Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 49



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Bạn gái.”

Đôi mắt Lâm Yến đen láy trong trẻo, anh nhìn cô không chớp mắt, khoảng bốn năm phút sau, anh lại xác nhận lần nữa, xác nhận xem lời cô nói có phải là sự thật hay không.

Choáng váng hoàn toàn.

Trình Thư Nặc cảm thấy buồn cười, cũng có chút mong chờ thấp thoáng, Lâm Yến bối rối, hàng mi cụp xuống, dịu dàng nhìn cô chăm chú, Trình Thư Nặc muốn trêu anh, cô chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng, ra vẻ tiếc nuối nói: “Không muốn à? Vậy được thôi, coi như em chưa nói.”

Cô khẽ thở than, giây tiếp theo giơ cánh tay phải của Lâm Yến lên muốn chui ra ngoài, nhưng ai biết vừa nghiêng người thì đã bị Lâm Yến tóm về chẳng chút khách sáo, cánh tay vòng lấy eo, lại giam cầm khiến cô không thể nhúc nhích.

Trình Thư Nặc tức giận liếc anh một cái, vẻ mặt Lâm Yến cũng không thay đổi.

Hai người đối mặt với nhau.

Vẻ mặt của Lâm Yến dần dần dịu xuống, khoé mắt cũng chậm rãi hiện lên nhiều màu sắc, mỉm cười hỏi: “Em muốn phục vụ anh ư? Thật sao?”

Trình Thư Nặc không lên tiếng ngay lập tức, nụ cười nơi khoé miệng lại không kìm được mà trở nên rõ ràng hơn, im lặng một lát, cô giơ tay ôm cổ Lâm Yến, “Nếu anh không muốn thì thôi, còn lâu em mới ép…”

Cô nói được một nửa, Lâm Yến đã hôn lên, chặn toàn bộ những lời còn lại của cô, Lâm Yến cắn môi cô, hôn cô với khí thế mạnh mẽ, rồi lại vội vã n4ng m0ng cô, ôm cô lên.

Đầu tiên Trình Thư Nặc sửng sốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cô phối hợp dùng hai chân vòng lấy thắt lưng anh, cánh tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại anh.

Hai người hôn sâu trước bệ lưu ly, trong không khí là sự mập mờ điên cuồng dịch chuyển.

Không tới một chốc, Lâm Yến đã muốn ôm Trình Thư Nặc ra ngoài, anh đi vừa vững vàng vừa gấp gáp, Trình Thư Nặc gần như là treo trên người anh, anh vội vã tháo những thứ trói buộc người mình ra, rồi lại động tay động chân với Trình Thư Nặc.

Anh biết rõ thói quen của Trình Thư Nặc, cũng càng biết làm thế nào để chiều lòng cô.

Trình Thư Nặc cũng hiểu rõ anh, cô không phải là cô gái ngượng ngùng, chủ động giữ lấy gáy của Lâm Yến, không kìm lòng được lại gần anh hơn một chút, rồi lại gần hơn một chút.

Sự ăn ý giữa hai người, không chỉ ở chuyện …* mà còn trong chuyện l4m tình nữa.

(*) Chỗ này tác giả để thế, mình cũng không biết là thế nào.

Lâm Yến thật sự nôn nóng, anh đè Trình Thư Nặc xuống sô pha, hôn càng dùng sức, nước miếng đan xen, hơi thở hoà vào nhau, động tác tay cũng càng lúc càng suồng sã to gan.

Hai má Trình Thư Nặc đỏ bừng, đôi mắt cũng đựng ánh nước, Lâm Yến vận sức chờ ra trận, Trình Thư Nặc lại đẩy người đàn ông cao lớn trên người, ghé vào tai anh mềm giọng nhắc nhở.

Động tác tay của Lâm Yến dừng lại, vén tóc mái bên tai giúp cô, rồi lại cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, cười buồn nói: “Em yên tâm, đủ cho chúng mình dùng một năm.”

Trình Thư Nặc giận dữ đập anh hai cái, cô hơi bất ngờ, “Một năm ư? Anh muốn làm đại lý bán sỉ đó hả?”

Lâm Yến c0i quần áo trên người xong, anh cố hết sức mập mờ gằn từng chữ: “Làm đại lý bán sỉ gì chứ, phục vụ em thôi cũng đã không đủ rồi.”

Trình Thư Nặc: “…”

Coi như Trình Thư Nặc đã nhìn rõ, người đàn ông bình thường đàng hoàng như thế nào thì lên trên giường cũng sẽ trở nên không đàng hoàng, mấy lời màu mè đều có thể nói mà không cần nháp.

