Quan Tử Sơn giả vờ không nhìn thấy ánh mắt mất mát của Đinh Vĩnh Tư, chỉ khẽ xoa xoa tóc em trai ngốc, để cậu nhóc tự chọn một miếng bánh ngọt, Quan Tử Ngọ mặc dù lúc đầu bởi vì bị anh trai từ chối mà hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc dán vào tủ bánh suy nghĩ xem nên ăn loại nào.
Nhìn sườn mặt nghiêng nghiêm túc rối rắm của Quan Tử Ngọ, anh cười khẽ, bỗng nhiên cảm thấy cậu nhóc như vậy hơi giống Đinh Nãi Xuyên… Nhớ đến cậu, anh lại chợt nhớ đến tâm tư nhỏ của em trai với “Pudding Sữa”, không khỏi híp mắt.
Quan Tử Ngọ đang cúi đầu cắn ngón tay nghiêm túc chọn bánh đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, không nhịn được hơi run người.
Cậu nhóc cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, do dự rất lâu mới trịnh trọng chọn một miếng bánh ngon, nhưng Quan Tử Sơn vừa mới giúp cậu nhóc lấy bánh ra khay đựng, cả bánh và khay đã bị người khác cướp mất.
Quan Tử Ngọ mở to hai mắt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đinh Vĩnh Tư bưng khay, cũng không thèm nhìn cậu, chỉ dương dương tự đắc cười với Quan Tử Sơn: “Em muốn miếng bánh này.”
“Đây là bánh của tôi!” Quan Tử Ngọ hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã phản ứng lại, “Trả cho tôi.” Cậu muốn vươn tay đoạt lại cái khay trong tay Đinh Vĩnh Tư, liền thấy hơi khó khăn.
Đinh Vĩnh Tư dễ dàng tránh được tay cậu nhóc, cậu chàng nghênh ngang liếc nhìn Quan Tử Ngọ một cái: “Đồ – tay – ngắn!” Sau đó lúc cậu nhóc mở to mắt tức giận thì lập tức lấy tốc độ nhanh như chớp cúi đầu cắn một miếng bánh to vào miệng.
Nhìn miếng bánh trong khay bị cắn mất một miếng thật lớn, Quan Tử Ngọ hơi sửng sốt, cậu ngẩng đầu lên nhìn Đinh Vĩnh Tư, lại cúi đầu nhìn cái bánh, nhìn bộ dáng nhỏ bé do dự rối rắm của cậu nhóc, Đinh Vĩnh Tư càng đắc ý: “Thế nào, bây giờ cậu còn muốn nữa không?”
Quan Tử Ngọ sửng sốt rất lâu, mới đột nhiên hình như hạ được quyết tâm, cũng cúi đầu há miệng cắn một miếng to trên khối bánh kia, sau đó một mồm đầy bơ đắc ý ngẩng đầu lên nhìn Đinh Vĩnh Tư.
Đinh Vĩnh Tư nhất thời cũng sửng sốt.
Quan Tử Sơn ở một bên xem náo nhiệt toàn bộ diễn biến tỏ vẻ: “…..”
Hai thằng quỷ ấu trĩ này rốt cuộc là em trai ai vậy? Nhanh nhanh đá ra ngoài!
Mắt thấy hai đứa nhóc muốn đánh nhau, Quan Tử Sơn vội vàng hòa giải, không dấu vết quét mắt liếc Đinh Vĩnh Tư một cái, hỏi cậu ta: “Không phải em không thích ăn bánh ngọt sao?”
Sắc mặt cậu ta đỏ lên, sau đó trừng mắt nhìn Quan Tử Ngọ ở đối diện một cái, hằm hè: “Không người nào quy định không thích ăn bánh ngọt thì không được ăn cả.”
“Nhưng mà đây là bánh ngọt anh hai mời tôi ăn!” Quan Tử Ngọ cũng có chút tức giận, cậu không phải bởi vì bánh ngọt bị người khác cướp mất mà ủy khuất, chỉ đơn giản là bị hành vi không nói lý lẽ của Đinh Vĩnh Tư chọc giận mà thôi, “Anh ấy là anh hai tôi, đâu phải anh hai cậu!”
Đinh Vĩnh Tư giống như bị người khác chọt trúng nỗi đau, một lúc lâu cũng không nói nên lời, cậu ta không nhịn được quay đầu lại nhìn Quan Tử Sơn, trong ánh mắt mang theo ánh sáng chờ mong yếu ớt, dường như muốn tìm câu phản bác từ anh.
