Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 48



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Trình Thư Nặc chỉ muốn ôm lấy anh.”

Lâm Yến chặn môi cô lại, cố ý lau hết màu son trên môi cô, hàm răng mở ra rồi lại mạnh mẽ cắn cánh môi dưới của cô, giọng nói càng nặng nề hơn, “Em là của anh, có phải hay không?”

Anh vẫn cứ nói câu này, giọng điệu ngày càng cứng rắn.

Cánh môi Trình Thư Nặc bị anh cắn đau, lưng dựa vào tường, trước người lại là lồng nguc nóng bỏng của người đàn ông, cô muốn chạy trốn, nhưng lại không còn đường lui, cô dùng sức đẩy Lâm Yến ra, nhưng lại chẳng có hiệu quả chút nào, ngược lại bởi vì cô chống cự, Lâm Yến càng dùng sức ôm lấy cô, ngón tay cũng ngày càng suồng sã với vào vạt áo cô.

Cơ thể cô ấm áp, lòng bàn tay Lâm Yến lại lạnh lẽo, hai loại nhiệt độ tiếp xúc, cả người Trình Thư Nặc không khỏi run rẩy, uốn éo muốn tránh tay anh.

Lâm Yến cũng đã đặt tay lên móc cài áo ngực của cô, ngón tay linh hoạt đẩy ra, giọng điệu anh vẫn lạnh lùng như trước, hơi thở phả vào cánh môi cô lại càng ngày càng nóng.

“Có nói không?”

Anh lạnh như băng đe doạ cô.

Trình Thư Nặc quả thực không thể hiểu được, cô còn chưa phản ứng lại thì trước ngực chợt thả lỏng, biết được Lâm Yến làm cái gì, cô nhìn anh với vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhịn cả một đường, Lâm Yến vẫn luôn làm mặt lạnh, giờ phút này, hành động lại bừa bãi, cô hơi bực, “Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Cái gì mà ’em là của anh’ chứ?”

Cô hơi buồn cười, “Hỏi loại câu này có ý nghĩa gì sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi, sao mà càng sống càng thụt lùi thế?”

Trình Thư Nặc không hiểu lắm, lời âu yếm giữa cô và Lâm Yến ít đến đáng thương, cái kiểu câu hỏi mang tính duy tâm thế này, cũng thật sự không phải là phong cách của Lâm Yến.

Lâm Yến nghe cô nói xong, sắc mặt càng thêm tăm tối, đôi tay anh rút ra khỏi quần áo Trình Thư Nặc, ôm lấy gò má cô, ép cô nhìn về phía mình, lạnh như băng nói: “Nếu bây giờ anh cầu hôn em, em có đồng ý không?”

Đầu gối anh đặt giu4 hai ch4n Trình Thư Nặc, vẫn vây đến mức cô không thể nhúc nhích.

“Anh muốn kết hôn với em, em có đồng ý không?”

Câu hỏi của Lâm Yến càng ngày càng quá trớn.

Hai người thậm chí còn không phải là người yêu, thì làm sao mà dẫn đến việc kết hôn được.

Trình Thư Nặc lắc đầu, trả lời đúng sự thật: “Kết hôn cái gì chứ? Chẳng lẽ anh còn không rõ tình huống của chúng ta đang như thế nào sao? Hôm nay rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?”

Cô biết cảm xúc của Lâm Yến không ổn, dường như anh thực sự tức giận, cô không muốn cãi nhau với anh, nên duỗi tay ôm anh, “Rốt cuộc là sao thế? Anh nói cho em biết, rốt cuộc là anh đang giận chuyện gì vậy?”

Ai ngờ Lâm Yến căn bản không để ý tới sự nịnh bợ của cô, anh bẻ cái tay đang vòng trên hông mình của cô ra không chút khách sáo, sau đó xoay người đi nhanh về phía trước, Trình Thư Nặc lập tức ngẩn ra, cả người cô dựa vào ván cửa, đuổi theo bóng dáng Lâm Yến, ầm ĩ cả một đêm, cô cũng cảm thấy tủi thân.

