Rốt cuộc cũng từ trong vòng vây tang thi thoát ra, sau khi tới nơi tương đối an toàn, Lăng Mộ Ngôn lau đi mồ hôi chảy trên mặt, hơi hơi thở hổn hển hỏi.
“Vì cái gì lại muốn cứu tôi?” Bùi Vũ Trần nheo lại con ngươi, ý cười khó lường hỏi.
“A?”
“Rõ ràng các anh đều rời đi rồi không phải sao?” Bùi Vũ Trần tới gần hắn, thật sâu nhìn vào đôi con ngươi màu đen vẫn như trước nhu hòa sạch sẽ lại có chút không biết phải sao, “Vì sao vừa rồi lại quay trở lại để cứu tôi?”
Lăng Mộ Ngôn lui về phía sau vài bước, cho tới khi phía sau đụng vào thân cây, hắn hơi hơi nhíu mày, “Anh chỉ muốn…”
Bùi Vũ Trần nhấc lên cằm của hắn, ý cười tàn khốc, “Anh có biết hậu quả cứu tôi là cái gì không? Nếu tưởng rằng tôi sẽ báo đáp anh, vậy phải nói thật, suy nghĩ này quá mức ngây thơ rồi, Lăng Mộ Ngôn…”
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, thoáng vùng vẫy một chút, “Anh không có…”
Không đợi hắn nói xong, Bùi Vũ Trần đột nhiên đè lại sau gáy của hắn, không để ý đến giãy dụa của thanh niên, hung hăng hôn lên môi hắn. Cậu ngậm lấy đôi môi của hắn, trằn trọc chuyển sang hôn sâu, động tác liếm cắn càng thêm mạnh mẽ.
“Bùi Vũ Trần, cậu điên rồi sao?!” Chờ đến khi Bùi Vũ Trần rốt cuộc buông hắn ra, Lăng Mộ Ngôn không khỏi hung hăng hít vào một hơi, sau đó dựa vào thân gây mang theo phẫn nộ không thể tin được, hô to.
“Chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm tình may mắn sau khi được cứu vớt mà thôi, Mộ Ngôn anh không cần kích động như vậy đi?” Bùi Vũ Trần vẻ mặt tự nhiên mở ra hai tay, ý cười trong suốt nói.
Lăng Mộ Ngôn không thể tin nổi trừng lớn con ngươi, “Cậu nói cái gì?”
“Bị dọa rồi?” Bùi Vũ Trần sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu trấn an, “Tôi chỉ là bởi vì thích anh cho nên mới nhất thời kích động mà thôi, Mộ Ngôn sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?”
Lăng Mộ Ngôn bực bội, “Cậu —–!”
Bùi Vũ Trần lộ ra biểu tình đáng thương, “Tôi sai rồi còn không được sao, Mộ Ngôn anh đừng tức giận, hửm?”
Lăng Mộ Ngôn môi mỏng nhếch lên, lại không biết nên đáp trả ra sao, chỉ có thể bực mình nghiêng đầu qua một bên.
“Đúng rồi, Mộ Ngôn, hai vị bằng hữu kia của anh đâu?” Biết bản thân nếu còn tiếp tục bắt nạt hắn sẽ thật sự tức giận, Bùi Vũ Trần mặc dù có chút không muốn nhưng vẫn dời đi đề tài.
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, “Chúng tôi bị phân tán.”
Bùi Vũ Trần cười tủm tỉm nói, “Vì quay trở lại cứu tôi sao?”
“… Tôi chỉ là bị phân tán với bọn họ, sau đó trên đường quay trở lại không biết như thế nào liền vừa vặn gặp được cậu.” Lăng Mộ Ngôn thành thật trả lời, sau khi nhìn thấy biểu tình đột nhiên cứng ngắc của đối phương, không khỏi cảm thấy thập phần xả giận, “Lo lắng hai người kia nếu bị vây nhốt bên trong đàn tang thi, cho nên tôi mới có thể cứu cậu.”
“Không việc gì, dù sao cuối cùng anh vẫn cứu tôi, không phải sao?” Bùi Vũ Trần vẻ mặt vô tội, “Cho nên vì báo ân, tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
“Lấy, lấy thân báo đáp?” Lăng Mộ Ngôn cứng lưỡi, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khựng lại một chút, mạc danh kỳ hiệu hỏi, “… Lấy thân báo đáp bình thường không phải đều là con gái nói với con trai sao?”
Nói xong tầm mắt của hắn còn hoài nghi ở trên người Bùi Vũ Trần quét một vòng.
… Bùi Vũ Trần khuôn mặt lập tức đen xì.
“Tôi là nam hay nữ…” Bùi Vũ Trần đột nhiên nâng lên cằm của hắn, kề sát vào, ý cười ám muội thấp giọng hỏi, thanh âm trầm thấp từ tính tràn ngập hấp dẫn, “Mộ Ngôn, anh còn không rõ ràng sao?”
Nhánh cây màu xanh sẫm vô thanh vô tức quấn lấy thân thể của Bùi Vũ Trần, một cỗ lực đạo mạnh mẽ trực tiếp kéo đối phương qua bên kia thân cây.
Lăng Mộ Ngôn dùng ngón tay xoa xoa cằm, cố gắng hết sức bảo trì tươi cười ôn nhã trên mặt, “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên tận lực bình tĩnh lại một chút thì tốt hơn, tôi đi trước, đừng – gặp – lại.”