Quan Tử Sơn chỉ mím mím môi, cái gì cũng không nói.
Ánh sáng trong mắt Đinh Vĩnh Tư ngay tức thì lụi mất, cả người giống như quả bóng bơm hơi bị chọc thủng, lập tức trở nên ủ rũ.
Quan Tử Ngọ nhìn thấy dáng vẻ ủ ê của cậu ta, vẻ mặt nho nhỏ khỏi phải nói có bao nhiêu đắc ý, tuy cậu biết quả thật Đinh Vĩnh Tư cũng xem như là em trai Quan Tử Sơn, nhưng cậu cảm thấy anh hai ở nhà mình, người em trai không biết từ đâu nhảy ra chắc chắn không quan trọng bằng người em trai danh chính ngôn thuận là cậu.
Nhưng nhìn mặt mày Đinh Vĩnh Tư và Quan Tử Sơn có vài phần tương tự, lúc trước Quan Tử Ngọ thật ra vẫn có chút lo lắng nho nhỏ, dù sao cậu và Quan Tử Sơn không phải anh em ruột, nói chung quan hệ của hai anh em ruột hình như sẽ càng thân thiết hơn… Chỉ có điều sau khi thấy được phản ứng của anh trai, cuối cùng cậu nhóc cũng nuốt được phần lo lắng trong lòng kia xuống.
Cậu nhóc có chút suy nghĩ đắc ý. Nhìn đi! Anh hai tui quả nhiên thích người em trai là tui nhất!
Nếu như nói Đinh Vĩnh Tư sau khi bị Quan Tử Sơn không giúp phản bác lại trở nên ủ ê, thì khi mà Đinh Nãi Xuyên theo thói quen đi vào tiệm bánh, rồi quen thuộc chọn một khối bánh, lúc tìm vị trí ở góc ngồi xuống ăn, vẻ mặt Đinh Vĩnh Tư lập tức biến thành vẻ mặt gió thổi mưa giông trước bão về. Cậu ta đứng bên cạnh tủ đựng bánh cong người trừng mắt nhìn Đinh Nãi Xuyên, giống như một con mèo xù lông sắp sửa nhào tới cào người.
Khi Đinh Nãi Xuyên vừa đi vào tiệm bánh đã nhận ra sự tồn tại của Đinh Vĩnh Tư, nhưng cậu chỉ rũ mắt xuống trong chốc lát, rất nhanh lại nâng mi mắt lên, giống như coi Đinh Vĩnh Tư chỉ là một cái bình hoa trang trí, nhìn cũng không nhìn cậu ta cái nào, quay đầu lách qua người Đinh Vĩnh Tư, sau đó đi thẳng về phía tủ bánh.
Nghiêm túc suy nghĩ chọn bánh xong, Đinh Nãi Xuyên giống như ngày thường chọn một vị trí khuất ngồi xuống, chậm chạp ăn từng miếng bánh, dường như không để ý tới ánh mắt như mèo xù lông của cậu ta.
Quan Tử Sơn ở một bên quan sát mọi chuyện sờ sờ cằm, tuy anh đã sớm biết anh em nhà họ Đinh bất hòa, nhưng dựa vào tình hình lúc này mà suy đoán, Đinh Nãi Xuyên và Đinh Vĩnh Tư không chỉ là không hòa hợp, nếu bây giờ không có người, có lẽ ngay sau đó hai người họ sẽ lập tức nhào vào đánh lộn rồi… Cũng không biết hai anh em nhà này bình thường lúc ở nhà thì sống chung như thế nào mà giờ sặc mùi thuốc súng đến vậy, có lẽ nhà họ Đinh đều bị nổ rất nhiều lần.
Chỉ có điều rốt cuộc Đinh Vĩnh Tư cũng không ở trước mặt người ngoài đánh nhau với Đinh Nãi Xuyên, cậu ta chỉ hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt ấm ức, trong tay còn bưng cái khay kia, trong đó còn đặt khối bánh ngọt bị hai người Đinh Vĩnh Tư và Quan Tử Ngọ mỗi người cắn một miếng, lúc này Đinh Vĩnh Tư cúi đầu nhìn cái bánh kia, lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Hình như đến tận lúc này cậu ta mới nhớ ra mình ghét bánh ngọt nhất, đang muốn xoay người ném bánh trong khay đi, nhưng liếc mắt nhìn Quan Tử Sơn sau tủ bánh một cái, cậu ta lại do dự, bánh này dù sao cũng là trong tiệm của anh, ném đi trước mặt anh thì…. Cho dù bề ngoài Quan Tử Sơn không nói gì, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.
