Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 6: Thế nào, anh cũng muốn lên ngồi sao?



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Trình Thư Nặc phát hiện thế giới này rất nhỏ, nhỏ đến mức không tưởng tượng nổi.

Ánh mắt cô dừng trên người Lâm Yến khoảng một lúc lâu, mới quay đầu nhìn về phía Lâm Hủ lần nữa, cô chớp chớp mắt, mang theo mấy phần nghiền ngẫm, "Anh ta là chú nhỏ của cậu?"

Lâm Hủ vội gật đầu không ngừng, cậu lướt qua Trình Thư Nặc, nhìn về phía Lâm Yến, "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"

Hai tay Lâm Yến đút túi, ánh mắt bình tĩnh từ trên người Trình Thư Nặc rời đi, nhẹ nhàng đối mặt với Lâm Hủ, "Đúng lúc có hẹn nói chuyện với đương sự, vừa khéo nhìn thấy cháu nên đến xem thử."

Anh dừng lại, thanh âm hơi thấp xuống, "Người này là?"

Lâm Hủ nhức đầu, giải thích nói: "Đối tượng xem mắt ạ, cháu có nói qua với chú rồi, sáng nay chú còn cho cháu mượn quần áo mà, chú quên rồi sao?"

Lâm Yến: "Đã quên rồi."

Vẻ mặt Lâm Hủ có chút bi thương, "Chú nhỏ à, chú chẳng quan tâm đến cháu gì cả."

Nghe vậy, Lâm Yến duy trì sự im lặng, Trình Thư Nặc lại vỗ vô bả vai Lâm Hủ, an ủi cậu, "Chú nhỏ của cậu lớn tuổi rồi, có thể nhớ kĩ bản thân là ai đã không tồi, cậu cũng đừng làm chú ấy khó xử nữa."

Lâm Yến: "..."

Lâm Hủ bội phục mà nhìn Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc lại không nhìn cậu ta, tầm mắt lại một lần nữa quay lại trên người Lâm Yến, khoé miệng cô cong cong, cười tiếp đón: "Chào chú nhỏ, cháu là Trình Thư Nặc, đối tượng xem mắt của Lâm Hủ."

Cô nói xong, lễ phép mà vươn tay phải ra.

Lâm Yến nghe cô gọi mình là "chú nhỏ", gần như không thể phát hiện mà nhíu mày, hai tay vẫn để trong túi quần như cũ.

Lúc này lòng Lâm Hủ đương nhiên là hướng về phía Trình Thư Nặc, cậu không muốn Lâm Yến hiểu lầm, vội vàng thuyết phục, "Chú nhỏ à cháu không có lừa chú chứ, thật sự rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt nữa."

Đôi mắt đen của Lâm Yến sâu thẳm, anh nghe Lâm Hủ nói xong, cực kì lãnh đạm mà nói: "Không nhìn ra."

Lâm Hủ nghẹn họng, nhất thời không biết làm sao để giảm bớt sự xấu hổ.

Trình Thư Nặc lại chẳng bị ảnh hưởng gì, thản nhiên mà kéo ghế dựa ra ngồi xuống, đôi tay cô để trên bàn, nhìn Lâm Hủ hỏi: "Có ăn cơm tiếp không?"

Lâm Hủ suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, hai người hẹn địa điểm ăn cơm tối, bây giờ đều đã đói bụng, cậu ta có chút ngượng ngùng, "Chị, chị nhanh gọi món đi." Cậu ta nói được một nửa, lại nhìn về phía Lâm Yến, "Chú nhỏ, chú ăn cơm chưa?"

Lâm Yến do dự một giây, nói: "Chưa."

Lâm Hủ biết tính Lâm Yến, không thích giao tiếp với người lạ, huống chi là còn ngồi cùng bàn ăn cơm, cậu quan tâm nói: "Chắc là chú không định cùng bọn cháu ăn cơm, vậy cháu cũng không miễn cưỡng..."

Lâm Yến trực tiếp ngắt lời cậu ta, nghiêm trang nói: "Thỉnh thoảng miễn cưỡng một chút cũng được, coi như là để tu thân dưỡng tính." Anh nói xong thì kéo chiếc ghế dựa bên phải Trình Thư Nặc, thong thả ung dung mà ngồi xuống.

