Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

Chương 110



Kỷ Lưu Cảnh vừa dứt lời, Ludwig sắc mặt liền trầm xuống, tròng mắt cũng dần dần chuyển sang sẫm màu, trong con ngươi sóng ngầm nhấp nhô lên xuống, nổi lên gió lốc tên là nguy hiểm.

Lăng Mộ Ngôn cư nhiên không trả lời lời tỏ tình của tiểu bạch thỏ, chỉ vỗ vỗ đầu của cô, “Ừm, làm nũng xong rồi thì mau đứng lên, ngươi rất nặng.”

Kỷ Lưu Cảnh: “…”

Ludwig cười nhạo một tiếng, sắc mặt lại dần dần dịu xuống.

“Ta nhớ rõ ngươi còn có nhiệm vụ phải làm đi, cứ đứng ở bên cạnh ta làm cái gì.” Lăng Mộ Ngôn thấy Kỷ Lưu Cảnh không phản ứng, không khỏi vươn một ngón tay đẩy cái trán của cô một cái, mang theo một chút ghét bỏ nói, “Mới qua vài ngày mà đã bắt đầu lười biếng, hửm?”

Kỷ Lưu Cảnh bất mãn phồng hai má, đồng thời thở phì phì trừng mắt liếc Ludwig khóe môi rõ ràng mang theo vui sướng khi thấy người họa một cái, lúc này mới không cam lòng rời đi.

Oa oa, sư phụ nhất định là bởi vì muốn rảnh ranh mới đem vị trí đó giao lại cho cô! Khó trách mong đợi cô mau chóng từ trong sân huấn luyện đi ra như vậy!

Đột nhiên cảm thấy bản thân phát hiện chân tướng, Kỷ Lưu Cảnh thương tâm nước mắt chảy xuống, thấy rằng trái tim đã nát vụn.

—– Nói là quan tâm đồ đệ đâu?!

Mà bên trong, Ludwig thảnh thơi ngồi xuống vị trí đối diện Lăng Mộ Ngôn, cũng không cùng hắn nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm bắt đầu đánh giá bốn phía thư viện.

Lăng Mộ Ngôn tự nhiên cũng không đế ý tới y, vì thế bên trong liền trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên, Ludwig cảm giác được trên người truyền tới một cỗ tầm mắt cực nóng, ánh mắt có chút ngưng tụ, y tức khắc hai mắt cong cong nở nụ cười. Đã sớm biết tên ngu ngốc này đối với mình có tâm tư hừ hừ, y nói mà, bản thân là người có cảm giác tồn tại mạnh như vậy, làm sao có thể có người coi nhẹ mỹ mạo của y! Hừ, cư nhiên vẫn còn nhìn, không biết sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu sao?!

* mỹ mạo: khuôn mặt đẹp

… Anh dám bỏ đi hộp kẹo Raffaello phiên bản limited trong tay không, Ludwig?!

Cho dù trong lòng vô cùng thích thú, Ludwig vẫn giả bộ kinh ngạc quay đầu qua, chống lại con ngươi đen láy của Lăng Mộ Ngôn, “Mộ Mộ, em làm sao vậy?”

Lăng Mộ Ngôn phượng mâu cao ngạo liếc mắt nhìn y một cái, lại đem tầm mắt rơi xuống trên hộp kẹo trong tay y, “Đến tìm tôi là vì muốn thực giao hẹn định sao?”

“… Cái gì?” Ludwig ngẩn ra, như thế nào cùng kịch bản trong tưởng tượng không giống nhau?

“Anh còn nợ tôi năm hộp kẹo, kẹo Raffaello phiên bản limited.” Lăng Mộ Ngôn trong phượng mâu lóe lên ánh sáng rực rỡ, hơi hơi nâng cao cằm cường điệu nói.

Ludwig: “…”

Y có chút uể oải, sau đó đem kẹo đưa cho hắn, kế tiếp bất đắc dĩ cười nói, “Hộp kẹo này vốn để tặng cho em, năm hộp còn nợ để lần sau gặp mặt lại đưa cho em.”

Lăng Mộ Ngôn ánh mắt không để tâm vốn rơi xuống trên người y thoáng dừng lại một chút, hàng lông mi dài như cánh bướm ở trong không khí khẽ run lên, tựa hồ suy nghĩ cái gì đó.

“Mộ Mộ?”