Dù sao bất kỳ người nào cũng sẽ không mong món mình tự làm bị tùy tiện lãng phí, giống như người nấu ăn nhìn thấy đồ ăn anh ta làm ra còn thừa rất nhiều sẽ cảm thấy như thể không nhận được sự thưởng thức từ người khác, vứt bỏ chiếc bánh trước mặt thợ làm bánh, quả thất như là đang công khai ghét bỏ tay nghề của họ vậy.
Cho nên dù là Đinh Vĩnh Tư không thích đến đâu, sau khi chần chừ do dự một lúc, cậu ta vẫn cắn răng đưa đĩa trong tay cho Quan Tử Ngọ, Quan Tử Ngọ hơi giật mình, vô thức vươn tay nhận lấy khối bánh ngọt đã bị hai người cắn dở kia.
Đinh Vĩnh Tư tất nhiên không có tâm trạng rảnh rỗi mở miệng giải thích, cậu ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Bỏ lại Quan Tử Ngọ ngơ ngác cầm cái khay bánh trong tay, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Đinh Vĩnh Tư, lại cúi đầu nhìn chằm chằm miếng bánh đã bị cắn hai ngụm, vẻ mặt rối rắm.
Quan Tử Sơn đứng sau tủ bánh nhìn một hồi mưa gió ào ào của hai anh em nhà họ Đinh xong, lại quay đầu cười hỏi em trai mình: “Muốn anh đổi cho em miếng khác không, miếng bánh này đã bị người khác từng ăn rồi.”
Quan Tử Ngọ hơi ngây người, sau đó lắc lắc đầu: “Không cần ạ, chỉ là bị người ta cắn một tí thôi mà, cũng không bẩn, vứt thì phí lắm, em ăn nó luôn vậy.”
Quan Tử Sơn mỉm cười, nhìn em trai nhà người khác xem, tùy hứng như vậy, nhìn lại em trai nhà mình, ngoan ngoãn thế kia cơ mà… Quả nhiên em trai mình là nhất.
Sau đó em trai ngoan ngoãn nào đó bưng đĩa bánh ngồi xuống bắt đầu xử lý, cậu nhóc nhìn chỗ hình dấu răng bị Đinh Vĩnh Tư cắn mất có chút rối rắm, chỉ có điều tính ưa sạch sẽ chút xíu không đáng kể ấy nhanh chóng bị miếng bánh thơm ngon đánh bại, cậu nhóc nhanh chóng vượt qua xoắn xuýt nho nhỏ trong lòng, cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Đầu tiên Quan Tử Ngọ ăn sạch hoa quả trên mặt bánh, sau đó vẻ mặt thỏa mãn nheo mắt lại, nhóc ăn đến phình cả miệng ra, giống y hệt một con hamster nho nhỏ.
Lại nhìn Đinh Nãi Xuyên bên kia, ăn cực kỳ chậm rãi, liếc qua có vài phần tao nhã, giống như cậu không phải đang ăn bánh ngọt trong tiệm bánh mà dường như đang ăn cơm tây trong căn phòng xa hoa nào đó.
Hai người này nhất thời thu hút không ít sự chú ý của khách trong tiệm, nhất là mấy cô gái, không phải vì Quan Tử Ngọ thanh tú ngốc manh, đáng yêu đến nỗi dâng trào tình mẹ thì sẽ là bị tướng mạo tinh xảo từ Đinh Nãi Xuyên mê muội tâm hồn, nếu ánh mắt có nhiệt độ, thì có lẽ quần áo hai người kia đã bị những ánh mắt nóng rực ấy đốt trụi sạch sành sanh rồi.
Quan Tử Sơn đứng ở một bên nhìn, trong lòng có hơi ngậm ngùi, tuy anh cũng là một soái ca, trước đó còn được đưa thành đề tài #ông chủ tiệm bánh đẹp trai# trên weibo, nhưng dù sao anh cũng đứng ở tiệm bánh hai mươi bốn tiếng, cho dù lớn lên đẹp trai đến đâu thì những vị khách luôn nhìn thấy anh cũng có thể thấy chán… Xem ra anh rất nên tận dụng tài nguyên trong tay, khiến hai người kia đi đến đây nhiều lần hơn chút.
