Quan hệ giữa Trình Thư Nặc và bà ngoại rất tốt, tuy rằng ngoài thời gian làm việc thì ở với anh, nhưng thứ sáu sẽ về nhà ở với bà cụ, đến thứ bảy lại quay về.
Anh đã lái xe đi đón Trình Thư Nặc rất nhiều lần, lần nào cô cũng sẽ kéo anh xuống xe, bà ngoại của Trình Thư Nặc rất thích anh, lần nào cũng đứng trước mặt anh, dùng lời sâu sắc dạy dỗ Trình Thư Nặc, Tiểu Nặc à không được cáu kỉnh, phải chung sống thật hoà thuận với Tiểu Yến đấy, cháu đừng có cậy cậu ấy hiền lành mà bắt nạt.
Trình Thư Nặc nghe xong thì sẽ giả vờ tức giận bảo bà ngoại bất công, sau đó thở phì phò chạy đi.
Điều cô không biết chính là, mỗi lần cô chạy đi, thì bà cụ sẽ yêu thương nói với anh, Tiểu Yến à, lòng dạ Tiểu Nặc nhà bà rất tốt, nhưng mà tính tình có hơi trẻ con, bị bà lão hồ đồ là bà chiều hư, sau này cháu hãy nhường nhịn nó, đừng so đo với nó.
Lâm Yến bỗng ý thức được, anh luôn tự cho là mình hiểu Trình Thư Nặc, thật ra lại ngược lại hoàn toàn. Năm đó bởi vì Trình Thư Nặc quyết tâm chia tay với anh nên anh tức giận, thất vọng, thậm chí là cảm thấy bị phản bội, nhưng từ trước tới nay lại không tự xem xét lại sai lầm trong mối tình này của mình.
Vừa rồi anh vẫn luôn giữ một dáng vẻ, rồi lại bị những lời này của Trình Thư Nặc đập vỡ, hở ra một vết nứt.
Giọng nói anh có hơi khàn, cũng thấp xuống: “Thật xin lỗi, anh không biết…”
Trình Thư Nặc lại bước lên trước một bước, ngắt lời anh, “Anh không có lỗi gì với tôi, lúc ấy khi anh gọi cho tôi trả lời thì chuyện đã trôi qua, anh quay về cũng chẳng giúp tôi được cái gì, cho nên tôi cũng không nói.”
Cô ăn ngay nói thật, nhón chân lên, lòng bàn tay khẽ khàng xoa mi tâm đang nhíu lại của người đàn ông, “Bà ngoại của tôi nói rằng, đời người quan trọng nhất là sống vui vẻ, tôi vẫn luôn rất vui, hai năm theo đuổi anh cũng vậy, một năm ở bên anh càng như thế, nhưng ở bên tôi, anh lại chẳng vui vẻ chút nào, anh có biết…anh có biết tôi khó chịu nhường nào không?”
Ban đầu có lẽ cũng có oán trách, vì sao vào thời điểm cô bất lực nhất, Lâm Yến lại không ở bên cô, nhưng nhiều năm trôi qua, oán trách cũng được, hận thù cũng thế, thật ra đều sẽ từ từ biến mất theo thời gian.
Hốc mắt Lâm Yến đỏ lên từ lúc nào không hay, anh chưa bao giờ biết Trình Thư Nặc lại nghĩ như vậy, anh đã từng nghĩ tới một ngàn lí do Trình Thư Nặc chia tay anh, duy chỉ không đoán được điều này.
Cho dù đến cuối cùng, điều Trình Thư Nặc lo lắng nhất cũng là anh.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, lúc mở miệng lần nữa thì gần như nghẹn ngào, “Không phải là anh không thích em…không phải là không quan tâm đến em, anh sợ…”
Sợ giống như mẹ mình, càng quan tâm thì càng bị động, cuối cùng sẽ chẳng giữ lại được thứ gì, thế nên anh chưa bao giờ dám, không dám ỷ lại, không dám mong chờ, thậm chí là không dám đáp lại. Nhưng cuối cùng anh vẫn biến thành người như bố mình, vừa lạnh lùng lại tự cho mình là đúng.