Gần đây Lâm Yến quá ỷ lại vào cô, tối nay bỗng nhiên trở mặt, thái độ lạnh như băng, nhưng cái gì cũng cứ không nói, lòng cô siết chặt lại.

Lâm Yến đi về phía phòng ngủ, Trình Thư Nặc cúi đầu, duỗi tay ra sau lưng, cài lại dây áo ngực bị Lâm Yến cởi ra, cô sửa sang lại vạt áo xong, đang chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, thì phòng ngủ lại nhanh chóng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Trình Thư Nặc chợt sửng sốt, Lâm Yến gần như là chạy về phía cô, Trình Thư Nặc giữ nguyên tư thế trước đó không nhúc nhích, trong nháy mắt, Lâm Yến đã đứng trước mặt cô, anh vẫn giống như lúc trước, mạnh mẽ tới gần cô.

Lâm Yến vẫn làm mặt lạnh như cũ.

Bởi vì Lâm Yến quay lại lần nữa, Trình Thư Nặc đã bớt đi mấy phần không vui, cô kéo tay áo anh, “Không giận nữa à?”

Lâm Yến không trả lời, vẻ mặt căng chặt, lòng bàn tay đang nắm chặt thứ gì đó, Trình Thư Nặc nhìn về phía tay phải anh, có chút tò mò, Lâm Yến chợt hạ quyết tâm nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp nhét đồ trên tay mình vào trong tay Trình Thư Nặc.

Anh nói: “Anh mặc kệ em có bằng lòng hay không, nếu phải gả thì em cũng chỉ có thể gả cho anh, nếu như theo người khác, em cũng đừng hòng sống yên ổn, anh đưa em nhẫn, không quan tâm em có nhận hay không, tóm lại em là của anh, trừ khi anh chết.”

Trình Thư Nặc nhìn chiếc hộp thiên nga màu xanh nhung trong lòng bàn tay, cô ngẩn ngơ, đầu óc cũng loạn cào cào, giống như cái TV kiểu cũ báo hỏng, tất cả đều là những bông tuyết sàn sạt.

Lâm Yến cũng rất căng thẳng, khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt lại nóng cháy.

Trình Thư Nặc hoảng hốt bình tĩnh lại, cô suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: “Anh mua từ khi nào vậy? Sao bỗng nhiên lại…”

Thật sự là quá đột ngột, đột ngột đến mức cô muốn trả lại cho Lâm Yến ngay, chẳng muốn nhận chút nào.

Nhưng câu tiếp theo của Lâm Yến, lại khiến Trình Thư Nặc như bị sét đánh, không nói ra nổi bất cứ một câu từ chối nào.

Cô hỏi, mua từ khi nào.

Lâm Yến lại lạnh lùng “Ừm” một tiếng, hơi tự giễu nói: “Đã nhiều năm rồi, mua xong thì em lại đề nghị chia tay anh, không có cơ hội đưa ra.”

Trình Thư Nặc chợt ngước mắt, khiếp sợ nhìn Lâm Yến.

Lâm Yến lại không nhìn cô, ánh mắt anh dừng trên chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Trình Thư Nặc, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, giọng điệu lại nhuốm sự nuối tiếc, “Lúc mua chị bán hàng bảo là kiểu dáng mới nhất, qua ngần ấy năm rồi, đoán chừng đã sớm lỗi thời, lúc ấy anh mua còn rất căng thẳng nữa.”

Anh hơi dừng, sự tự giễu nơi khoé miệng càng rõ, “Muốn đưa cho em, lại sợ em không thích, ai mà biết được anh vừa về đến nhà, em đã muốn chia tay anh.”

Trình Thư Nặc đã hoàn toàn không nói nên lời, lòng bàn tay cô run rẩy, không thở nổi, thậm chí sắp đứng không vững.