Cô xấu hổ tức tối, nên đi véo tai anh, nghiêm trang dạy dỗ, “Luật sư Lâm à luật sư Lâm, anh là lưu manh có văn hoá đó hả*?”

(*) Nguyên văn là “hữu (có) nhục tư văn”: Ý chỉ việc nói những lời lẽ không phù hợp vẻ hiểu biết, có học thức của bản thân hoặc có những hành động không phù hợp.

Nét cười nơi đáy mắt anh càng rõ rệt hơn, khoé mắt đuôi mày cũng không giấu nổi sắc màu, anh cúi đầu nặng nề cắn môi cô, cũng hiếm khi nói câu đùa giỡn, “Anh thế này không gọi là lưu manh có văn hoá, mà hẳn là kiểu ‘mặt người dạ thú’ mà bọn em hay nói.”

Trong lúc nói, tay phải anh càn rỡ chạm vào cô gái dưới người.

Trình Thư Nặc đỏ mặt, xấu hổ trừng anh

Lâm Yến rời khỏi môi cô, véo mặt cô: “Chờ anh một chút.”

Anh lưu luyến đứng dậy khỏi người Trình Thư Nặc, bước nhanh về phía huyền quan, mắt nhanh chóng lướt qua, giây tiếp theo, ánh mắt chợt dừng lại.

Trình Thư Nặc nằm trên sô pha, nhìn Lâm Yến cách mấy bước, thấy anh đứng thẳng tắp ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, cô nâng má, nhẹ nhàng dịu dàng hỏi: “Anh đứng đó làm gì thế?”

Lâm Yến xoay người, nhìn cô gái với cơ thể không che chắn gì trên sô pha, khuôn mặt ban đầu bị dục v0ng nhuốm đỏ của anh chợt trở nên u ám trong nháy mắt, yết hầu anh di chuyển, nhìn dáng người xinh đẹp và đôi má ửng đỏ của Trình Thư Nặc, anh có chút khó có thể mở miệng, nhưng vẫn cố gắng nói: “Không thấy ‘áo mưa’ của anh đâu nữa…”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc nghi ngờ bản thân nghe lầm, cô vịn người ngồi dậy, khó hiểu hỏi: “Không thấy cái gì cơ?”

Lâm Yến đứng sững tại chỗ, tứ chi cứng đờ, mặt anh xám xịt như tro tàn, muốn nói gì đó, rồi lại ấm ức không nói nên lời, im lặng một lát, rồi lại cảm thấy không thể nào có chuyện quái lạ như thế được, ánh mắt anh băn khoăn lướt bốn phía một vòng, tới tới lui lui lặp đi lặp lại, không bỏ qua một ngóc ngách nào.

Sao lại có thể như thế được.

Cái túi ‘hạnh phúc sung sướng’ của anh đâu rồi? Sao bỗng nhiên lại không thấy đâu nữa? Rõ ràng là anh đặt ở chỗ này mà.

Trình Thư Nặc vẫn đang hơi ở ngoài trạng thái, cô sửa sang lại quần áo của mình, đến bên cạnh Lâm Yến: “Anh không thấy cái gì?”

Lâm Yến xoay người nhìn Trình Thư Nặc, anh chưa từng nực cười như thế, cũng chưa từng ấm ức như thế, nhưng ‘gel bôi trơn’ của đêm nay, anh thật sự tủi thân đến mức muốn bật khóc, sao anh lại thảm như vậy chứ?

Anh nhìn chăm chú vào mắt Trình Thư Nặc, gắng gượng duy trì cảm xúc sắp sụp đổ, gắng sức dịu dàng nhã nhặn nói: ” ‘Áo mưa’ của anh bị trộm rồi.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc đầu tiên là nghẹn họng, chờ hiểu ra thì lại có chút vô đạo đức muốn cười, có thể thấy đôi mắt ấm ức cụp xuống của Lâm Yến, xem chừng sắp khóc đến nơi, cô lại có chút không cười nổi, nghĩ một hồi rồi quan tâm hỏi: “Sao anh lại bất cẩn thế?”

Dáng vẻ Lâm Yến cụp mi cụp mắt, giọng cũng thấp xuống, “Không phải anh không cẩn thận, rõ ràng anh đặt ở đây mà.”

Anh chỉ dưới chân, Trình Thư Nặc càng quan tâm hỏi: “Sao lại có thể đặt ở cửa chứ, lần sau phải cất kĩ trong phòng ngủ ấy.”