Lâm Yến cầm cổ tay mà Trình Thư Nặc duỗi sang, kéo mu bàn tay cô đặt bên môi mình, “Tiểu Nặc…”
Anh kéo dài âm, rồi lại phát hiện mình không thể nói câu gì để biện giải cho bản thân, so với Trình Thư Nặc, anh không chỉ ích kỉ, mà hơn cả thế là một tên khốn nạn.
…
Làng du lịch suối nước nóng mà Lâm Hủ dẫn bọn họ tới rất lớn, gần đó là thắng cảnh, thiết bị đầy đủ, cũng có không ít khách du lịch.
Chỗ bồn lớn cơ bản đều là người, Trình Thư Nặc tìm một cái hồ nhỏ khá vắng vẻ, bởi vì vị trí không thuận lợi nên không có ai trong hồ, Trình Thư Nặc để cái túi nhỏ lên ghế, cởi khăn tắm trên người ném sang một bên.
Cô men theo mép hồ xuống nước, nhiệt độ cũng vừa đủ.
Cơ thể được ngâm trong nước ấm, da thịt căng chặt thả lỏng từng chút một, sự mỏi mệt trong mấy ngày liên tiếp cũng dần dần biến mất.
Vào mùa đông lại được ngâm suối nước nóng đúng là rất thoải mái.
Trên mặt hồ hơi nóng mịt mờ, Trình Thư Nặc dựa vào vách hồ, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng khi cô nhắm mắt, thì một màn ở hành lang lúc trước lại hiện lên trong đầu.
Lâm Yến nhìn cô, hốc mắt thế mà lại đỏ lên, khoé mắt cũng ửng hồng, anh không nói gì mà cứ nhìn cô như vậy, lần đầu tiên Trình Thư Nặc có thể nhìn thấy hình bóng mình được phản chiếu một cách rõ nét trong mắt anh như vậy.
Trong lòng biết là một chuyện, còn nghe anh chính miệng nói ra lại là một chuyện khác.
Cô quen biết Lâm Yến mấy năm, đến hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy anh nói câu, thích.
Anh thích cô, anh quan tâm đến cô.
Trình Thư Nặc cảm thấy hẳn là mình sẽ bình tĩnh, ít nhất là đáy lòng sẽ không rối bời, cô không phải là cô gái nhỏ của trước đây nữa, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng, trong khoảnh khắc khi cô nghe thấy kia, trái tim vẫn mạnh mẽ run lên.
Trình Thư Nặc có oán trách Lâm Yến, nhưng thật ra cô cũng không đủ thẳng thắn chân thành, giống như có lẽ Lâm Yến sẽ mãi mãi không biết rằng, thật ra hai người đã từng có một đứa con, tiếc là cô không giữ được.
Trình Thư Nặc giật mình phát hiện, tình cảm mà cô dành cho Lâm Yến, thật sự đã không thể nói rõ được nữa, thế nên bây giờ cô muốn viện ra một cái cớ thì đúng là khó như lên trời.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ thì bỗng “rầm” một tiếng, Trình Thư Nặc mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Hủ xuống nước từ bên kia, Trình Thư Nặc sửng sốt một giây, hỏi: “Sao cậu lại qua đây?”
Lâm Hủ và đám Tống Diệc Dương ở chỗ hồ lớn, cô không ngờ Lâm Hủ sẽ qua đây.
Lâm Hủ dựa vào vách hồ bên cạnh, nhìn về phía Trình Thư Nặc, cậu do dự mở miệng: “Chị à, có phải chị lại cãi nhau với chú nhỏ tôi không vậy?”
Trình Thư Nặc hơi dừng, không lên tiếng ngay.
Lâm Hủ chẹp chẹp miệng, có hơi buồn bã nói: “Vừa nãy chú nhỏ gọi điện cho tôi, bảo lát nữa chú ấy sẽ quay về.”
Trình Thư Nặc: “Lát nữa sẽ quay về?”
Lâm Hủ: “Chú ấy nói ở văn phòng luật có việc.”
Trình Thư Nặc không bày tỏ ý kiến, cô không nhìn Lâm Hủ, nhắm mắt lại lần nữa.
Lâm Hủ nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Chị à, chú nhỏ của tôi không phải là người xấu xa đâu, chú ấy…chú ấy chỉ là thoạt nhìn thì lạnh như băng, thật ra con người không xấu, là chú ấy bảo tôi lừa chị đi chơi, chú ấy nói, nếu như chú ấy nói thẳng thì chắc chắn chị sẽ từ chối.”