Có lẽ Lâm Yến cũng ý thức được là mình quá qua loa, anh lại lấy nhẫn trong lòng bàn tay Trình Thư Nặc về, vội vàng nhét lại vào túi âu phục, “Được rồi, thật sự không lấy ra được, hộp cũng cũ rồi, anh là bị tức đến hồ đồ….”

Giọng nói của anh cuối cùng cũng có dấu hiệu dịu xuống, “Anh thật sự rất giận em, sao lại có thể…sao lại có thể…”

Lâm Yến cũng không nói nên lời, anh nghĩ đến cảnh tượng ở bệnh viện lúc trước, cả trái tim tựa như bị ai đó hung hăng bóp chặt.

Sao lại có thể chứ, Trình Thư Nặc và Hàn Thần Ngộ…

Lâm Yến tức giận bao nhiêu thì sợ hãi bấy nhiêu, nếu anh trở lại, mà Trình Thư Nặc đã kết hôn, cô có một người chồng dịu dàng quan tâm, giống như Hàn Thần Ngộ vậy, hoặc là có một đứa con nữa, có lẽ sẽ giống cô, hoặc là giống bố nó.

Tóm lại là hoàn toàn không liên quan gì tới anh cả.

Lâm Yến đúng là sợ, vì thế chỉ nghĩ đến thôi lòng cũng cảm thấy run sợ, anh giận Trình Thư Nặc, nhưng giờ phút này lại không dám nhìn cô, cụp mi cụp mắt tựa như con thú bị thương, chẳng còn chút khí thế và tính công kích như trước.

Hốc mắt Trình Thư Nặc bỗng nóng lên, đôi mắt chớp chớp, nước mắt lập tức rơi xuống.

Lâm Yến luống cuống, nhanh chóng lau nước mắt cho cô, run giọng hỏi: “Sao lại khóc rồi?”

Anh đau lòng nhìn cô, lòng bàn tay khẽ quẹt qua khoé mắt Trình Thư Nặc, anh không biết làm sao để an ủi người khác, đành phải lặp lại: “Đừng khóc, sao lại khóc thế này.”

Cũng không biết tại sao, Trình Thư Nặc bỗng rất muốn khóc, cô có rất nhiều rất nhiều điều ấm ức, cũng có rất nhiều rất nhiều điều không cam lòng, những cảm xúc đó trộn lẫn vào nhau, hoàn toàn không cách nào biểu đạt bằng ngôn từ, cô chỉ muốn ôm lấy anh, hôn anh, gần gũi với anh.

Trình Thư Nặc không nhịn được vu0t ve gò má Lâm Yến, lòng bàn tay phác hoạ dọc từ khoé mắt đuôi mày của anh, cô nghẹn ngào gọi tên anh, “Lâm Yến…”

Hốc mắt Lâm Yến cũng đỏ lên, nặng nề trả lời: “Anh đây.”

Trình Thư Nặc nhìn vào đôi mắt sâu lắng của người đàn ông, rồi kiễng chân lên, đầu đặt giữa trán Lâm Yến, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, cánh môi cô khẽ thổi qua khoé môi lạnh như băng của người đàn ông.

“Em là của anh, vẫn luôn là vậy.”

Cô rốt cuộc cũng không giấu nổi nữa, cũng không trốn tránh được nữa, thứ tình yêu dành cho Lâm Yến ấy, tại khoảnh khắc này cuối cùng cũng giống núi lửa phun trào từ một góc nào đó, mãnh liệt đến mức sắp nhấn chìm cô.

Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Quả thật là cô cũng điên rồi.

Lâm Yến vẫn chưa nghe hết mấy từ ít ỏi của Trình Thư Nặc, anh tỉnh táo lại từ trong sự rung động nặng tựa ngàn cân, Trình Thư Nặc đã trực tiếp hôn lên, ôm lấy cổ anh, không do dự hôn anh.

Cuối cùng Lâm Yến không cách nào suy nghĩ được nữa, anh hoàn toàn không có khả năng chống đỡ được nụ hôn của Trình Thư Nặc, trong nháy mắt đó, nó đã gợi lên tất cả những khát vọng của anh với Trình Thư Nặc, cơ thể như bị châm lửa, anh chỉ muốn dính vào cô, dùng cách thức nguyên thuỷ nhất.