Lâm Yến gật đầu, đầu tiên là đồng ý với cô, sau đó lại khó hiểu, cũng ấm ức nói: “Sao lại có người đi trộm ‘áo mưa’ chứ? Tại sao hắn phải trộm của anh?”

Trước hai câu hỏi liên tiếp của Lâm Yến, Trình Thư Nặc chợt nhớ tới Tống Diệc Dương lén lút ra cửa hồi nãy, cô bỗng tỉnh ngộ, giải thích: “Chắc là thằng khốn Tống Diệc Dương kia rồi, anh đừng giận.”

Vừa nãy là Lâm Yến bị rối loạn, Trình Thư Nặc vừa nhắc nhở như thế thì anh đã phản ứng lại trong nháy mắt, giây tiếp theo, anh bước nhanh về phía cửa, nổi nóng gằn từng tiếng: “Anh muốn giết cậu ta!”

Trình Thư Nặc bị điệu bộ của Lâm Yến doạ sợ, cô nhanh chóng ngăn anh lại, cô rất muốn cười, nhưng cũng không thể k1ch thích Lâm Yến được, nên lại đành phải nghiêm túc khuyên nhủ: “Giết người là phạm pháp đó, bỏ đi bỏ đi, chúng ta không so đo với một thằng nhóc, anh đừng giận.”

Lâm Yến nhìn Trình Thư Nặc đang chặn trước mặt mình một cách chăm chú, ánh mắt lạnh lùng đến mức phóng băng, “Anh đã bưng trà rót nước cho cậu ta rồi, sao cậu ta lại làm ra cái chuyện không bằng cầm thú này vậy!”

Lâm Yến thật sự tức giận.

Trình Thư Nặc nghĩ thầm, Tống Diệc Dương cũng vô đạo đức quá rồi, nhưng suy nghĩ vừa thay đổi thì lại cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, nhưng vẫn phải vỗ về cảm xúc người đàn ông của mình, “Thế này đi, anh ở nhà nghỉ ngơi, em xuống dưới tầng mua lần nữa, anh đừng giận.”

Cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, cũng đưa ra biện pháp bồi thường, ai ngờ Lâm Yến nghe lời cô xong thì khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo, “Siêu thị đã bị anh quét sạch rồi.”

Trình Thư Nặc: “…”

Em có đi cũng không mua được, mua được thì cũng không phải kích cỡ của anh.”

“…”

Trình Thư Nặc không ngờ chuyện này lại còn có quan hệ nhân quả, cô cố gắng giữ nguyên biểu cảm, tiếc nuối nói: “Sao mà anh mua một lần nhiều vậy, loại này tốt lắm hả!”

Sắc mặt Lâm Yến tối tăm, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt khoá trên khuôn mặt Trình Thư Nặc.

Khoé miệng Trình Thư Nặc không nhịn được nhếch lên, cô sợ mình bại lộ, nên nhanh chóng nhào vào ngực Lâm Yến, ôm chặt anh, “Không giận nữa, hôm nào em lại phục vụ anh, em cũng không chạy, anh gấp gì chứ?”

Khuôn mặt Trình Thư Nặc vùi trong ngực anh lén cười, Lâm Yến không phát hiện ra, vẻ mặt lại có dấu hiệu dịu xuống bởi vì được Trình Thư Nặc vỗ về, anh giơ tay xoa tóc cô, “Thật à?”

Lâm Yến không chắc chắn hỏi, anh dừng lại, rồi mới nói tiếp: “Không phải là anh sốt ruột, mà là anh sợ em trở mặt quỵt nợ, vất vả lắm em với thoát ra, làm sao anh biết liệu em có đá anh lần nữa hay không, theo đuổi em là chuyện anh cam tâm tình nguyện, nhưng anh sợ em chạy mất.”

Lâm Yến ăn ngay nói thật, anh cần phải thừa nhận rằng lực sát thương của lời mà Hàn Thần Ngộ nói thật sự là quá lớn đối với anh, khiến anh không thể không tăng nhanh tốc độ, anh không cách nào để mặc cô được nữa, phải nuốt vào bụng thì mới yên tâm được.

Trình Thư Nặc dừng cười, cô hỏi: “Em đá anh ư? Anh nghĩ vớ vẩn gì thế?”

Lâm Yến cũng hỏi ngay: “Vậy thì khi nào em mới đồng ý với anh?”

Trình Thư Nặc ôm eo anh, ngửa đầu ra sau, lẳng lặng đối mặt với anh mấy giây, rồi chợt nở nụ cười, “Nếu em không đồng ý với anh, thì vì sao lại ôm ấp yêu thương như này?”