(Mẫn: Là tu thân dưỡng tính đó =)))

Lâm Yến quyết định ở lại khiến cho Lâm Hủ vừa mừng vừa lo, nhưng cậu sợ Trình Thư Nặc không được tự nhiên, thế nên trừng cầu ý cô: "Chị, chị có để ý không?"

Cậu dù có ngốc cũng nhìn ra được một chút manh mối, hai người này có gì đó rất không bình thường.

Ngón tay Trình Thư Nặc vuốt tờ thực đơn, ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Nếu tôi nói có thì cậu có chịu đuổi anh ta đi không?"

Tuy rằng chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn, cô cũng có thể cảm nhận được, Lâm Hủ thực sự sùng bái Lâm Yến, nói trắng ra, chính là fan não tàn của Lâm Yến.

Lâm Hủ hoàn toàn không nghĩ tới Trình Thư Nặc sẽ trực tiếp như vậy, cậu ta ngượng ngùng cười, có ý muốn điều hoà không khí một chút.

Trình Thư Nặc không định làm Lâm Hủ khó xử, "Quên đi, coi như là tôi đang gặp trưởng bối vậy." Cô nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Yến, nở nụ cười ngoan ngoan, "Chú nhỏ, chú có kiêng cái gì không ạ?"

Lâm Yến vẫn không nhìn cô như cũ, ngữ điệu lành lạnh: "Tuỳ cô."

Trình Thư Nặc gật đầu, an nhàn thu hồi tầm mắt, cô vẫy tay gọi người phục vụ tới, chọn vài món, đều có vị cay.

Lâm Hủ rốt cuộc vẫn quan tâm đến Lâm Yến, do dự nói: "Chị, chú nhỏ của tôi không thể ăn cay, dạ dày chú ấy không tốt."

Trình Thư Nặc tò mò nhìn Lâm Hủ, Lâm Hủ đang định giải thích thêm mấy câu, Lâm Yến lại vô cảm mở miệng: "Không sao, không cần để ý đến tôi."

Lâm Hủ hậm hực ngậm miệng, Trình Thư Nặc cũng không để ý đến ai nữa.

Chờ đồ ăn lên, một bàn đều cay xé lưỡi, Lâm Yến nhìn qua liền cảm thấy không khoẻ mà nhíu mày.

Lúc Trình Thư Nặc ăn cơm thì không thích nói chuyện, cô an an tĩnh tĩnh, dư quang liếc nhìn Lâm Yến, anh cầm đôi đũa, chỉ gặp một cọng rau xanh vào bát, cẩn thận mà tách miếng ớt phía trên ra.

Ánh mắt cô dừng một chút, Lâm Yến dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, anh nghiêng mắt, ánh mắt cụp xuống, động tác ngón tay của Trình Thư Nặc hơi hoảng hốt, đầu đũa gõ lên cái bát trắng bằng sứ, cô hoảng hốt hoàn hồn, không nhìn tiếp nữa.

Khoảng thời gian tiếp theo, không khí rất nặng nề.

Trình Thư Nặc và Lâm Yến đều không nói gì, nội tâm Lâm Hủ rất muốn phát điên, rõ ràng là đối tượng xem mắt của cậu ta, không hiểu sao lại có cảm giác cha mẹ cãi nhau mà cậu ta lại không biết nên lấy lòng bên nào.

Lâm Hủ lén đánh giá hai người ở đối diện, tuấn nam mĩ nữ ngồi cùng nhau, tư thế giống nhau, giơ tay nhấc chân cũng thể hiện sự ăn ý, nhìn qua đặc biệt tương xứng.

Nội tâm Lâm Hủ bỗng nhiên trào dâng cảm giác mất mát vì bị chú nhỏ thọc gậy bánh xe.

Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện lại bị Lâm Hủ hung tợn đè ép xuống, giây lát sau lại biến thành một cảm giác tội ác tràn ngập, sao cậu lại có thể ác độc suy đoán chú nhỏ như thế chứ! Chú nhỏ không phải là loại người thế này! Chú nhỏ nhà cậu ta chính trực thiện lương, thích giúp đỡ mọi người, còn lâu mới sẽ đi đào góc tường nhà cậu ta.