Cánh tay Trình Thư Nặc vòng trên cổ anh, một chân dài của Lâm Yến sải bước về phía trước, để giu4 hai ch4n Trình Thư Nặc, mạnh mẽ đè cô lên ván cửa, tay phải giữ sau đầu cô, hôn cô càng sâu, trằn trọc ma sát, hai người cũng không muốn rời khỏi cánh môi của đối phương.

Lâm Yến không cách nào bình tĩnh kiềm chế được nữa, anh cũng chỉ là một người bình thường, có một cô gái mà mình yêu thương, bị chi phối bởi thứ tình yêu bình phàm.

Họ hôn đến mức gần như không thở nổi.

Lúc này Lâm Yến mới chịu rời khỏi cánh môi của cô gái, đi thẳng xuống, dừng trên cổ Trình Thư Nặc gặm c4n.

Trình Thư Nặc mở miệng thở d0c, tiếp đó ngực cũng phập phồng dữ dội, cô gối đầu trên ngực Lâm Yến, còn chưa bình tĩnh lại từ nụ hôn vừa rồi, Lâm Yến đã vội vã vén áo cô lên, thăm dò phía trước, cái áo ngực cô vừa mới cài xong lại bị anh dễ dàng đẩy lên cao, cái tay xấu xa dời xuống phía dưới n4ng m0ng cô lên.

Ý chí của Trình Thư Nặc dần dần rút lui, cô có chút bất ngờ với sự phát triển trong đêm nay, lồng nguc Lâm Yến nóng bỏng, dục v0ng của cơ thể quá rõ ràng, cô không nỡ để anh khó chịu, nên gắng gượng đè nén cảm giác bài xích nơi đáy lòng, không ngăn cản hành động gì của anh.

Trong chuyện l4m tình, dường như đàn ông luôn có năng khiếu.

Lâm Yến vội vàng c0i quần cô ra, trong tích tắc, hai chân Trình Thư Nặc chợt lạnh lẽo, quần bò đã bị rút tới đầu gối.

Hơi thở của người phía trước càng thêm nặng nề.

Hai tay Trình Thư Nặc dịch lên trên từ vòng eo của Lâm Yến, xoa lưng anh, cô hơi sợ hãi, cũng có chút mong chờ, ôm chặt lấy anh, Trình Thư Nặc vẫn luôn cảm thấy mình là lá bèo trong ao, gió táp mưa sa cũng sẽ không ỷ lại, không dựa dẫm, nhưng trong tình huống này, trái tim cô lại kiên định vô cùng, cô vẫn luôn quẩn quanh, dường như vẫn không phải anh thì không được.

Nhưng cuối cùng, cuối cùng cô đã có thể chạm tới trái tim nóng bỏng của anh.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, là tiếng dây lưng bị cởi ra.

Cơ thể Trình Thư Nặc run rẩy, đúng lúc Lâm Yến ôm cô, cô lại hoàn toàn dựa vào anh.

Lâm Yến ngẩng đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào cánh môi cô, giọng nói như vừa được lửa hun nóng, “Được không em?”

Anh hỏi như đang trưng cầu ý kiến.

Ánh mắt Trình Thư Nặc ướt át, Lâm Yến khó khăn thở nặng, cô lại có thể còn tâm trạng mà suy xét, Lâm Yến rốt cuộc có phải người đàng hoàng hay không, đều phải nhìn xem tình huống này, thế mà anh còn hỏi cô có được hay không.

Cô híp mắt lườm anh một cái.

Lâm Yến lại hiểu rõ mỉm cười, anh ngậm chóp mũi cô khẽ cắn, rồi thấp giọng nở nụ cười.

