Đêm khuya trên hành lang ít người qua lại, chỉ có gió đêm lén lút, còn có chiếc đèn dây tóc sáng ngời trên đỉnh đầu.
Trình Thư Nặc ôm lấy anh, khóe mắt đuôi mày có ánh đèn rọi xuống tạo thành đường cong dịu dàng, cô mỉm cười ngọt ngào với anh, ánh mắt sáng trong, giống vì sao rơi xuống.
Mặt mày Trình Thư Nặc cong cong, cô ôm anh lắc đầu: “Không nghe thấy thì thôi!”
Cô không chịu nói lại lần nữa.
Lâm Yến im lặng nhìn cô mấy giây, rồi giơ tay kéo cái tay đang vòng trên eo mình của Trình Thư Nặc ra, giọng lạnh lùng: “Em nói mình yêu ai cơ? Tôn Ngộ á?”
Trình Thư Nặc: “…” Lâm Yến chắc chắn là cố ý.
Lâm Yến lạnh lùng lườm cô, lạnh lẽo nói: “Yêu cậu ta à? Vậy em đi tìm cậu ta đi, ôm anh làm gì?”
Trình Thư Nặc bị Lâm Yến làm loạn đến hết cách, sao trước đây cô lại không biết là Lâm Yến hẹp hòi như vậy chứ, Trình Thư Nặc bật cười, giây tiếp theo lại càng dùng sức ôm lấy anh, “Anh nghe cái kiểu gì thế?”
Cô véo Lâm Yến một cái cách quần áo: “Em nói là, em yêu anh, anh đó.”
Trình Thư Nặc kéo thật dài âm cuối, “Cái anh bị lãng tai lại không quen biết tôi ơi, bây giờ đã nghe rõ chưa?”
Sao Lâm Yến có thể không nghe thấy được chứ, ngay lần đầu tiên anh đã nghe thấy, từng lời vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ của Trình Thư Nặc giống như gió xuân thoảng qua, mà trái tim anh, lại như vạn vật sống dậy, ồn ào ầm ĩ, rung rinh phấp phới.
Lâm Yến đã sắp quên mất lần gần nhất Trình Thư Nặc nói yêu anh là khi nào, Trình Thư Nặc của trước đây thường xuyên treo chữ ‘yêu’ trên miệng, cô cũng không keo kiệt thể hiện ra tình yêu của mình, nhưng sau khi gặp lại cô không hề đề cập đến chữ yêu với anh.
Anh bất ngờ khiếp sợ, lại lấn thêm một bước: “Chưa nghe được, nói to hơn chút nữa coi.”
Trình Thư Nặc mặc kệ, “Anh sao thế? Không nghe thấy thì thôi, anh quan tâm em yêu ai làm gì.”
Cô nói xong, muốn rút tay về, Lâm Yến lại ấn tay cô quay lại eo mình một lần nữa, đáy mắt anh chứa nét cười, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên, “Hơn nửa đêm em chạy tới để nói với anh cái này à?”
Chiều cao của hai người chênh lệch, bình thường Trình Thư Nặc đi giày cao gót thì còn đỡ, nhưng tối nay vội cành ra ngoài, cô đi một đôi giày đế bằng, nên thấp hơn Lâm Yến rất nhiều.
Trình Thư Nặc ngửa đầu nhìn anh, nghĩ một lúc, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn.”
Hai ngón tay của Lâm Yến nâng cằm cô lên, ngón cái dùng sức niết: “Cũng không hẳn á? Thế nào? Nhớ Tôn Ngộ thật hả?”
Trình Thư Nặc thấy anh vẫn còn so đo, quả nhiên là dở khóc dở cười, cô cúi đầu muốn cắn tay anh, “Cả ngày chỉ biết ghen tuông thôi, anh dứt khoát đổi tên thành Lâm ghen tuông luôn được đó!”
Lâm Yến bị chọc cười bởi hành động trẻ con bất ngờ của Trình Thư Nặc, anh kéo Trình Thư Nặc vào lòng, càng dùng sức nâng cằm cô lên, con người khẽ híp, “Cho em một cơ hội, em lặp lại lời vừa nói một lần nữa, thì anh sẽ tha thứ cho em.”
“Nói gì cơ?”
“Đừng có giả ngốc.”
Trình Thư Nặc quen tay dùng ngón trỏ chọc cái xoáy nho nhỏ bên má phải của Lâm Yến, “Bạn Lâm ghen tuông à, anh lại được voi đòi tiên đó hả?”