(Mẫn: Tiểu Hủ ngây thơ quá đi =)))

Lâm Hủ cảm thấy áy náy, đang muốn rót ly nước cho Lâm Yến, điện thoại trong túi lại đột nhiên vang lên, Lâm Hủ thấy là văn phòng luật sư gọi tới, lập tức tiếp, "Luật sư Vương ạ, ăn cơm ở đâu? Nhất định phải đến sao? Trong văn phòng không có ai sao? Muốn tôi đến giúp? Được, anh đừng vội, tôi lập tức tới đây."

Cậu nói xong liền cúp điện thoại.

Lâm Hủ đang do dự chưa biết giải thích thế nào, Lâm Yến đã cầm giấy ăn lau miệng, thấu hiểu mà nói: "Không sao, công việc quan trọng, cháu vội thì cứ đi trước đi."

Trong lòng Lâm Hủ rối rắm, mất tự nhiên xoắn xuýt mà nói: "Chú nhỏ, luật sư Vương nói anh ta ăn thức ăn bị đau bụng, tăng ca ở văn phòng luật nên không có ai mang giấy cho anh ta, người khác đều không mang được, chú nói xem đây là chuyện gì vậy? Cháu khá là đặc biệt sao?"

Trình Thư Nặc đang ngồi một bên nghiêm túc ăn cơm đột nhiên bị sặc.

Lâm Yến nhẹ nhàng bỏ giấy ăn xuống, mặt không đổi sắc nói: "Luật sư Vương coi trọng cháu, cháu làm cho tốt, đừng để anh ta thất vọng."

Trình Thư Nặc: "..."

Lâm Hủ nửa tin nửa ngờ gật đầu, tầm mắt cậu dừng ở Trình Thư Nặc phía đối diện, "Chị, tôi muốn về văn phòng luật một chuyện, chị có giận tôi không?"

Trình Thư Nặc cũng buông đũa, đối diện với ánh mắt hối lỗi của Lâm Hủ, "Không sao, chúng ta hẹn lần sau vậy."

Trong lòng Lâm Hủ nhẹ nhàng thở ra, lấy di động ra đưa về phía Trình Thư Nặc, "Chúng ta thêm WeChat của nhau đi, lần sau tôi mời chị ăn cơm."

Trình Thư Nặc duỗi tay đón, còn chưa chạm đến cạnh máy, di động đã rơi vào lòng bàn tay của người khác, Trình Thư Nặc khó hiểu mà nhìn về phía Lâm Yến.

Vẻ mặt Lâm Yến đương nhiên, cầm di động của Lâm Hủ nhàn nhạt nói: "Chú lo cho cháu, chúng ta lập một nhóm chat đi."

Lâm Hủ ngốc trệ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, "Chú nhỏ, chú không yên tâm cái gì? Chị cũng không phải là kẻ lừa đảo, cháu cũng không có tiền."

Thực ra Trình Thư Nặc cũng sửng sốt, nhưng cũng may cô phản ứng nhanh, Lâm Yến trong bông có kim, cô nhợt nhạt cười, bẻ cong ý anh, "Lập một nhóm gia đình cũng được, Lâm Hủ, chú nhỏ của cậu thật sự rất xem trọng chúng ta, chúng ta cùng đừng làm chú nhỏ thất vọng."

Lâm Yến nghiêng đầu liếc cô một cái, rõ ràng là phản bác lời nói của cô, cố tình dạy bảo Lâm Hủ: "Cháu còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm, phụ nữ càng đẹp thì càng nguy hiểm."

Lần này Lâm Hủ phản ứng rất nhanh, "Lúc trước chú còn nói chị rất khó coi mà."

Lâm Yến: "Đúng vậy, kiểu khó coi như thế thì càng nguy hiểm."

Lâm Hủ: "..."

Trình Thư Nặc bị sự không biết xấu hổ của Lâm Yến làm cho kinh hãi, nhưng Lâm Hủ đang ở đây, cô không định nói thêm cái gì, đành phải áp sự cáu kỉnh xuống.

Lâm hủ cũng không chậm trễ nữa, ngoan ngoãn lập nhóm rồi vội vàng thu thập đồ vật chạy lấy người.

Trong chốc lát, trên bàn chỉ còn Trình Thư Nặc và Lâm Yến.

Lâm Hủ rời đi, Trình Thư Nặc cũng không cần phải để ý mặt mũi của ai nữa, nán lại với Lâm Yến một lúc lâu làm cả người cô đều không thoải mái, vì thế xách túi lên tính bỏ chạy lấy người.