Trình Thư Nặc bị anh làm cho có chút ngượng ngùng, cô đưa tay đẩy anh một cái, Lâm Yến giậu đổ bìm leo, cầm cổ tay cô thăm dò xuống phía dưới người mình, đầu ngón tay Trình Thư Nặc chạm đến, muốn rút tay về, Lâm Yến cũng không chịu thả ra, mà lại đè lòng bàn tay cô xuống.

Trình Thư Nặc: “…”

Thấy cô xấu hổ tức tối, màu mắt của Lâm Yến càng thẫm.

Anh không có kiên nhẫn, Trình Thư Nặc lại chợt nhớ ra, cô yếu đuối nói: “Đợi đã.”

Lúc này Lâm Yến làm gì còn có thể nói lí lẽ được nữa, anh muốn kéo mảnh vải cuối cùng dưới người cô xuống, Trình Thư Nặc xoay mông tránh đi, nhanh chóng nói: “Từ từ đã.”

Lâm Yến đang bị dục v0ng khống chế, nhưng vẫn không muốn làm trái với nguyện vọng của Trình Thư Nặc, điều này khiến bản thân khó chịu như bị trăm cái móng vuốt cào vào lòng, nhưng anh vẫn ép bản thân tỉnh táo lại, hỏi cô: “Sao vậy?”

Con ngươi đen nhánh của anh giam lấy cô gái sắc mặt ửng đỏ trong lòng, Lâm Yến tưởng cô không muốn, nên lại gần người cô hơn một chút, khàn khàn nói: “Bây giờ kêu dừng lại à?”

Lần đầu tiên anh bị tức đến bật cười, “Em cũng vô đạo đức quá rồi đấy.”

Trình Thư Nặc bị anh chặn lại thì càng lúng túng hơn, cô trốn không thoát, đành phải vội vàng nói: “Trong nhà có ‘áo mưa’ không?”

Ánh sáng trong đôi mắt của Lâm Yến hơi khựng lại.

“Không có.”

Đầu lưỡi anh chọc mạnh xuống quai hàm, vẻ mặt phức tạp nhìn Trình Thư Nặc, “Em cố ý à?”

Trình Thư Nặc lườm anh một cái, trong ánh mắt ai oán của Lâm Yến, cô mặc cái quần bò bị người nào đó ‘vội vàng’ kéo xuống đầu gối vào lần nữa, sau đó đẩy anh ra, mình thì đi về phía phòng khách, “Không có ‘áo mưa’ thì không làm, anh xem đó mà làm đi.”

Lâm Yến: “…”

Sắc mặt Lâm Yến u ám, ánh mắt chăm chú nhìn theo Trình Thư Nặc, thái dương nhảy lên “thình thịch”.

Trình Thư Nặc ngồi xuống sô pha, “Anh đừng nhìn em như vậy, dù sao không ‘áo mưa’ thì sẽ không làm, anh có hung dữ với em cũng không có ích gì đâu.”

Lâm Yến hít một hơi thật sâu, ép bản thân tỉnh táo lại, anh cài lại dây lưng lần nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn về phía Trình Thư Nặc nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chờ đó, bây giờ anh đi mua.”

Trình Thư Nặc: “…”

Cô hơi buồn cười, “Cái người đang bệnh như anh thì quậy cái gì, hôm khác không được à?”

Trả lời cô là một tiếng “rầm”, là tiếng cửa bị đóng sầm lại.

Trình Thư Nặc: “…”



Đáng mừng chính là, dưới tiểu khu có siêu thị.

Lâm Yến cảm thấy bản thân bị Hàn Thần Ngộ k1ch thích đến mức tinh thần cũng không được bình thường, nên ở lúc cuối cùng mới có thể thảm hại chạy xuống mua ‘áo mưa’, vì thế anh như đang dỗi gom hết toàn bộ ‘áo mưa’ được bày bán.

Dì thu ngân nhìn thấy trên quầy tính tiền có một chồng ‘áo mưa’ xếp thành ngọn núi nhỏ, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn chàng trai với sắc mặt tối tăm trước mặt, chốc lát cũng không biết nói gì.