Lâm Yến nhướng mày nở nụ cười, anh cúi đầu ngậm lấy chóp mũi của Trình Thư Nặc, nói: “Em yêu anh, anh cứ đòi tiên đó thì sao nào?”
“Ai cho anh niềm tin thế?”
“Còn có thể là ai nữa?”
Giọng anh trong vắt, tông giọng lại chắc chắn hiếm thấy.
Trình Thư Nặc bị anh hỏi lại cười toe toét, cô không quậy với anh nữa, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông nhà mình, cô nói: “Em muốn tới với anh, Lâm Yến à, anh muốn em nói bao nhiêu lần cũng được, em yêu anh.”
Lâm Yến cảm thấy mình toi đời rồi, Trình Thư Nặc đâu phải tới với anh, mà rõ ràng là muốn làm anh điên đảo thần hồn, mất hồn mất vía, phá hủy chút ý chí vốn cũng đã lung lay sắp đổ của anh, anh bị đánh cho tơi bời, chìm đắm vào sự dịu dàng, trong đầu trong tim chỉ có những suy nghĩ tà ác.
Anh rất muốn ôm lấy cô, lại hôn cô, thâm nhập hơn một chút, lại xấu xa hơn một chút.
Nhưng hoàn cảnh không cho phép, dù người đàn ông có không hài lòng, thì cũng sẽ không có chuyện không phân rõ phải trái.
Lâm Yến có chút bực bội, nào có ai quá đáng như vậy chứ, hơn nửa đêm chạy tới khuấy đảo tâm thần anh, lại còn không thể giữ được lí trí trước dục v0ng.
Lâm Yến buông Trình Thư Nặc ra, anh kéo cô gái ra bên ngoài, rồi đút tay vào túi quần, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cách anh xa một chút, em phiền chết đi được.”
Trình Thư Nặc thấy khuôn mặt lạnh nhạt của anh thoáng đỏ thì im lặng hai giây, một tay anh kéo cúc áo, giấu đầu lòi đuôi nhắm mắt lại, không nhìn mình nữa.
Trình Thư Nặc xấu xa ghé lại gần tai anh, thấp giọng cố ý trêu anh: “Sao mặt lại đỏ thế?”
Cô hơi dừng, tay phải lần xuống, s0 soạng mông trái của Lâm Yến, cười đê tiện: “Có phải em lại đùa với lửa rồi không?”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến không ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị Trình Thư Nặc đùa giỡn, cô dán sát anh, tay phải véo mông anh một cái cách vải quần âu, hơi thở lại phả lên cằm anh, “Em…”
Anh cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc giáo dục: “Càn quấy!”
Trình Thư Nặc vẫn giở trò, tay phải véo anh hai cái: “Lâm Yến ơi là Lâm Yến, không ngờ anh lại ngây thơ như thế đấy, vậy thì em cũng không mặt dày nữa!”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến bị cô k1ch thích, anh chợt mỉm cười, hai tay xuyên qua nách Trình Thư Nặc, kéo người nọ vào lòng, ôm hờ, “Em nghĩ là anh không dám phải không?”
Anh lại gần bên tai cô, mờ ám hỏi: “Ngây thơ ấy hả?”
Trình Thư Nặc bị tư thế của anh dọa nhảy dựng, ở nơi công cộng cô bị Lâm Yến kéo vào lòng. Anh véo cô một cái không nhẹ không nặng cách quần áo, Trình Thư Nặc nhanh chóng nịnh bợ, “Em sai rồi, anh mau đi bận việc đi, xong rồi chúng ta cùng về nhà!”
Trình Thư Nặc thấy gió chuyển hướng, dùng sức cắn hai cái lên môi anh: “Anh yêu à, em tới đón anh tan làm đó.”
Lâm Yến hoàn toàn không có cách gì với Trình Thư Nặc, vào đêm nay cô mở rộng lòng mình, gặp lại sau nhiều năm xa cách, cô lại cho thấy trái tim chân thành của mình, bộc lộ trước mặt anh.
Lâm Yến rung động, vì thế khi đôi môi đỏ mọng rời đi thì anh cúi đầu mạnh mẽ hôn cô, nhưng ai biết khi anh vừa chạm tới sự mềm mại đó thì phía sau lại truyền tới vài tiếng ho khan xấu hổ của đàn ông.
“Ờ thì, các cậu chờ chút rồi hẵng làm…”
Trình Thư Nặc nghe ra được là giọng ai, tai cô đỏ lên, nhanh chóng rời khỏi lòng Lâm Yến.