Lâm Yến lại đứng dậy trước cô một bước, thong thả ung dung mà sửa lại cổ tay áo, đôi mắt đen yên lặng khoá chặt trên người Trình Thư Nặc, hơi châm chọc nói: "Trình Thư Nặc, cô đúng là lợi hại."

Anh nửa thật nửa giả mà ném ra một câu, xoay người rời đi.

Trình Thư Nặc không hiểu sao lại bị đâm một nhát, suy tư chốc lát, cô bước nhanh đuổi theo.

Trước cửa nhà hàng, Lâm Yến bị Trình Thư Nặc chặn lại, buộc phải dừng bước chân.

Trình Thư Nặc dẫm lên giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn Lâm Yến nửa cái đầu, cô không muốn thua khí thế, ưỡn ưỡn ngực, đứng thẳng tắp, "Anh có ý gì?"

Lâm Yến một tay đút túi, Trình Thư Nặc đứng trước mặt anh, phía sau là con đường ngựa xe như nước, ánh đèn đường từng vệt từng vệt chiếu xuống, nhu hoà đáp trên khoé mắt đuôi mày của cô, tôn lên đôi mắt như nước hồ của người con gái, ánh mắt anh hơi dừng lại, lời nói ra vẫn lạnh lùng như cũ: "Chẳng lẽ không phải sao? Trong nhà giấu một người bây giờ lại tính toán lừa gạt Lâm Hủ, sao trước kia tôi lại không phát hiện ra thủ đoạn của cô lợi hại như vậy nhỉ?"

Lâm Yến nói vậy, Trình Thư Nặc cuối cùng cũng hiểu rõ, hành vi khác thường của Lâm Yến đêm nay cũng có thể giải thích được.

Hàn Thần Ngộ nói không sai, Lâm Yến đã hiểu lầm.

Cô và Hàn Thần Ngộ bắt đầu quen biết từ thời cấp ba, là bạn tốt nhất của cô, năm đó cô theo đuổi Lâm Yến hai năm, ở bên nhau một năm, trước giờ Lâm Yến cũng chưa từng chia sẻ với cô điều gì.

Trong lòng Trình Thư Nặc cảm thấy châm chọc, cũng lười giải thích, lời nói của Lâm Yến vô tình, cô cũng không phủ nhận, "Tôi không thử vài người thì làm sao biết cái nào tốt? Như đại luật sư Lâm vậy, chính là do thử thấy không tốt lắm nên mới muốn ném đi đó."

Cô vừa dứt lời thì đáy mắt Lâm Yến lạnh lẽo trong nháy mắt, ánh mắt anh tụ lại ở một điểm, nghiêng người vòng qua Trình Thư Nặc, bước nhanh rời đi.

Lần này Trình Thư Nặc không đuổi theo, cô đổi hướng, đi về phía bên phải đường cái chuẩn bị gọi xe.

Ban đêm rất lạnh, gió quét qua mặt tựa như những con dao nhỏ dày đặc, Trình Thư Nặc dựng thẳng cổ áo khoác, cầm di động giết thời gian.

Trong nhóm WeChat, Tô Hàng và Tống Diệc Dương đang hăng say nói chuyện phiếm.

Đề tài xoay quanh việc gần đây mới quen biết được một người đẹp nào đó, kể cô ta xinh đẹp như thế nào, phải triển khai thế công ra sao, làm sao để theo đuổi thành công trong một tháng.

Bọn họ nói đến mấy thủ đoạn này nọ, năm đó Trình Thư Nặc cũng đã dùng qua, chỉ dùng với đúng một người.

Đúng là có hiệu quả, ít nhất thì cô cũng đã ngủ với nam thần của học viện luật năm đó, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn.

Trình Thư Nặc tự giễu mà cười, mấy ngày nay thường xuyên gặp được Lâm Yến, cô nhớ tới cái hôn không thể hiểu được kia, lại cảm thấy bản thân thật sự rất nực cười.

Trình Thư Nặc cắt đứt suy nghĩ, vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại ra lại nghe thấy có người bấm còi với cô, cô theo âm thanh nhìn lại liền thấy Lâm Yến ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống, nhìn cô một cái, lại rất nhanh quay đầu đi.