Ánh mắt Lâm Yến thản nhiên, lấy ví tiền trong túi ra, lại rút thẻ đặt trên quầy thu ngân, điềm nhiên như không nói: “Lấy toàn bộ, gói lại giúp cháu.”

Dì: “…”

Lâm Yến cầm cái túi to nặng trịch vội vàng về chung cư, khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa nhà mình, cảm xúc bực bội dọc đường đi hoá thành hư không, khoé môi anh chứa nét cười, bước chân vội vàng đi tới, mở khoá điện tử, đẩy cửa đi vào.

Anh đổi cái túi to nặng trịch sang tay bên kia, chống tay lên tủ vừa cởi giày vừa mong chờ trả lời: “Tiểu Nặc, anh về rồi.”

Anh vẫn chưa ngẩng đầu, bên kia đầu sô pha lập tức truyền tới âm thanh càng hưng phấn hơn, đáp lại anh siêu nhiệt tình.

“Luật sư Lâm cuối cùng anh cũng về rồi! Khát chết mất!”

“Đúng vậy! Anh nhanh đi đun ấm nước đi, tủ lạnh không có đồ uống gì, có thể xuống tầng mua cho tôi chai coca lạnh không?”

“Tôi muốn uống yakult! Yêu anh lắm luật sư Lâm!”

Lâm Yến hoá đá tại chỗ, cái túi to thảm hại trượt xuống từ giữa những ngón tay, nện “bộp” một tiếng bên chân.

Cả người anh sửng sốt khoảng ba phút, rồi mới có can đảm ngẩng đầu nhìn về phía sô pha, hình ảnh đập vào tầm nhìn là tình bạn hài hoà đến lạ.

Trình Thư Nặc ngồi khoanh chân trên sô pha, tay cầm một bộ bài, Tống Diệc Dương và Tô Hàng thì ngồi luôn xuống đất, ba người vây quanh bàn trà, vui vẻ chơi bài tú-lơ-khơ, trên mặt người nào cũng có sự vui mừng vì ‘được mùa’.

Lâm Yến: “…”

Trình Thư Nặc tập trung toàn bộ sự chú ý vào bài tú-lơ-khơ, cô híp mắt nhìn Tống Diệc Dương, “Không phải cậu trộm bài đó chứ?”

Tống Diệc Dương cũng nhanh chóng nguỵ biện, “Ai trộm bài chứ? Tôi mẹ nó sẽ làm loại chuyện này hả?”

Tô Hàng “Chậc” một tiếng, “Cũng chẳng phải là cậu chưa làm bao giờ.”

Trình Thư Nặc đạp Tống Diệc Dương một cước, “Không phải cậu lại trộm lá joker đấy chứ?”

Trình Thư Nặc ném bài trên tay, cô tức giận xắn tay áo, “Thằng khốn này chắc chắn là đã trộm rồi! Lần nào cũng trộm lá Joker! Tô Hàng, đánh cậu ta đi!”

Tô Hàng cực kì nghe lời, Trình Thư Nặc ra lệnh một tiếng, cậu ta phi thẳng sang bên Tống Diệc Dương, hai người quay trên mặt đất châu vào đánh nhau.

Tống Diệc Dương bị Tô Hàng đánh ngã, cậu nhìn Lâm Yến ở phía cửa như cầu cứu, “Tôi không trộm! Chỉ là đúng lúc cả năm lần đều gặp trúng lá Joker, luật sư Lâm à mau tới cứu tôi đi!”

Khoé miệng Lâm Yến run rẩy, anh siết chặt bàn tay, khó tin nhìn về phía Trình Thư Nặc trên sô pha, đôi mắt đen sâu thẳm, mặt chẳng thay đổi chút nào.

Lúc này Trình Thư Nặc mới dành chút thời gian nhìn Lâm Yến, cô mỉm cười dịu dàng với anh, “Anh về rồi à!”

Lâm Yến thản nhiên “À” một tiếng, anh đứng thẳng tắp, vô cảm nói: “Anh đã về được khoảng năm phút đồng hồ rồi.”

