Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Tài Tiền Quang, Tuyền Thủy Ương thở dài một hơi: “Đi tìm cô ấy đi, có lẽ Hạnh Thụ không thể đợi cậu thêm mười ba năm nữa đâu.”
“Anh Khiêm Dã…” Giọng chàng trai thấp xuống, anh uống một ngụm nước, nuốt cơn sám hối và đau lòng vì đến muộn mười ba năm ngược vào trong, “Có thể phiền anh, lái xe đến trước công ty phát thanh Tokyo không?”