Trình Thư Nặc vẫn nhắm chặt hai mắt: “Tôi biết.”
Lâm Hủ không nhịn được vung tay vung chân, mặt nước trong ao hơi dập dờn: “Chị, chị thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra được chú nhỏ của tôi thích chị chứ?”
Cậu ta có hơi ngượng, biết rõ là không nên, nhưng vẫn nói tiếp: “Chú ấy biết chị không thích chú ấy, nên chú ấy đã thay đổi, hãy cho chú ấy thêm chút thời gian, tính tình chú nhỏ vẫn luôn như vậy, chuyện gì cũng không nói, không nói đến việc tôi không hiểu, ngay cả bố tôi cũng không biết chú ấy đang nghĩ cái gì.”
Vốn Trình Thư Nặc vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, nghe Lâm Hủ nói một câu như vậy, cùng với việc mặt nước trong ao dập dờn gợn sóng, quấy nhiễu khiến lòng cô phiền muộn.
Sao cô có thể không biết được.
Đúng là Lâm Yến đã thay đổi, anh tới gần cô từng chút một, dùng cách thức vừa trúc trắc vừa kì cục, đương nhiên Trình Thư Nặc biết chứ, nhưng vì sao lại không làm sớm một chút, nếu trước đây có thể để cho cô thấy chút chủ động như vậy, làm sao cô có thể nỡ rời đi, ở lúc mà hai người đã chia tay hơn một nghìn ngày đêm, cô mới nghe được một câu nói thích từ miệng Lâm Yến.
Có phải đã hơi muộn rồi không.
Lâm Hủ là một người thành thật, cậu thật sự không thích nói sau lưng người khác, nhưng lại sốt ruột thay chú nhỏ nhà mình, Trình Thư Nặc vẫn cứ nhắm mắt, cho dù cậu có nói cái gì, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, cậu ta bỗng cảm thấy buồn bã, có chút lời không hiểu sao lại nói ra.
“Thật ra trước đây chú nhỏ của tôi từng có một người bạn gái, vốn là sau khi giải quyết vụ án của ông cậu xong thì sẽ dẫn về nhà ra mắt bố mẹ tôi, lúc ấy cũng đã gọi điện trước, mẹ tôi rất vui, trước đó vài ngày đã bắt đầu chuẩn bị, sau đó lại chỉ có một mình chú nhỏ tôi trở về, bảo là chia tay rồi, sau đó không lâu thì chú ấy một mình đến thủ đô, trước khi đi thủ đô, tôi và chú nhỏ uống rượu, chú ấy say, rồi cứ kéo tôi nói, tại sao tất cả mọi người đều không cần chú ấy…”
“Nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy chú ấy chủ động theo đuổi một người, không phải là tôi muốn giải thích thay chú nhỏ tôi cái gì, tôi chỉ nghĩ là, chị có thể cho chú ấy một chút thời gian không, cho chú ấy một cơ hội không?”
Lâm Hủ cố gắng nói xong, thấy Trình Thư Nặc vẫn không phản ứng, cậu cảm thấy mình không chỉ xen vào chuyện của người khác, mà còn hơi mặt dày không có liêm sỉ, vì thế ra khỏi hồ, “Chị, thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó.”
Cậu xoay người rời khỏi.
Trình Thư Nặc từ từ mở mắt ra, nhìn bóng dáng Lâm Hủ rời đi, cô có hơi hiểu ra được chút gì đó.
Người bạn gái trong miệng Lâm Hủ là cô sao?
Vụ án của ông cậu?
Lâm Yến muốn đưa cô về nhà ư?
Lòng dạ vốn rối bời được Trình Thư Nặc ép xuống ban đầu lại bị khơi lên, cô còn chưa kịp nghĩ nhiều thì di động cạnh hồ vang lên, Trình Thư Nặc ra khỏi hồ nước nóng, lấy khăn tắm khoác bên ngoài rồi mới nhận điện thoại.
Điện thoại vừa được tiếp thì đối phương đã gấp không chờ nổi, “Bây giờ chị đang ở đâu?”