Trình Thư Nặc cười càng xán lạn, cô chợt hiểu ra nói, “Vậy à, vậy anh đun nước chưa?”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến cúi đầu nhìn cái túi to chứa đựng niềm hạnh phúc và sự sung sướng bên chân, rồi chợt ngước mắt, nhìn Trình Thư Nặc trên sô pha, anh máy móc gật đầu một cái, “Được, anh đi đun nước.”

Tô Hàng và Tống Diệc Dương không đánh nhau nữa, Tô Hàng ngồi xuống lần nữa, cười hỏi: “Luật sư Lâm có đồ lót dạ không? Tôi hơi đói.”

Lâm Yến đã tới cửa phòng bếp, nghe thế, anh chầm chậm xoay người, nhìn Tô Hàng, giọng nói đã bớt đi sự nặng nề, “Cậu muốn ăn gì? Tôi nấu cho cậu.”

Tô Hàng hưng phấn xoa tay, “Tôi muốn ăn lẩu! Cái loại tất cả đều là thịt á, được không?”

Tống Diệc Dương cũng kích động giơ tay, “Tôi cũng muốn! Tôi muốn ăn bò bít-tết!”

Mặt Lâm Yến chẳng thay đổi chút nào, nhìn hai chàng trai ngồi dưới đất, anh cố gắng cười lên, khiến bản thân thoạt nhìn vừa nhiệt tình lại dễ gần, “Để tôi xem xem, mấy cậu chờ chút.”

Lúc này Tống Diệc Dương cũng rất lịch sự, “Luật sư Lâm vất vả rồi.”

Lâm Yến giả vờ cười lắc đầu, “Không vất vả, đều là chuyện nên làm mà.”

“Con người luật sư Lâm tốt thật đấy! Hèn gì ngày nào Trình Thư Nặc cũng chạy đến nhà anh.”

“Thường thường thôi, không tốt được như cậu.”

“Đó là đương nhiên rồi! Anh làm sao mà so được với tôi chứ!”

“…”

Lâm Yến xoay người vào phòng bếp, rời khỏi nơi hỗn loạn này.

Lâm Yến vừa đi, Trình Thư Nặc đã ngã trên sô pha cười tới mức sắp chảy cả nước mắt.

Cô thật sự không cố ý.

Lúc Lâm Yến xuống tầng mua mấy thứ này nọ, Tống Diệc Dương ở bên cạnh lại qua đây gõ cửa, thấy cô ở đây nên kéo Tô Hàng cùng sang chơi bài tú-lơ-khơ.

Cô từ chối, nhưng tính tình Tống Diệc Dương là như nào chứ, cô muốn ngăn cũng không ngăn được, thật sự không thể trách cô được.

Lâm Yến vẫn luôn ở trong phòng bếp không chịu ra, bên trong truyền ra tiếng vang lốp bốp, trong lòng Trình Thư Nặc có hơi áy náy, lần lượt đạp lên hai chàng trai trên đất, nghiêm túc không nể mặt, thấp giọng nói: “Bạn trai tôi giận rồi, nếu các cậu còn không đi…”

Trình Thư Nặc cười lạnh hai tiếng, “Mấy cậu tự xem mà làm đi.”

Tô Hàng rùng mình một cái, cậu ta đã quen rồi, “Đi liền đây!”

Tính cách Tống Diệc Dương lại ngang tàng, vừa định đối mặt với Trình Thư Nặc, khoé mắt lại liếc tới cái túi bóng ở cửa, ánh mắt cậu ta sắc bén như nhìn thấy cái gì ghê gớm lắm.

Có gân, size siêu lớn.

Suy nghĩ vừa dịch chuyển, cậu lập tức thoải mái kéo Tô Hàng đứng lên, cậu ta híp mắt, khách sáo nói với Trình Thư Nặc: “Bọn tôi đi đây, chị phải hạnh phúc đấy.”

