Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 34



Biên tập: Mộ Vũ

Nhìn người phụ nữ vừa quen vừa xa lạ trước mặt, tâm trí của Quan Tử Sơn bỗng chốc trống rỗng.

Anh từng vô số lần tưởng tưởng cảnh anh và người phụ nữ kia gặp lại, đã từng vô số lần tưởng tượng bản thân nên dùng vẻ mặt gì để hỏi bà vì sao lúc trước lại bỏ đi, cũng từng vô số lần tưởng tượng lúc bà đối mặt với anh sẽ dùng vẻ mặt áy náy hay hối hận?

Nhưng anh chưa bao giờ ngờ tới, lúc gặp lại người phụ nữ kia sau hơn mười năm thì bà hoàn toàn không nhớ rõ anh là ai.

“Cháu là bạn của Tiểu Xuyên sao?” Người phụ nữ lộ ra nụ cười xã giao và xa cách với anh, hiển nhiên đã không có chút ấn tượng nào với mặt mũi của anh.

Như vậy cũng đúng, cho dù là mẹ con chung huyết thống, mười mấy năm chưa từng gặp nhau, làm sao có thể nhận ra đối phương ngay cơ chứ? Mặc dù là chuyện anh giữ canh cánh trong lòng nhiều năm, nếu không phải do anh còn trân trọng cất giữ một bức ảnh duy nhất của bà, chắc anh cũng chẳng thể nhớ được mặt mũi người kia.

Cho dù lý trí nói với Quan Tử Sơn rằng bà không nhớ anh vốn là chuyện bình thường, nhưng về mặt tình cảm, anh lại không cách nào chấp nhận được.

Anh không chấp nhận được chuyện người mẹ ruột thịt quên mất anh, xem anh như một người xa lạ.

Anh không chấp nhận được chuyện một người phụ nữ chưa bao giờ cho anh một chút tình yêu thương của mẹ nào lại đem nó cho người khác.

Quan Tử Sơn nhận ra cho dù Đinh Nãi Xuyên không phải con trai ruột của bà, nhưng bà lại đối xử với cậu rất tốt, mà đứa con trai ruột này thì lại chưa được cảm nhận một lần nào.

Có lẽ chỉ là mặt mũi tương tự thôi…

Có lẽ là do anh nhớ lầm rồi.

Dù sao trên thế giới này có vài người rất giống nhau, trong lòng Quan Tử Sơn liều mạng tự thuyết phục bản thân.

Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên sao có thể là người mẹ đã vứt bỏ anh? Mẹ ruột của anh lại có thể vứt bỏ anh — một đứa con trai cùng chung dòng máu, chạy đi đối xử tốt với con trai của người khác ư?

Ngay lúc Quan Tử Sơn sắp thuyết phục được bản thân thì cha Quan xuất hiện.

Có lẽ anh dựa vào ảnh chụp và khuôn mặt trong ký ức nên mới nhẫm lẫn, nhưng cha Quan không thể nhớ nhầm người phụ nữ đã vứt bỏ ông và con trai, cố ý đi theo mối tình đầu của bà.

Đó là chuyện sau này Quan Tử Sơn mới biết được, cho đến lúc này, anh mới hiểu thì ra nhiều lí do anh tự bịa ra nhiều năm qua để bào chữa cho người mẹ đã vứt bỏ anh hoàn toàn sai lầm. Người phụ nữ kia bỏ rơi anh không phải vì lí do cực kỳ bất đắc dĩ nào, chỉ là bà muốn đi tìm tình yêu thật sự của mình mà thôi.

Hồi trẻ mẹ Quan đã từng có một mối tình đầu, hai người cực kỳ ân ái, cuối cùng vì đủ loại nguyên nhân mà phải chia tay, sau đó từng người đi thành gia lập nghiệp, kết hôn sinh con. Đây vốn là một câu chuyện về mối tình đầu không bệnh mà tàn, cho đến khi họ gặp nhau lần thứ hai.

Giữa mẹ Quan và cha Quan cũng không có nhiều tình cảm lắm, kết hôn nhiều năm rồi vẫn luôn đối xử với nhau rát hững hờ, hơn nữa vợ của mối tình đầu đã mất, cho nên hai người nhanh chóng bùng cháy tình cũ.