“Ôi chao, ôi chao, đừng a, tôi sai rồi còn không được sao?” Bùi Vũ Trần vội vàng cầu xin tha thứ, thấy Lăng Mộ Ngôn không chút dao động, không khỏi giả bộ đáng thương, “Tôi thật sự sai rồi Mộ Ngôn… Phụ cận nơi này không an toàn, Mộ Ngôn anh thực sự yên tâm để lại tôi một mình bị trói ở nơi này sao?”
Lăng Mộ Ngôn cước bộ dừng lại, tựa như đang suy xét cái gì đó.
“Hơn nữa hai người cùng tìm kiếm tung tích hai vị bằng hữu của anh chung quy vẫn tốt hơn một người đi?” Tốt xấu gì trên đường đi vẫn có thể trợ giúp lẫn nhau, đúng không?”
Lăng Mộ Ngôn thoáng chần chờ xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nếu cậu cam đoan không nói giỡn nữa.”
Thực đáng yêu.
Nhìn thanh niên gương mặt tinh xảo lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả lúm má đồng tiền nho nhỏ luôn luôn thích xuất hiện trên môi lúc này cũng biến mất không thấy, Bùi Vũ Trần trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngưa ngứa, trên mặt vẫn bảo trì nghiêm chỉnh gật gật đầu.
Lăng Mộ Ngôn do dự giải trừ trói buộc, quyết định tin tưởng cậu một lần.
—– chính là, sự thật chứng minh, so với tin tưởng một người âm hiểm giả dối không đặt nặng lời hứa, còn không bằng đi tin tưởng một đầu heo.
…
Nửa đêm.
Tựa hồ đang nằm mơ, Lăng Mộ Ngôn chỉ cảm thấy trên môi ngưa ngứa, như có thứ gì đó nhẹ nhàng liếm qua, xúc cảm ấm áp ướt át mang theo cẩn thận liếm mút. Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, cảm giác không hiểu kia giống như rốt cuộc cũng biến mất, không khỏi thoải mái tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, cái loại cảm giác bị người liếm mút này lại đánh úp tới. Mà lúc này cũng không phải tỉ mỉ cẩn thận khẽ hôn, Lăng Mộ Ngôn chỉ cảm thấy đôi môi mình bị lặp đi lặp lại liếm mút cắn xé, thậm chí sinh ra lỗi giác bản thân bị nuốt vào.
… Là đang nằm mơ sao?
Lăng Mộ Ngôn hoảng hốt mở to mắt, liền thấy một đôi mắt cho dù đang ở trong bóng tối cũng sáng ngời dị thường đang âm trầm nhìn mình chằm chằm, tầm mắt nóng rực kia khiến cho hắn không hiểu vì sao có chút không được tự nhiên.
“Cậu làm cái gì vậy?” Lăng Mộ Ngôn không khỏi bị dọa tới, hắn ngồi dậy, cau mày hỏi.
Bùi Vũ Trần làm như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt thờ ơ tạm dừng trên mặt hắn trong chốc lát, môi mỏng gợi lên một độ cong như cười như không, “Tôi chỉ muốn đánh thức anh mà thôi, không nghĩ tới anh cư nhiên yên tâm với tôi như vậy, ngủ rất sâu.”
Lăng Mộ Ngôn thoáng sửng sốt, không khỏi có chút xấu hổ. Hắn cũng không ngờ bản thân cư nhiên lại ngủ sâu như vậy, thế nhưng ngay cả Bùi Vũ Trần tới bên người cũng không biết.
“Xin lỗi, là do tôi không cảnh giác. Đến lượt tôi gác đêm sao, cậu đi ngủ đi.” Lăng Mộ Ngôn đứng lên giải thích nói, ai ngờ vừa mới mở miệng liền đột nhiên cảm thấy trên môi một trận đau đớn, không khỏi cau mày sờ sờ, cảm thấy tựa hồ có chút sưng phù.
… Là bị thứ gì cắn sao?
Thấy Lăng Mộ Ngôn cau mày suy tư, Bùi Vũ Trần một tay xuyên vào trong mái tóc, lười biếng cười nói, “Vậy tôi đi ngủ đây, anh thời điểm gác đêm đừng có mà ngủ quên đấy nhé, bằng không hai cái mạng rất có thể sẽ không còn.”
Lăng Mộ Ngôn sờ sờ lỗ tai, tuy rằng chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn nghiêm túc gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Bùi Vũ Trần nhìn theo bóng lưng của Lăng Mộ Ngôn, trong đôi mắt hẹp dài tràn ngập ý cười hứng thú, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận khát vọng thật sâu.
Hóa ra bản thân so với trong suy nghĩ còn muốn nhiều hơn, nếu cặp con ngươi sạch sẽ thuần túy kia chỉ có hình bóng của mình, nếu hắn chỉ đối với mình lộ ra tươi cười mềm mại tin tưởng…
Nếu là Lăng Mộ Ngôn, lúc bật khóc nhất định sẽ rất dễ nhìn đi? Bùi Vũ Trần dựa vào tường đè nén khát vọng, gợi lên một nụ cười thị huyết, cậu càng muốn nhìn thấy bộ dạng hắn đối với mình khóc lóc cầu xin tha thứ…
—– Như vậy nếu hắn bị bẻ gãy cánh chim, chỉ có thể ỷ lại vào mình, chẳng phải hắn sẽ vĩnh viễn thuộc về chính mình?