Trình Thư Nặc không nhìn cậu ta nữa, cô đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tới khi đến cửa phòng bếp, cô lại xoay người nhìn huyền quan, hai người kề vai sát cánh đẩy cửa ra ngoài, Tống Diệc Dương căng thẳng giấu cái gì đó trong ngực, rồi lại bỉ ổi liếc cô, Trình Thư Nặc chẳng hiểu tại sao, cậu ta đã đóng sầm cửa “rầm” một tiếng.

Khi chắc chắn hai người đã đi, Trình Thư Nặc quay đầu, nhìn qua phòng bếp, Lâm Yến đang đưa lưng về phía cô đứng trước bệ lưu ly, bên cạnh là tiếng đun nước sôi “ùng ục”, cạnh đó là tiếng nước chảy tí tách trong bồn rửa.

Trình Thư Nặc khẽ nhấp khoé miệng, cô đi lên trước, tới bên cạnh Lâm Yến.

Lâm Yến lại đang dùng sức rửa củ khoai từ trong bồn, hình như là cái lần trước cô mua.

Cô cười hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Cánh tay Lâm Yến máy móc di chuyển lên xuống, thanh âm không dao động, “Rửa sạch, nấu lên, cho bọn em ăn.”

Trình Thư Nặc: “…”

“Mau ra tiếp bọn họ đi, không cần phải để ý tới anh, chờ nước sôi rồi, anh sẽ đưa ra cho bọn em.”

Giọng anh bình tĩnh như nước.

Hàng mi dài của Trình Thư Nặc chớp nháy, cô suy nghĩ mấy giây, rồi xoay người chui vào lòng Lâm Yến, tựa lưng lên bệ lưu ly, cánh tay vòng lấy thắt lưng anh, mặt đối mặt nhìn người đàn ông đang giận dỗi trước người, dịu dàng hỏi: “Giận rồi à?”

“Không giận.”

Anh đáp rất nhanh, cụp mắt nhìn Trình Thư Nặc.

“Phục vụ bọn em là điều anh nên làm.”

Anh bổ sung, thái độ vô cùng chân thành.

Trình Thư Nặc nghĩ thầm, sao Lâm Yến lại không đáng yêu được chứ, cô và mấy đứa nhóc nô đùa, anh lại có thể nghiêm túc cho là thật, sao cô nỡ để Lâm Yến phục vụ mấy thằng nhãi kia chứ.

Trình Thư Nặc dựa vào lòng anh, cúi đầu dỗ dành: “Em đuổi bọn họ đi rồi, trong nhà chỉ có tụi mình thôi.”

Cô dứt lời thì Lâm Yến đã nhanh chóng ném củ khoai từ trong tay ra, tuy vẫn giữ im lặng như cũ, nhưng anh lại cúi đầu nhìn cô chăm chú, không bỏ qua bất cứ biểu cảm gì của Trình Thư Nặc.

Mặt mày Trình Thư Nặc cong cong cười với anh, cô giơ tay lên ôm cổ Lâm Yến, kiễng chân nói nhỏ bên miệng anh một cách khẽ khàng dịu dàng: “Bây giờ đến lượt em phục vụ anh, được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Lục nào đó: “Có phải tôi xấu xa lắm không????”

Lâm Yến: “Đừng có ngăn tôi!! Để tôi giết bà ta!! Mặc kệ là mẹ kế hay mẹ ruột, giết xong nói sau!!!”

Trình Thư Nặc: “Chồng ơi đừng nóng giận mà!”

Lâm Yến: “Đừng gọi anh là chồng!”

Trình Thư Nặc: “Anh mẹ nó lặp lại lần nữa coi.”

Lâm Yến: “Ý anh là, anh không xứng với em, cục cưng à.”

Cưng à, bọn tôi bên này đã tìm xong mười tám người đồng rồi, tối nay hay bây giờ đánh, ý kiến của bọn tôi là sớm muộn gì cũng đánh, hiệu quả càng tốt.

Họ Lục nào đó: “Tôi…tôi…tôi…sai rồi.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.