Lăng Mộ Ngôn cũng không tiếp nhận hộp kẹo, hắn hai tay đan vào nhau đặt ở dưới cằm, bình tĩnh nhìn Ludwig có chút nghi hoặc, “Anh gần nhất tương đối kỳ quái, là bởi vì…”

Ludwig trái tim hơi hơi nhấc lên.

“… Đến thời kỳ mãn kinh rồi sao?” Thanh âm mang theo chút khó hiểu ung dung tới chậm.

Ludwig: “…”

Chỉ thấy thoáng trầm mặc phút chốc, Ludwig đột nhiên hơi hơi vặn vẹo khuôn mặt, biểu tình dữ tợn trừng hắn, “Có đôi lúc rất muốn hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm tới cùng, đem em —– trực tiếp ném lên trên giường!”

Muốn, muốn hắn. Trong con ngươi nhiễm đầy màu đỏ, toàn bộ tràn ngập đều là khát vọng muốn chiếm được hắn.

Hai người Adonis trông ở ngoài cửa lập tức dựng thẳng lỗ tai, gia chủ cư nhiên —– cứ như vậy tỏ tình?! Rất anh hùng! Là nam nhân nên làm như vậy!!

Lăng Mộ Ngôn trừng mắt nhìn, trên gương mặt yêu diễm tuyệt mỹ trong chớp mắt biểu tình trống rỗng. Sau đó tựa như giật mình nhíu mày, như cười như không nói, “Chỉ cần anh có khả năng này.”

“Mặc dù tôi cho rằng…” Thấy Ludwig đột nhiên trừng lớn con mắt, hắn lại thu liễm tươi cười, mặt không chút thay đổi nói, “Xử nam không có tư cách nói loại lời nói này.”

Ludwig biểu tình nhất thời cứng đờ, sau đó dần dần vặn vẹo, rất có loại cảm giác thẹn quá hóa giận. Ngoài cửa, Levis vốn giả bộ đi ngang qua tay trượt một cái, bình hoa vừa mới cầm trong tay làm bộ như thưởng thức liền không cẩn thận vỡ thành những mảnh nhỏ; Adonis chân thoáng vấp một cái, nhất thời cằm đầu vào tường; liền ngay cả Sahira vẫn luôn giữ vững biểu tình cương cứng lãnh đạm cũng vặn vẹo gương mặt, suýt chút nữa đem laptop trong tay mình đánh rơi.

“A, hóa ra nói trúng rồi sao?” Nhìn thấy biểu tình của Ludwig, lại ẩn ẩn nghe thấy phản ứng của mọi người ngoài cửa, Lăng Mộ Ngôn ngữ khí cứng nhắc cảm thán, “Trước kia nghe A Lưu nói anh căn bản không chạm qua con bé, tôi còn không chịu tin nha… chậc.”

Ludwig: “…”

Nháy mắt nhớ tới Kỷ Lưu Cảnh là ai, nam nhân sau lưng tức khắc lan ra một mảnh hắc khí, tươi cười cũng trở nên vặn vẹo, lời nói đều như từ trong hàm răng nghiền ép phun ra mang theo một cỗ cảm giác nghiến răng nghiến lợi, “Hóa, ra, là, cô, ta —–”

Thưởng thức biểu tình quẫn bách hiếm thấy này của y, Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, khóe môi lộ ra tươi cười nhàn nhạt vui sướng khi thấy người gặp họa, khiến dung nhan tuyệt sắc tựa như ảo mộng kia càng thêm mê hoặc lòng người, “Tôi cảm thấy không cần thiết phải thẹn quá hóa giận a, giữ mình trong sạch… là một phẩm chất rất tốt, không phải sao?”

Ludwig: “…”

Bất quá nhìn tươi cười yêu diễm mang theo khiêu khích của hắn, Ludwig đích thực vốn cảm thấy thẹn quá hóa giận dần dần dịu xuống, chỉ có thể có chút thất bại bất đắc dĩ nghiêng đầu qua một bên không nhìn hắn.

Bộ phận trời sinh đã thiếu hụt kia dường như… bất tri bất giác tìm lại được. Quả nhiên, có Mộ Mộ ở bên, thế giới của y mới có thể đầy đủ a.