Trình Thư nặc lau nước trên cổ, không rõ vì sao Tôn Ngộ lại sốt ruột như vậy, “Sao thế?”
Giọng nói của Tôn Ngộ càng quýnh lên, “Chị biết Hoàng Khải Bình hả?”
Trình Thư Nặc dừng lại, lắc đầu, “Hoàng Khải Bình nào?”
Ở đầu bên kia của Tôn Ngộ truyền đến tiếng kéo ghế xen lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào, “Hoàng Khải Bình nào ấy hả, chính là Hoàng Khải Bình cổ đông tập đoàn Trung Khải, một năm trước bị bắt vì một vụ án hình sự đó!”
Tôn Ngộ giới thiệu như vậy, cô đã nghĩ ra, nhưng cẩn thận xem xét thì lại thấy buồn cười, “Làm sao tôi quen biết dân có tiền thế này, cậu cũng đã nói là bị bắt vào một năm trước, tôi lại càng không thể quen biết được.”
“Vậy bây giờ chị đang ở đâu?”
Tôn Ngộ lại hỏi, Trình Thư Nặc nói địa chỉ.
“Chị chờ tôi ở đấy! Bây giờ tôi tới ngay, chị phải ở cạnh đám người Tống Diệc Dương, đừng ở một mình.”
Trình Thư Nặc càng nghe càng mơ hồ, chưa chờ cô hỏi một câu thì điện thoại đã bị cúp luôn, chỉ còn tiếng “tích tích tích”.
Trình Thư Nặc nhìn màn hình di động tối xuống, thật sự không thể hiểu được ý chính trong cú điện thoại này của Tôn Ngộ, sao cô có thể quen Hoàng Khải Bình được? Cùng lắm là cô có từng thấy khi đọc tin tức, chỉ là một sản phẩm của truyền thông, như phim truyền hình nhà giàu lúc 8 giờ thật thật giả giả.
Cô không nghĩ thêm nữa, đang định cất di động thì màn hình lại hiện lên một tin nhắn.
Là của Lâm Yến.
- Anh về đây.
Trình Thư Nặc nhìn giờ, sắp 6 giờ rồi, bây giờ Lâm Yến mà quay về nội thành thì cũng phải tám chín giờ, cô lại nghĩ tới lời vừa rồi của Lâm Hủ, cô muốn gọi điện cho Lâm Yến nhưng di động lại đúng lúc hết pin sập nguồn.
Không kịp dọn cái gì, Trình Thư Nặc quấn khăn tắm chạy về phòng khách sạn.
Cửa thang máy vừa mở, Trình Thư Nặc có hơi sốt ruột đi ra, rồi lại đúng lúc nhìn thấy Lâm Yến đang chờ bên ngoài.
Trong lòng Trình Thư Nặc khẽ thở phào, cô dừng một giây, đang định nói gì đó thì lại hậu tri hậu giác nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Lâm Yến, Trình Thư Nặc lại sửng sốt, thang máy sắp đóng lần nữa, Trình Thư Nặc im lặng ra khỏi thang máy.
Cô gái thấy Trình Thư Nặc đi ra thì cũng không vội đi vào thang máy, trái lại nở nụ cười chào hỏi: “Đàn em Thư Nặc, khéo thế? Em cũng tới đây nghỉ dưỡng à?”
Cô ta nói xong, lại vô cùng thân thiết chọc chọc cánh tay người đàn ông bên cạnh, cười giới thiệu, “Còn nhớ đàn em Thư Nặc chứ, hồi đó từng theo đuổi cậu, cậu còn từ chối người ta rất nhiều lần đấy.”
Trình Thư Nặc thấy cô ta nhắc tới chuyện cũ, trong lòng hơi để ý, nhưng vẫn lễ phép cười cười, “Chị Chu Duy, đã lâu không gặp.”
Chu Duy cười nói: “Sao lại đã lâu không gặp chứ, lần trước Lâm Yến bị bệnh, chị còn nhìn thấy em đó, còn thấy cả người bạn trai nhỏ của em nữa, lúc ấy chị đã nói với Lâm Yến, nhiều năm vậy rồi mà ánh mắt của đàn em vẫn tốt như vậy.”