Không quan tâm đến người chồng liều mình níu giữ và đứa con trai vẫn còn ngây thơ, mẹ Quan kiên quyết li hôn với cha Quan, dũng cảm theo đuổi tình yêu thật sự của mình, bà rời khỏi cái nhà này, vứt bỏ con trai mình, từ đó về sau không bao giờ quay lại nữa.

Nhìn người phụ nữ vẫn còn xinh đẹp như hồi trẻ trước mặt, ánh mắt của cha Quan chất chứa phức tạp, nhưng ông cũng không nói gì. Ngoài lúc đầu không kiềm chế được vẻ mặt hoảng hốt và bối rối ra, toàn bộ ngày hôm ấy ông không lộ ra chút khác lạ nào, chỉ là im lặng hơn bình thường rất nhiều.

Có lẽ cha Quan cho rằng Quan Tử Sơn đã sớm không còn nhớ rõ mặt mũi của mẹ mình, ông cố gắng che giấu tâm trạng của bản thân, nhưng ông không biết, lúc anh nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và phức tạp của ông thì đã hiểu ra tất cả.

Mà người phụ nữ kia, sau khi nhìn thấy cha Quan, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bà không dám tin nhìn cha Quan rồi nhìn Quan Tử Sơn bên cạnh ông, vẻ mặt cũng trở nên khó tả.

Môi đôi vợ chồng cũ từng ly hôn nhiều năm, sau hơn mười năm ngẫu nhiên gặp lại đều cực kỳ ăn ý xem đối phương như người xa lạ, tựa như một người dưng.

Sau khi họp phụ huynh xong, người phụ nữ mang sắc mặt tái nhợt vội vã đưa Đinh Nãi Xuyên rời đi.

Đinh Nãi Xuyên hình như nhận ra gì đó, nhìn Quan Tử Sơn với vẻ muốn nói lại thôi.

Anh chỉ cười gượng gạo với cậu, dùng khẩu hình nói: Ngày mai gặp, chờ ở chỗ cũ.

Sắc mặt Đinh Nãi Xuyên hơi dịu đi, cậu do dự nhìn thoáng qua vẻ tái nhợt sốt ruột muốn rời đi của mẹ kế, cuối cùng vẫn bước theo bà.

Dọc đường từ trường học về đến nhà, cha Quan đều rất im lặng.

Tuy rằng ông vốn là một người trầm mặc ít nói, là người không quá biết cách nói chuyện, nhưng trong quá khứ mỗi lần ở cùng với Quan Tử Sơn, ông đều sẽ cố gắng tìm đề tài để trò chuyện với con trai.

Đêm hôm đó cha Quan càng trầm tư hơn, cho đến khi Quan Tử Sơn mở miệng phá vỡ sự im lặng đó.

“Người phụ nữ vừa rồi là mẹ của con sao?”

Vẻ mặt cha Quan khiếp sợ, tựa hồ không nghĩ đến anh lại có thể nhận ra được gì từ thái độ của ông.

“Lúc trước vì sao ba mẹ lại ly hôn?” Quan Tử Sơn không muốn giải thích tại sao anh còn nhớ rõ mặt mũi của người phụ nữ kia, im lặng một lúc, cuối cùng anh hỏi đến vấn đề mà anh chấp nhất từ rất lâu.

Quan Tử Sơn đã bịa đặt và lấy vô số cái cớ cho sự rời đi của mẹ nhưng duy nhất một lý do anh chưa từng tưởng tượng là — mẹ thật sự vứt bỏ hai cha con anh.

Ánh mắt cha Quan phức tạp nhìn anh, ông nhận ra đứa con của ông đã trưởng thành.

Trong ký ức của ông, con trai mãi mãi là một thằng nhóc bé bỏng, mãi mãi dựa dẫm vào ông, mãi mãi gặp phải chuyện gì cũng tìm đến cha đầu tiên, nhưng không biết từ khi nào, đứa con này đã không dựa vào ông nữa, đã qua cái tuổi gặp chuyện gì cũng tìm ông đầu tiên.