Nhưng anh nhanh chóng cười lắc lắc đầu, hình như anh cũng không cần làm vậy, sau khi anh quay lại với Đinh Nãi Xuyên, cậu mê đồ ngọt thế kia về sau chắc chắn sẽ đến tiệm bánh báo danh hằng ngày, còn Quan Tử Ngọ, nhóc con mê đồ ngọt biết nơi này có bánh ngon miễn phí, có lẽ hai ba ngày lại đến ăn ké thôi.
Quan Tử Ngọ ăn xong, ngoan ngoãn nói tạm biệt anh trai rồi về nhà.
Mà Đinh Nãi Xuyên ăn bánh xong thì mang đĩa đến trả tiền, vừa nãy cậu đến vội vàng, còn chưa kịp trả.
Ánh mắt Đinh Nãi Xuyên khẽ trầm xuống, hình như có chút không vui: “Chẳng lẽ tôi còn không nuôi được vợ mình sao?”
Quan Tử Sơn: “…..”
Quan Tử Sơn hoảng hốt, chột dạ nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không ai chú ý đến hai người họ xong, mới thở phào một hơi: “Nói linh tinh gì đó, tôi chỉ là….”
“Nuôi con dâu từ nhỏ là chuyện bình thường.” Đinh Nãi Xuyên khẽ hừ một tiếng, nhìn Quan Tử Sơn bất đắc dĩ nhận tiền mình đưa mới cười rộ lên, “Bây giờ cậu đang kiếm tiền nuôi gia đình, đương nhiên tôi phải giúp đỡ, chia sẻ một ít. Đúng lúc trong tiệm đang tuyển nhân viên, tôi cũng tới giúp đỡ đi, không cần lương, lao động theo nghĩa vụ.”
Quan Tử Sơn nghi ngờ nhìn cậu một cái: “Không cần tiền lương sao?” Đinh Nãi Xuyên bây giờ cũng chỉ là sinh viên thôi mà, có lẽ còn phải dựa vào tiền sinh hoạt gửi từ nhà, chạy đến đây làm việc không cần lương bố mẹ cậu có biết không?
Bị ánh mắt nghi ngờ của anh đảo qua, Đinh Nãi Xuyên lập tức nhíu mày lại, cho dù một người đàn ông nào khi bị người mình thích nghi ngờ, trong lòng cũng không thoải mái, cậu hơi dừng lại, nhẹ nhàng giải thích qua loa: “Trước kia hồi tôi còn đang đi học, giáo sư chuyên ngành của bọn tôi mang theo một ít sinh viên trong ngành lập ra một phòng làm việc, nhận được không ít việc. Chi phí bốn năm đại học và cả chuyện học nghiên cứu sinh sau này đều tự tôi kiếm.”
Quan Tử Sơn yên tâm, anh nhìn chằm chằm vào thân hình một mét chín mươi của cậu, vô ý nhớ đến “Quảng cáo áp tường” mấy hôm trước Tiểu Kiều nhắc đến, đột nhiên hơi động tâm.
Đinh Nãi Xuyên nở nụ cười: “Tuân lệnh, vợ yêu ~.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện ngoài người đi tới đi lui bên ngoài tấm kính thủy tinh, không có ai nhìn bên này, đột nhiên giơ menu trong tay lên, nhân lúc Quan Tử Sơn chưa kịp phản ứng chạm vào môi anh.
Quan Tử Sơn hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối lại, trên môi hơi nóng lên, hơi thở nóng rực phả lên mặt anh trong nháy mắt, ngay sau đó đã rời đi. Anh còn chưa kịp đẩy ra, Đinh Nãi Xuyên đã đứng thành thành thật thật cả người, hai mắt lại tràn ngập ý cười, thoải mái giống như một con mèo mới được ăn vụng.
Anh rốt cuộc hiểu ra, da mặt anh nóng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không được gọi tôi là vợ…!”
Đinh Nãi Xuyên cười khẽ, trong ánh mắt buồn bực của Quan Tử Sơn, gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, tuân lệnh… Quan Quan.”
Không hiểu sao, Quan Tử Sơn vẫn cảm thấy “Quan Quan” trong miệng Đinh Nãi Xuyên so với “Vợ” còn buồn nôn hơn, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong chờ của cậu, anh chỉ có thể im lặng nghiêng đầu đi.
Quên đi, buồn nôn đến đâu có lẽ anh cũng quen thôi.