Giọng điệu của Chu Duy rất tự nhiên, Trình Thư Nặc nhớ tới khi ấy mình bị Lâm Hủ gọi đến chăm sóc Lâm Yến, lúc rời khỏi chung cư của Lâm Yến thì lại nhìn thấy Chu Duy đang vội vã chạy tới.
Lâm Yến đâu có cần cô chăm sóc đâu.
Trình Thư Nặc giấu đi suy nghĩ, vẫn cười chào hỏi như cũ, “Chị Chu Duy đến đây nghỉ dưỡng với luật sư Lâm sao?”
Đương nhiên là không phải.
Cô ta cũng tình cờ gặp Lâm Yến thôi, nhưng Trình Thư Nặc hỏi vậy, Chu Duy cũng không giải thích, “Bọn chị chuẩn bị về, em thì sao?”
Trình Thư Nặc thầm nghĩ, Lâm Yến đúng là giàu, người nào cũng gọi tới ngâm suối nước nóng được.
Trình Thư Nặc vừa mới ra khỏi suối nước nóng nên cơ thể vẫn ấm áp, đi một đường này cô cũng không thay quần áo, kéo vạt khăn tắm trên người vào, cô ôm cánh tay theo bản năng, “Ngày mai em về, các chị đi đường thì chú ý an toàn, em không làm phiền nữa.”
Cô nói xong, nghiêng người vòng qua Chu Duy đi trên hành lang, chờ cô đi được vài bước, cánh tay đã bị người khẽ kéo, Trình Thư Nặc cảnh giác nhìn anh, “Luật sư Lâm?”
Lâm Yến cúi đầu nhìn đôi chân lộ ra ngoài của Trình Thư Nặc, lại nhíu mày thấy cô ngay cả giày cũng không đi, “Giày đâu?”
Trình Thư Nặc tránh ra, đang chuẩn bị hất tay anh ra thì Lâm Yến lại bế thẳng cô lên, Trình Thư Nặc không thể tưởng tượng nổi, “Anh làm gì thế?”
Lâm Yến không đáp, ôm cô lập tức đi về phòng.
Chu Duy khiếp sợ không thôi, cô ta làm sao cũng không ngờ được Lâm Yến sẽ có hành động kì lạ như vậy, nói thật lòng, Trình Thư Nặc là tình địch mà cô ta không thèm để vào mắt nhất, ngoại trừ lớn lên xinh đẹp hơn chút thì bối cảnh gia thế nát bét cả.
Cô ta kinh ngạc lên tiếng: “Lâm Yến, cậu không về sao?”
Lâm Yến không quay đầu lại, “Cậu về trước đi, mình còn có việc.”
Trình Thư Nặc đẩy anh, có hơi buồn phiền, “Anh thả ra, chị Chu Duy sẽ hiểu lầm.”
Sắc mặt Lâm Yến trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Hiểu lầm cái gì?”
Trình Thư Nặc giãy dụa muốn xuống, “Anh thả tôi xuống trước đã.”
Lâm Yến không buông tay, lòng bàn tay anh chạm phải da thịt lộ ra bên ngoài của Trình Thư Nặc, bước chân bên dưới càng nhanh hơn, tới cửa phòng Trình Thư Nặc thì mới mở miệng lần nữa: “Thẻ phòng đâu?”
Trình Thư Nặc lục lọi cái túi nhỏ, không tìm được thẻ phòng trong túi, cô có hơi sốt ruột, Lâm Yến lại xoay người luôn, đi đến cửa phòng đối diện, “Trong túi bên phải của quần tây.”
Trình Thư Nặc sửng sốt, phản ứng lại được, sờ túi của anh, sau đó quét thẻ đẩy cửa ra.
Chờ đến khi vào phòng, chân phải Lâm Yến đá lên cánh cửa, “rầm” một tiếng, Trình Thư Nặc bỗng phát hiện ra có chỗ nào đó sai sai.
Cô về phòng với anh làm gì?
Chưa chờ cô nói được gì, Lâm Yến đã ôm cô đi thẳng về phía giường, Trình Thư Nặc ném thẻ phòng sang một bên, “Không phải….không phải là anh sẽ về sao?”
Lâm Yến cúi đầu nhìn cô, gật đầu rất nhẹ.
“Lần đó em đến làm gì?”