Quan Tử Sơn bây giờ lớn lên còn cao hơn cả cha anh.

Cha Quan trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn kể lại chuyện năm đó.

Trước đây Quan Tử Sơn vẫn thường xuyên hỏi ông chuyện này, nhưng cho đến bây giờ ông đều trốn tránh, bởi vì ông biết đứa con này có lòng tự trọng mạnh đến đâu, nếu biết mẹ ruột vì tình yêu mà vứt bỏ mình thì…

Nhưng bây giờ anh đã trưởng thành.

Sau khi biết chân tướng vì sao người phụ nữ kia rời đi, anh mới nhận ra những lý do anh tự bịa ra cho sự rời xa của mẹ mình thật nực cười.

Anh từng cho rằng bà bỏ đi là do sự yếu đuối và trầm mặc của cha Quan, bởi vì ông không níu giữ bà lại, anh đã từng nghĩ rằng bà đi là vì anh bướng bỉnh, bởi vì anh không phải là đứa trẻ ngoan.

Khi trong thời kỳ phản nghịch, Quan Tử Sơn từng đổ lỗi lên người cha Quan bởi ông đã khiến mẹ anh bỏ đi, cũng từng trút hết tội lỗi lên người mình, nhưng cho đến bây giờ anh đều chưa từng nghĩ đến bà chỉ vì muốn đi tìm kiếm tình yêu thật sự mà thôi.

Quan Tử Sơn không biết nên nghĩ sao về bà nữa.

Từ tận đáy lòng anh, người phụ nữ kia được đặt ở vị trí thiêng liêng, cho dù anh chưa bao giờ cảm nhận được một chút tình yêu thương của mẹ.

Có lẽ anh nên oán hận người đã vứt bỏ anh, có lẽ anh nên oán hận người phụ nữ đã sinh ra mà không nuôi nấng anh, có lẽ anh nên oán hận người phụ nữ sẵn sàng đối xử tốt với con trai của người khác chứ không chịu đối xử tốt với con ruột của mình… Nhưng dù sao anh cũng là đứa con trai bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống, không có ơn nuôi dưỡng thì cũng có ơn sinh thành, bất kể thế nào đi nữa anh cũng nên cảm ơn bà đã để anh đến với thế giới này.

Quan Tử Sơn không có cách nào hận người phụ nữ kia, nhưng anh cũng không có cách nào mỉm cười cho qua, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh không cách nào chấp nhận được người phụ nữ kia chưa từng cho mình chút tình thương của mẹ nào lại đem nó cho người khác, không chấp nhận được mẹ ruột của anh lại là mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên.

Cho nên anh và Đinh Nãi Xuyên chia tay.

Là do anh đề nghị.

Quan Tử Sơn không cho Đinh Nãi Xuyên bất cứ cơ hội xoay chuyển nào, kiên quyết chia tay với cậu, giống như người phụ nữ kia kiên quyết lựa chọn ly hôn với cha anh năm ấy.

Đó là một ngày nắng rất đẹp.

Lúc Quan Tử Sơn đi tới “chỗ cũ”, Đinh Nãi Xuyên đã đứng đợi ở đó từ sớm.

Cái gọi là “chỗ cũ”, chính là một cái đình hoang nhỏ ở ngọn núi sau trường Tam Trung, tuy rằng nội quy của trường rõ ràng là không cho phép học sinh ra sau núi, nhưng luôn có vài đứa nhóc nghịch ngợm muốn đi thám hiểm nơi đó, Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên cũng là hai trong số ấy.

Ngọn núi sau trường Tam Trung vốn là nơi ở và học tập cũ của học sinh theo đạo Thiên chúa, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì trường học không cho phép học sinh lên đó nữa, ngôi trường tự nhiên cũng bị bỏ hoang. Vì thế những tòa nhà dạy học ở sau núi có đủ loại lời đồn trong giới học sinh, một học sinh thề rằng ở đó nhất định có ma, Quan Tử Sơn hồi trung học cực kỳ gan dạ, lôi kéo cả Đinh Nãi Xuyên đi ra sau núi thám hiểm.