Lâm Yến lại có thể không đi luôn làm Trình Thư Nặc ít nhiều có chút bất ngờ, nhưng cô cũng không phải người câu nệ, có xe chở miễn phí, cô cũng không cần đứng ven đường nói móc, vì thế cất di động, dứt khoát mà kéo cửa ra lên xe.

Trình Thư Nặc thắt dây an toàn xong, chủ động nói địa chỉ, Lâm Yến không có phản ứng gì, im lặng kéo cửa sổ xe lên, khởi động động cơ.

Ô tô đi trên đường, trong xe chật chội, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tính tình Lâm Yến vốn lãnh đạm, Trình Thư Nặc lại có chút chịu không được, cô sờ sờ bao, kẹp điếu thuốc trong miệng, đang chuẩn bị đốt lửa, lại nghĩ đến Lâm Yến ở bên cạnh, cô lễ phép hỏi, "Có để ý không?"

Lâm Yến không nói gì, chuyên tâm nhìn tình hình giao thông phía trước.

Trình Thư Nặc do dự, cô giơ tay hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm quay cuồng tiến vào, làm phần tóc bên tai tán loạn, vang lên tiếng "vù vù", lòng bàn tay Trình Thư Nặc chụm lại, ấn bật lửa, ngọn lửa nháy mắt bùng lên, làn khói nhen nhóm.

Cô nheo mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, màn sương khói màu trắng uốn lượn trên khuôn mặt cô, ánh mắt chậm rãi trở nên mơ màng.

Hai mươi phút sau, tốc độ xe dần thả chậm, vững vàng dừng ở ven đường.

Tiếng gió gào thét bên tai có chút nhỏ lại, đầu tiên Trình Thư Nặc tháo dây an toàn, sau đó người nghiêng về phía trước, đem đầu mẩu thuốc trên tay nghiền sạch sẽ vào cái gạt tàn trong xe, cô vẫn cười, ngữ khí nhẹ nhàng, "Cảm ơn luật sư Lâm, tôi lên đây."

Cô nói xong, đang muốn đẩy cửa xuống xe, cổ tay trái lại đột nhiên bị người ta nắm, thân hình Trình Thư Nặc nhoáng lên, cô nghiêng mắt, khó hiểu nhìn về phía Lâm Yến.

Lâm Yến mặt mày thâm thuý, môi mỏng nhẹ nhếch, ánh đèn đường tiến vào từ cửa sổ, phác hoạ nên đường nét lãnh đạm vô tình trên khuôn mặt anh.

Ánh mắt hai người tiếp xúc, giây tiếp theo, lại rời đi.

Dư quang Lâm Yến liếc nhìn gạt tàn, tiếng nói mang theo sự lạnh lẽo của trời đêm, "Trình Thư Nặc, bây giờ còn có cái gì mà cô không làm nữa không?"

Ngữ điệu của anh lãnh đạm, Trình Thư Nặc có thể nghe ra sự trào phúng trong từng con chữ, cô cũng không tức giận, ngược lại thuận theo tư thế của Lâm Yến, tiến đến gần anh, một cái tay khác quàng lên cổ Lâm Yến.

Lâm Yến chưa kịp đẩy ra, Trình Thư Nặc đã đến gần bên miệng anh, chậm rãi thổi khí, ra vẻ ngả ngớn nói: "Thế nào, anh cũng muốn lên ngồi chơi một chút sao?"

Dứt lời, Trình Thư Nặc như ý nguyện nhìn thấy sự bài xích không thèm che giấu nơi đáy mắt Lâm Yến, cô quan tâm nói: "Không muốn thì thôi vậy, tôi cũng không ép anh."

Trình Thư Nặc nhẹ nhàng nói xong, định xoay người xuống xe, cánh tay Lâm Yến bỗng thu lại, nắm cánh tay Trình Thư Nặc, trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi.

Trình Thư Nặc không kịp phòng bị ngã vào lồng ngực Lâm Yến, ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn, Lâm Yến lại không chút do dự bóp chặt cằm Trình Thư Nặc, ép cô nhìn về phía mình, "Sao cô biết tôi không muốn?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Thư Nặc: "Đi lên ngồi chơi không?"

Lâm Yến: "Đi lên "làm" sao? Được thôi được thôi, một lần có phải có chút không đủ không?"

Trình Thư Nặc: "..."

Hết chương 6

Chương 7 sẽ được post vào ngày 30/8/2019.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.