“Không phải anh cũng đã quay lại đó sao?” (Ý đoạn này là nói việc Lâm Yến quay lại An Thành)
Trình Thư Nặc bị anh nói trúng tim đen, ngoài miệng lại lập tức phủ nhận, “Tôi cũng không phải là vì anh.
Lâm Yến đặt Trình Thư Nặc lên giường, anh thản nhiên thừa nhận, “Anh là vì em.”
Trình Thư Nặc không nói, ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc chỉ mặc áo tắm trên người, choàng khăn tắm bên ngoài, anh kéo chăn ở bên cạnh đắp lên người Trình Thư Nặc, “Sáng sớm anh vội đến nên không mang theo quần áo để tắm rửa, em ngồi đi, anh đến sảnh trước tìm người mở cửa cho.”
Anh vừa nói vừa đắp chăn cho Trình Thư Nặc, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi, Trình Thư Nặc lại đưa tay nắm lấy góc áo khoác của Lâm Yến, bước chân Lâm Yến dừng lại, xoay người nhìn cô.
Trình Thư Nặc không biết vì sao mình lại duỗi tay ra, lập tức có hơi hối hận, thấy Lâm Yến nhìn qua, cô lại nhanh chóng rút tay về.
Lâm Yến vẫn đứng không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt Trình Thư Nặc tránh né, hỏi: “Hôm nay anh có về nữa không?”
Lâm Yến nói: “Phải xem em thế nào.”
Trình Thư Nặc khó hiểu, “Cái gì gọi là phải xem tôi?”
Vẻ mặt Lâm Yến không thay đổi, giọng hời hợt: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh liền trở về, còn nếu em vẫn còn có thể chịu được, anh sẽ ở lại.”
Anh nói xong, chờ Trình Thư Nặc đáp lại, đáy mắt không giấu nổi chờ mong, giữa anh và Trình Thư Nặc, anh có thể chủ động, nhưng cô phải đồng ý đã.
Trình Thư Nặc không nói nữa, cô nhìn anh, cuối cùng lại cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Trong lòng Lâm Yến đã có đáp án, tim anh bỗng đau đớn, rồi lại cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng, “Anh đi lấy thẻ phòng cho em đã, lấy xong anh sẽ đi.”
Anh ra ngoài lần nữa, từ giường tới cửa cũng chỉ có mấy bước chân mà thôi, nhưng Lâm Yến lại cảm thấy nó dài như một thế kỉ vậy, vừa xa xôi vừa mịt mờ.
Anh không phải là một người sống cảm tính, thậm chí là bình tĩnh đến gần như máu lạnh, nhưng lại đột nhiên cảm thấy hai mươi mấy năm cuộc đời của chính mình rất nực cười, rất đáng buồn.
Anh nhớ tới mùa hè năm lớp 12 ấy, tất cả mọi người đều đang căng thẳng chuẩn bị thi đại học, còn anh lại chạy đi chạy lại giữa cục cảnh sát và bệnh viện cả ngày, hi vọng người bố bận bịu trăm công ngàn việc của anh có thể dành ra chút thời gian đi thăm mẹ anh.
Nhưng câu trả lời cho anh mãi mãi chỉ có một, không đi được, bận quá, con về trước đi.
Cho nên anh mới nói với Phó Duyên rằng, Lâm Nghị là niềm tự hào của cục cảnh sát, chứ chưa bao giờ là niềm tự hào của anh.
Nhưng Trình Thư Nặc thì sao, làm sao để có được cô bây giờ, Lâm Yến quả thực không biết.
Anh vẫn luôn cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, Trình Thư Nặc cũng giống những người khác, ở lúc anh nguyện ý mở rộng lòng mình thì bị một cước đá văng.
Anh nhớ tới cái tháng đi công tác kia, anh giải quyết một vụ án khó nhằn, tháo gỡ gánh nặng mà Lâm Nghị để lại, lúc xuống máy bay thì cảm thấy sắc trời cũng thật khác.
Nghĩ rằng đã lâu không gặp nhau, lúc đi qua toà nhà bách hoá thì chợt có ý định mua một chiếc nhẫn, thật ra anh chưa từng tặng thứ đồ gì. Chị bán hàng nhiệt tình giới thiệu khiến anh có hơi không quen, nhìn vài lần thì xoay người rời đi, còn chưa đi tới cửa thì đã vòng trở lại, có hơi căng thẳng hỏi, con gái thì thích kiểu dáng gì.