Kết quả dĩ nhiên là không phát hiện được gì, chỉ còn lại những lớp học sớm bỏ hoang, bụi phủ đầy đất, tất cả đều là mạng nhện, chỗ nào cũng bẩn muốn đòi mạng, có lẽ quỷ cũng ghét bỏ.

Hai người thất vọng, nhưng trên đường “thám hiểm” bọn họ lại phát hiện ra một cái đình nhỏ, đối diện với công viên gần Tam Trung, là một nơi ngắm cảnh rất tốt.

Thời niên thiếu hai người hình như cũng có chấp niệm muốn tìm kiếm một căn cứ bí mật cho mình, nơi đó nhất định phải không có nhiều người đến, cho nên cả hai cùng quyết định cái đình nhỏ này là nơi bí mật của họ.

Đinh Nãi Xuyên đến sớm, cậu dựa lưng vào lan can của đình nhỏ, lúc nhìn thấy Quan Tử Sơn, cậu mỉm cười ngược chiều sáng với anh.

Đây vốn là một bức tranh mỹ thiếu niên ngược sáng rất đẹp, nhưng tâm trạng Quan Tử Sơn nặng nề, căn bản không có hứng thưởng thức.

“Quan Quan, cậu đã quyết định xong ghi tên vào trường nào chưa?” Đinh Nãi Xuyên dùng vẻ mặt mong đợi nhìn anh, không đợi anh trả lời, cậu đã cười hì hì nói tiếp “Chúng ta đều xem qua điểm vào đại học B năm ngoái, chỉ có điều điểm của cậu hơi thấp, chọn trường thấp một chút, đại học C thì an toàn hơn, hai trường cũng rất gần nhau. Nhưng  nếu cậu chủ động hôn tớ một cái, tớ sẽ đăng kí đại học C với cậu.”

Tai cậu dần dần đỏ lên, sau khi nói xong còn đỏ mặt nhìn Quan Tử Sơn.

Nhưng anh không thay đổi lộ ra biểu cảm gì, hờ hững nói “…Chúng ta chia tay đi.”

Nụ cười và lúm đồng tiền nhỏ trên mặt Đinh Nãi Xuyên lập tức biến mất, không dám tin nhìn anh “Vì… vì sao?”

Trong lòng Quan Tử Sơn khẽ động “Không vì sao cả, tôi đã không còn thích cậu nữa.”

Đinh Nãi Xuyên sửng sốt rất lâu, khóe môi mới khẽ giật, cậu cười gượng gạo “Tớ biết, chắc chắn cậu đang nói đùa, Quan Quan…”

Trong lòng Quan Tử Sơn là một mảnh mịt mù, nhưng miệng anh vẫn quật cường nói “Tôi không nói đùa, tôi đã không còn thích cậu, chúng ta chia tay đi… Đinh Nãi Xuyên.”

Anh chưa từng dùng giọng nói đông cứng băng lạnh như vậy gọi tên cậu.

Sắc mặt Đinh Nãi Xuyên lập tức tái nhợt, ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu cũng không nói gì.

Quan Tử Sơn lại không ngừng thả xuống từng chữ từng chữ “Tôi sẽ không ghi danh ở thành phố B, cậu đừng tới tìm tôi, đừng gặp lại nhau nữa… Chúng ta cứ hợp được tan được đi.”

Chỉ đơn giản nói mấy câu, nhưng Quan Tử Sơn giống như đã dùng hết sức lực một đời, anh từng tưởng tượng sẽ cố gắng lấy dũng khí cùng Đinh Nãi Xuyên công khai trong tương lai ra sao, nhưng anh lại không có cách nào chấp nhận khi anh và cậu thẳng thắn với người nhà, phải đối mặt với chính mẹ ruột của mình.

Rốt cuộc, vẫn là lòng tự trọng của thiếu niên quá mạnh.

Sau đó mỗi ngày anh đều nhận được một cuộc gọi từ Đinh Nãi Xuyên, nhưng lúc ấy là thời điểm tâm trạng anh bất ổn nhất, lập tức đổi số di động mới, liên hệ của hai người cứ như vậy hoàn toàn cắt đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.