Cô phất tay, giải thích: “À ờ, anh à…bọn em chưa làm gì cả.”
Lâm Yến cũng không chịu buông tay, tay phải vẫn ôm eo Trình Thư Nặc, anh nghiêng người nhìn về phía Phó Duyên, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ tức tối khi bị người khác cắt ngang khung cảnh tốt đẹp, mà thong dong hỏi: “Có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi à?”
Phó Duyên không ngờ Lâm Yến sẽ hỏi thẳng anh ta chuyện vụ án trước mặt Trình Thư Nặc, anh ta cầm tài liệu trong tay, trong một chốc không biết có nên nói hay không.
Lâm Yến phát hiện Phó Duyên do dự, anh vẫn nắm tay Trình Thư Nặc không buông, nhìn Phó Duyên bình tĩnh nói: “Thư Nặc là em dâu anh, người một nhà cả.”
Phó Duyên: “…”
Đừng nói là em dâu, cho dù là ông già nhà mình, thì cũng không thể để lộ thông tin của vụ án được.
Lâm Yến khẽ li3m môi dưới, vừa khéo lau đi vệt đỏ mập mờ kia, hồi lâu sau anh mới lên tiếng: “Lúc ban ngày tôi đã nói cho anh những thứ tôi điều tra được mấy năm nay rồi, nếu anh vẫn không tin tôi thì tôi cũng không biết phải nói gì hơn.”
Phó Duyên không lên tiếng.
Trình Thư Nặc không rõ tình huống lắm, cô cũng không biết phải nói gì.
Bầu không khí tĩnh lặng một lát, Lâm Yến nghiêng người nói với Trình Thư Nặc: “Về nhà thôi.”
Anh dứt lời, dắt tay cô, đi thẳng ra ngoài.
Trình Thư Nặc bị anh kéo đi về phía trước, cô quay đầu nhìn về phía Phó Duyên ở sau lưng, anh ta đứng đó, ánh mắt dừng trên người Lâm Yến, Trình Thư Nặc nhanh chóng nói với anh: “Hình như đội trưởng Phó vẫn còn lời muốn nói…”
Lâm Yến từ chối thẳng thừng: “Không liên quan tới chúng ta.”
Lâm Yến cố ý đi về phía trước, Trình Thư Nặc biết chuyện không đơn giản như vậy, nếu không thì sẽ không có chuyện hơn nửa đêm mà Lâm Yến vẫn còn ở cục cảnh sát, cô đang muốn ngăn Lâm Yến lại thì Phó Duyên ở phía sau đã đuổi theo.
Bước chân của Lâm Yến dừng lại, liếc xéo anh ta một cái, “Còn có chuyện gì à?”
Đầu lưỡi của Phó Duyên chọc quai hàm, nặng nề nói: “Ngày mai người phụ trách điều tra sẽ tìm cậu hỏi mấy câu, cũng sẽ điều tra rõ vụ Trung Khải thu mua Hành Viễn năm đó, vụ thu mua là do một tay cậu phụ trách, nếu người chịu trách nhiệm điều tra tìm ra vấn đề gì, thì tôi không bảo vệ được cậu đâu, Lâm Yến à.”
Lâm Yến nghe xong thì không có phản ứng gì, anh nói bình thường: “Được, nhưng phiền bọn họ hẹn trước nhé, phối hợp điều tra là nghĩa vụ của tôi, nên cũng xin hãy tôn trọng quyền của tôi.”
Phó Duyên gật đầu, rồi đưa tài liệu trong tay tới trước mặt Lâm Yến, “Đây là thông tin về nạn nhân thứ năm phát hiện vào sáng nay, còn có những tư liệu trước mắt bọn tôi đang nắm giữ.”
Lâm Yến không nhận, mà ngước mắt nhìn anh ta, “Anh chắc chắn là đưa tôi xem đấy chứ?”
Anh cười lạnh lùng, “Anh không sợ tôi ép chết đối tượng bị tình nghi kế tiếp, giống như ép chết Giang Hành Chi sao?”
Đôi mắt của Phó Duyên tối xuống, anh ta nhíu mày, nhìn Trình Thư Nặc ở bên cạnh Lâm Yến, giây tiếp theo mày anh ta giãn ra, rồi mới nói với Lâm Yến: “Cậu sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
…
Luật sư Lâm sẽ không làm chuyện xằng bậy, nhưng vào nhà một cái là làm chuyện xằng bậy.