Anh đã quên chị bán hàng nói gì, dù sao thì cũng nói rất nhiều.
Tóm lại là cái hộp nhung màu xanh kia được giấu trong túi áo khoác của anh, anh về đến nhà, đẩy cửa đi vào, thấy Trình Thư Nặc ngồi trên sô pha, bỗng nhiên cực kì căng thẳng, thậm chí là không biết phải nói gì, rồi lại sợ bị nhìn ra điều gì, nên đành phải nắm chặt cái hộp tứ giác nho nhỏ trong túi, vội vàng vào phòng ngủ, anh cởi áo khoác ra, giấu nó trên đỉnh ngăn tủ, đặt ở nơi mà Trình Thư Nặc không thể nhìn thấy. Sợ Trình Thư Nặc sinh nghi, bản thân cũng thấy căng thẳng, anh tắm rửa một cái, dòng nước ấm rửa trôi mọi sự mệt mỏi, dường như anh cũng được thả lỏng không ít.
Anh lại lấy cái hộp cất trên ngăn tủ kia giấu vào túi áo ngủ, sau đó mới dám ra ngoài, thấy Trình Thư Nặc ngồi trên sô pha, anh thấp thỏm ngồi xuống, chưa đợi được cô đòi một nụ hôn thì Trình Thư Nặc lại nói với anh, muốn chia tay, ngay cả phòng cũng tìm được rồi.
Lâm Yến nhớ tới cái loại chêch lệch tâm lí bên trên trời bên dưới đất này, anh thấp thỏm muốn đưa nhẫn, Trình Thư Nặc lại dứt khoát muốn chia tay anh.
Lâm Yến không thoát ra nổi.
Ở thủ đô ba năm, rõ ràng anh không buông bỏ được Trình Thư Nặc, cũng không thoát khỏi được cái cảm giác tuyệt vọng khi bị bỏ rơi này, anh không muốn thừa nhận bản thân còn có tình cảm đối với người con gái đã bỏ rơi mình, nhưng cuối cùng lại không thể không thừa nhận, anh chính là không buông tay được, cho dù anh bị bỏ rơi, mấy tháng ở bệnh viện anh chỉ nhớ đến mỗi Trình Thư Nặc, tựa như khi mẹ nhớ đến bố vào mấy ngày trước khi qua đời vì bệnh vậy.
Phải làm sao bây giờ, cuối cùng Lâm Yến vẫn đầu hàng, cho dù Trình Thư Nặc giống tất cả những người khác, bỏ rơi anh đi chăng nữa, anh vẫn muốn có cô, muốn quay về bên cạnh cô.
Nhưng mà, Trình Thư Nặc chưa bao giờ bỏ rơi anh, người sai vẫn luôn là anh, là anh lạnh nhạt và sợ hãi, khiến cô tổn thương.
Hốc mắt Lâm Yến hơi ướt, mu bàn tay anh đặt lên chốt cửa, nhưng ngón tay lại không nhịn được run lên, anh muốn đẩy cửa ra ngoài, nhưng lại có người đột ngột nắm lấy cổ tay anh, lưng Lâm Yến bỗng cứng đờ, rồi nhìn thấy Trình Thư Nặc đứng trước mặt anh.
Anh còn chưa biết phải nói gì thì Trình Thư Nặc đã mở miệng trước: “Hay là đừng đi nữa?”
Lâm Yến chấn động, ngay cả tiếng nói chuyện cũng run rẩy, “Em nói gì cơ?”
Trình Thư Nặc: “Dường như tôi vẫn còn có thể chịu được thêm chút nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Mồng một Tết thì có được ăn thịt không?”
Mỗ Lục: “Một nhóc đáng yêu không muốn tiết lộ tên tuổi nói là, có thể cho cậu ăn một viên kẹo, còn thịt thì tuyệt đối không được.”
Lâm Yến: “…”
Mỗ Lục: “Người anh em này, cũng không phải là cậu chưa từng ăn, sao lại sốt ruột thế?”
Lâm Yến: “Bà thử đói bụng mấy năm xem? Phụ nữ 30 tuổi mạnh mẽ như hổ, bà không hiểu à?”