Ánh mắt hai người đan vào nhau, Lâm Yến cũng ôm eo cô, đáy lòng anh đã có đáp án, nhưng vẫn cố ý giả vờ ngớ ngẩn, “Có thể là em nhớ thương cơ thể anh, bây giờ có rất nhiều cô gái ngủ xong rồi không chịu trách nhiệm, nhìn mặt em rất giống loại người này.”

Trình Thư Nặc bị chặn họng, cô giơ tay lên niết mặt anh theo thói quen, “Em chỉ nhớ thương bạn trai thôi.”

Trong lòng Lâm Yến vui vẻ, lại tiếp tục giả bộ thanh cao lạnh lùng, cố ý nói lạnh như băng: “Ai là bạn trai em chứ, anh cũng có phải đâu.”

Trình Thư Nặc đã hoàn toàn bị chọc cười bởi cái sự mất tự nhiên của Lâm Yến, cô kiễng chân lên hôn anh liên tục, khí phách thể hiện chủ quyền một cách công khai, “Ai nói không phải chứ! Anh cũng là của em!”

Anh dẫn dắt từng bước, cuối cùng cũng có được đáp án.

Vẻ mặt băng giá của Lâm Yến tan rã trong nháy mắt, anh kích động đến mức khoé mắt cũng đỏ lên, nhưng lại không biết phải nói gì, đối với chuyện tình cảm anh thật sự vừa chậm chạp vừa ngu xuẩn, môi anh mấp máy hồi lâu, rồi chỉ nói: “Anh có bạn gái rồi, tốt quá.”

Trình Thư Nặc cũng rất vui vẻ, cô không nhịn được nắn hai má Lâm Yến, “Luật sư Lâm à, em phát hiện anh càng sống càng thụt lùi, còn có chút ngây thơ nữa, nhưng em rất thích.”

Bàn tay Lâm Yến không nhịn được khẽ vuốt sườn eo cô, anh cũng cười: “Anh có thể hiểu là em rất thích anh không?”

“Ý em chính là như thế.”

Trình Thư Nặc thẳng thắn thừa nhận.

Lâm Yến nhìn tình yêu nơi đáy mắt cô, hưng phấn bế thẳng cô lên, anh lại gần hôn chóp mũi cô, có chút không cam lòng, vì thế thử hỏi: “Không được à? Anh sẽ không xằng bậy đâu.”

Trình Thư Nặc hiểu ý anh, cô quả quyết lắc đầu, trong việc này cô thật sự không muốn nhượng bộ, biện pháp an toàn chắc chắn phải làm, cô cũng không muốn lại trúng thưởng.

Lâm Yến thật sự không ép, anh đặt Trình Thư Nặc lên sô pha, vò tóc cô, hết cách nói: “Được rồi, em gọi đồ ăn ngoài đi, anh tắm rửa trước.”



Trình Thư Nặc gọi đại chút đồ ăn, bởi vì đã sớm qua giờ cơm chiều nên tốc độ giao hàng rất nhanh.

Vừa có đồ ăn ngoài thì Lâm Yến cũng đã sửa sang xong đi ra.

Hai người ngồi trong phòng khách ăn cơm xong, Trình Thư Nặc nhìn thời gian, đã khuya rồi, nhưng cô không có cách nào qua đêm ở chỗ bên này của Lâm Yến, thứ khác không nói, lớp trang điểm trên mặt cũng chưa tẩy nữa.

Lâm Yến thu dọn hộp cơm, Trình Thư Nặc nói: “Em vẫn nên về thôi, mai còn phải đi làm nữa.”

Lâm Yến dọn xong thì vứt rác, rất không hiểu nói: “Sao lại phải về?” Anh nhìn chằm chằm Trình Thư Nặc, nói nghiêm túc: “Bây giờ em là bạn gái anh, ở lại không được à?”

Trình Thư Nặc sợ Lâm Yến hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải là không muốn, ở bên này của anh chẳng có gì cả, em cũng không rửa mặt được.”

Lâm Yến nghe cô nói thế thì âm thầm thở khẽ, anh đi tới cạnh Trình Thư Nặc, nắm tay cô đi về phía phòng ngủ, giọng trong trẻo giải thích: “Anh chuẩn bị cả rồi.”

Trình Thư Nặc nửa hiểu nửa không*, tò mò nhìn anh.

(*) Nguyên văn là “nhất tự bán giải”: ý chỉ không hoàn toàn hiểu.