[Ngôn Ngôn, cậu làm sao biết được anh ta là xử nam?!] 001 cũng có chút không thể tin được, [Rõ ràng trong truyện từng nhắc tới Ludwig thường xuyên ngược đãi điều giáo nữ chủ a?!]

“Ai bảo với ngươi ngược đãi điều giáo cùng việc kia có liên quan đến nhau?” Lăng Mộ Ngôn như cười như không, “Đừng quên Ludwig là một tên biến thái khiết phích, loại người này chỉ biết hưởng thụ biểu tình thống khổ vặn vẹo của người khác, làm sao có thể thật sự ‘làm tình’ với người bị anh ta coi như ‘món đồ chơi’, e rằng ngay cả tự mình động thủ cũng không nguyện ý đi?”

* khiết phích: người mắc bệnh sạch sẽ

001: […] Chuyện này không khoa học, Ngôn Ngôn nhà tôi tại sao đột nhiên lại hiểu rõ biến thái như vậy?!

Lăng Mộ Ngôn không nhanh không chậm tổng kết, “Hơn nữa dựa vào những lời A Lưu nói trước kia, ta tự nhiên có thể nghĩ tới giả thiết này.”

001: [… Tôi cư nhiên vô ngôn dĩ đối QAAAAQ] Cho nên trong khoảng thời gian nó vắng mặt này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì! Ngôn Ngôn nhà nó không có khả năng như vậy, như vậy ——!

* vô ngôn dĩ đối: không còn lời nào để đáp trả



“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn!”

Đối mặt với hành động đột nhiên hết đợt này tới đợt khác đều đặn không ngắt quãng rõ ràng lộ ra lấy lòng của gia tộc đối địch, Lăng gia quả thực có chút trở tay không kịp. Mà Lăng ma ma sau khi cùng gia chủ thần bí của Heath Voight gặp mặt, rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ.

“Mẹ, làm sao vậy?” Lăng Mộ Ngôn đem cuốn sách cầm trong tay tùy tiện ném qua một bên, vừa mới chuẩn bị nghênh đón mẹ mình trở về liền bị tiếng kêu này làm cho có chút mờ mịt.

“… Con, con cùng gia chủ của Heath Voight kia rốt cuộc, rốt cuộc là quan hệ gì?!”

“Ludwig?” Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, “À, anh ta chính là cái người trước đó con nói với mẹ a, khoảng thời gian trước không phải đã nhắc qua với mẹ rồi sao? Ừm… con muốn cùng anh ta thử một lần, muốn biết vì sao lúc ở trước mặt anh ta sẽ cảm thấy khác biệt rõ ràng so với khi đối diện với người khác.”

“Cái người trước đó?” Lăng ma ma nhất thời trợn mắt há hốc mồm, “Là cái tên biến thái tỏ rõ rất thích con kia?”

Lăng Mộ Ngôn thản nhiên gật gật đầu, “Con tưởng rằng mẹ đã chuẩn bị tốt tâm lý.”

Lăng ma ma: “…” Bà có phải hay không làm sai chuyện gì đó QAQ

Lăng ba ba chậm hơn Lăng ma ma một bước vừa mới đi vào, “…” Khốn nạn, người kia là nam nhân a. Cho nên ông không chỉ phải đối mặt với sự thật là con trai bị cướp đi còn phải chấp nhận sự thật con dâu tương lai là nam nhân đồng thời là biến thái trung nhị sao?!

“Chẳng qua… hai người vì cái gì thoạt nhìn mặc dù rất khiếp sợ —–” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, “Nhưng không có ý tứ phản đối a?”

“… Ta là bị màn diễn tình cảm thế kỷ ‘Romeo & Juliet’ của các con làm cho cảm động.” Lăng ma ma vẻ mặt hiếm khi không chút thay đổi trả lời, “Thật sự là quá cảm động, cảm động tới mức ta lệ nóng doanh tròng, ô ô —–”

Lăng ba ba xấu hổ ôm lấy thân ái nhà mình đang thực sự ‘lệ nóng doanh tròng’, biểu tình có chút vặn vẹo nói, “… Chính là như vậy.”

—– Vấn đề là, ai sẽ bởi vì bị cha mẹ đối phương không đồng ý tình cảm của hai người mà biến thái chấp nhất quyết định hủy diệt thế giới a!!

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!]

[Đinh! Hiện tại người chơi có hai sự lựa chọn: 1, rời đi; 2, lưu lại.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.