Trình Thư Nặc vừa mới đóng cửa lại, còn chưa kịp cởi giày thì Lâm Yến đã nhào về phía cô, đè cô lên tường, dùng sức hôn cô, không chừa cho cô một con đường để lùi bước hay di chuyển.
Lâm Yến rất gấp gáp, hôn cũng mạnh mẽ, thậm chí động tác còn có chút thô bạo, vô cùng sốt ruột c0i quần áo cô, rồi lại xo4 nắn vị trí nhạy cảm của cô.
Trình Thư Nặc đứng không vững, cô không muốn từ chối Lâm Yến, tuy bị anh làm cho hơi đau, nhưng cô vẫn ôm chặt anh, đặt toàn bộ sức nặng của mình lên người anh, cô giao bản thân cho anh vô điều kiện, cũng để mặc anh làm chuyện xấu xa với mình.
Lúc mới ra khỏi cục cảnh sát, trên đường về Lâm Yến không nói câu gì, chỉ im lặng lái xe.
Trình Thư Nặc là một người hiểu lí lẽ, dù là quan hệ người yêu thân mật, thì cô cũng muốn cho đối phương không gian cá nhân, vì thế cô không hỏi gì cả.
Cho đến khi vào nhà, Lâm Yến hôn cô, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, giống như cô phải bị anh nuốt vào bụng.
Trình Thư Nặc biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, ban ngày Lâm Yến không ở nhà, tối cũng vội vàng tới bệnh viện, lại nói với cô rất nhiều câu ẩn ý.
Còn có ở cục cảnh sát vừa nãy, mấy câu nói thâm sâu khó dò giữa Phó Duyên và Lâm Yến mà cô nghe thấy đó.
Phát hiện nạn nhân thứ năm, thế nên hôm qua khi Lâm Yến nhận được cuộc gọi của Phó Duyên mới vội vã rời đi như thế sao?
Nhưng câu nói đó của Lâm Yến, lại ép chết đối tượng bị tình nghi kế tiếp, giống như ép chết Giang Hành Chi là ý gì, tại sao Lâm Yến phải tiếp nhận điều tra?
Trình Thư Nặc không hiểu, chuyên ngành của cô khác với Lâm Yến, cô biết rất ít về những chuyện lung tung rối loạn đó, lúc trước khi bên nhau cô cũng chưa bao giờ hỏi Lâm Yến chuyện công việc.
Trình Thư Nặc chẳng hiểu gì cả, Lâm Yến thì đã ôm cô đi về phía phòng khách, cô bị Lâm Yến đặt lên sô pha, da thịt lộ ra bên ngoài của Trình Thư Nặc hơi lạnh, cô muốn rút chân, Lâm Yến lại không cho cô nhúc nhích.
Thế tấn công của Lâm Yến vẫn như trước, Trình Thư Nặc nương ánh trăng len vào kẽ hở tấm rèm nhìn rõ đồng hồ trong phòng khách, kim đồng hồ chỉ số ba.
Cô véo mông, tránh bàn tay đang c0i qu4n lót cô của Lâm Yến, mềm giọng nịnh hót: “Muộn quá rồi, anh đã mệt mỏi một ngày rồi.”
Lâm Yến cũng không dừng lại, mà nằm sấp trên người cô, thấp giọng nói: “Không mệt.”
Trình Thư Nặc tránh nụ hôn của anh, rồi lại nâng mặt anh lên, dịu dàng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh đừng có chuyện gì cũng gạt em.”
Lâm Yến rốt cuộc kéo phần vải vóc vướng víu trên người Trình Thư Nặc ra, anh bế cô lên trên một chút, thấp giọng trả lời: “Không lừa em mà.”
Trình Thư Nặc mím môi, nhấc chân đạp lên đầu gối của Lâm Yến, có chút thất vọng nói: “Anh chẳng nói gì cả, rõ là đang gạt em.”
“Nói mà.”
“Chuyện gì?”
“Làm xong rồi nói cho em.”
“…”
Trình Thư Nặc cảm thấy mình đã gặp phải một tên lưu manh, Lâm Yến thật sự là một tên đục nước béo cò.
Cô vẫn còn đang sững sờ thì nghe thấy anh chậm rãi nhả ra câu tiếp theo: “Một lần một câu hỏi, hai lần hai câu, cứ thế mà suy ra, em có mấy câu hỏi?”
Trình Thư Nặc: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Chỉ cần không quá bảy câu hỏi, thì anh đều ok!”
Trình Thư Nặc: “Với cái cơ thể bé nhỏ này của anh, em hỏi hai câu thôi anh đã không tiêu hóa nổi rồi.”