Lâm Yến nở một nụ cười rất nhạt, đẩy cửa phòng ngủ ra kéo Trình Thư Nặc tới cái bàn trang điểm mới tinh, anh thả cổ tay Trình Thư Nặc ra, hơi cúi người xuống, kéo ngăn tủ màu trắng của bàn trang điểm ra, “Mấy thứ chai chai lọ lọ em dùng anh đã mua một bộ để trong nhà.”

Trình Thư Nặc nhìn vào trong ngăn kéo, bao bì đã bị tháo ra, bên trong ngăn tủ đặt những thứ đồ dưỡng da quen thuộc một cách có trật tự, trong lòng cô tràn ngập cảm động, ngoài mặt lại không nhịn được soi mói: “Nhưng em cũng không có quần áo.”

Lâm Yến mỉm cười đẩy cô về phía trước, hai người tới trước tủ quần áo, Lâm Yến đứng phía sau Trình Thư Nặc, một tay ôm cô, tay kia thì kéo cửa tủ quần áo ra, “Có áo ngủ.”

Trình Thư Nặc nhìn áo ngủ kiểu nữ trên giá, cô xoay người bóp cổ anh, “Là của cô gái nào đấy?”

Lâm Yến bất đắc dĩ mỉm cười, “Cái gì mà của cô gái nào, đều là mới mua cả đó.” Anh nói xong thì chỉ vào ô vuông nho nhỏ bên dưới, khẽ khụ một tiếng, “Nội y cũng mua rồi, có lẽ là em sẽ thích.”

Trình Thư Nặc tiếp tục bóp cổ anh, “Sao anh biết là em sẽ thích?”

Lâm Yến nhẹ nhàng giải thích, “Chẳng phải em thích ren à? Lần trước em uống say, mặc nội y ren đó, hôm nay cũng thế, anh vừa mới nhìn rồi, em lườm anh làm gì, thật ra anh cảm thấy nhìn cũng đẹp lắm.”

Trình Thư Nặc: “…”



Trình Thư Nặc tắm rửa xong đi ra, Lâm Yến đã nằm trên giường, anh dựa vào nệm, tay đang lật một quyển sách, cúi đầu đọc chăm chú.

Trình Thư Nặc đứng trước cửa phòng tắm, im lặng nhìn anh, chỉ cảm thấy hình ảnh quen thuộc này khiến cô có niềm xúc động muốn rơi lệ, trước kia cô thích nhất là khoảnh khắc trầm mặc này của Lâm Yến, anh không chơi di động, không thường xem chương trình truyền hình, thỉnh thoảng tan làm về sớm, anh sẽ đọc sách, sẽ tâm sự với cô, tuy rằng phần lớn thời gian là cô nói, còn anh thỉnh thoảng đáp lời.

Trình Thư Nặc chợt không dám lại gần, cô sợ hình ảnh trước mặt chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ cần chạm một cái là sẽ vỡ tan.

Dường như Lâm Yến đã nhận ra ánh mắt của cô, khi ngước mắt nhìn sang thì thấy cô đã tắm xong, anh lập tức gấp sách lại, đặt trên ngăn tủ.

Trình Thư Nặc vẫn còn đang ngẩn người.

Lâm Yến đã xốc chăn lên, giang vòng tay ra với cô, dịu dàng nói: “Tiểu Nặc, lại đây nào.”

Trình Thư Nặc nhấp khoé miệng, cô ném khăn mặt trên tay, đi sang chỗ anh, thoải mái nhào vào lòng anh, chợt nói: “Em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, anh có biết không?”

Lâm Yến ôm lấy cô, kéo Trình Thư Nặc vào lòng, lại dém chăn lần nữa, cằm đặt trên đỉnh đầu cô cọ xát.

Rất lâu sau đó.

Anh nói: “Anh cũng vậy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Lục nào đó: “Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Tôi sai rồi!”

Lâm Yến: “Bà cút cho tôi! Cút xa một chút! Điên mất thôi! Tôi là nam chính mà! Thế mà ‘áo mưa’ của tôi lại có thể bị trộm mất! Bà là ma quỷ hả?”

Họ Lục nào đó: “Thế mà cậu lại mắng tôi? Siêu thị còn cỡ nhỏ, tôi đã đối xử không tệ với cậu rồi, phần cứng đã ‘lắp’ hoàn hảo cho cậu rồi, cưng à nếu ngài không vui, thì tôi cho ngài ngắn hơn 10 cm nhé, hửm?”

Nhóm nhóc đáng yêu: “Cưng à bọn tôi bên này đề nghị ngài đến chỗ họ Tống nào đó tìm ‘áo mưa’ của ngài về đi.”

Lâm Yến: “…Cút”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.