Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 52



Biên tập: Hoài Phong

Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên dính lấy nhau quấn quýt hồi lâu, cuối cùng cọ đến nỗi cả hai đều có phản ứng.

Hô hấp của Đinh Nãi Xuyên trở nên nặng hơn, ánh mắt cũng dần trầm xuống, tay cậu hơi bất an chui vào trong quần áo Quan Tử Sơn thăm dò bên dưới của anh, đầu ngón tay của cậu đụng chạm đến da thịt Quan Tử Sơn, nhất thời phía sau tai nổi lên một mảng hồng.

Quan Tử Sơn suy nghĩ vài giây, quyết định vẫn nên nói rõ ràng với Đinh Nãi Xuyên, anh chăm chú nhìn khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng bảo: “Tôi đã không thích Bạch Hà từ lâu rồi, kỳ thật hiện tại ngẫm lại, tôi thấy cảm giác của tôi đối với cô ấy không nhất định là thích, nhiều lắm chỉ có thể xem như là chút thiện cảm không rõ ràng mà thôi. Dù sao lúc ấy chúng ta đều còn trẻ, rất khó để phân biệt rõ cảm giác thích và mến.”

Giai đoạn trưởng thành là thời kì đặc biệt dễ dàng khiến lòng người nảy mầm, khi đó đề tài mà đám con trai bên cạnh Quan Tử Sơn thảo luận cũng không tránh khỏi liên quan đến các bạn nữ, mà lúc ấy Bạch Hà là hoa khôi của lớp, càng được bọn họ nhắc đến thường xuyên hơn. Một lần hai lần, ba lượt bốn lần, Quan Tử Sơn làm sao có thể không chú ý đến cô đây? Từ không quan tâm đến nảy mầm, lại đến rung động, nhưng vào thời khắc cuối cùng, tại cái lúc có thể từ thiện cảm chuyển hóa thành thích… Đinh Nãi Xuyên chợt xuất hiện.

“Không thể phân biệt rõ cảm giác thích và mến?” Đinh Nãi Xuyên nhíu mày, ngữ khí có vẻ rất tủi thân: “Nhưng ngay từ đầu tôi chỉ biết là mình thích cậu thôi, thế mà cậu lại mến người khác…”

Quan Tử Sơn chỉ biết dở khóc dở cười, có điều đối với vẻ mặt đầy tủi thân của Đinh Nãi Xuyên, anh lại hơi chột dạ khó hiểu, vì thế lúc tay cậu tiến vào trong quần áo, anh cũng không lập tức chống cự.

“Chỉ là có chút cảm mến không rõ mà thôi, hơn nữa tôi thích cậu trước, về sau cũng không còn tình cảm gì với cô ấy nữa.” Quan Tử Sơn cân nhắc câu chữ rồi giải thích thật cẩn thận, có một người yêu dễ ghen thật sự là vừa ngọt ngào vừa phiền não mà: “Tôi thật sự cũng chỉ yêu mình cậu mà thôi… Cậu là mối tình đầu của tôi.”

Mặc dù khi Quan Tử Sơn còn mang tình cảm không rõ với Bạch Hà cũng chưa bao giờ đỏ mặt tim đập nhanh giống bạn học nam khác khi đối mặt với cô ấy, trái tim anh chỉ đập nhanh vì Đinh Nãi Xuyên, người đầu tiên anh thích, mối tình đầu của anh… chỉ có cậu mà thôi.

Đinh Nãi Xuyên thoáng khựng lại, sắc mặt ửng đỏ quay đầu đi chỗ khác: “Đây chẳng lẽ không phải là sự thật sao… Cậu không thích tôi còn có thể thích ai? Tôi không phải là mối tình đầu của cậu thì cậu còn muốn yêu ai nữa?” Tuy rằng ngoài miệng cậu không được tự nhiên, tay lại vẫn như cũ không thành thật sờ tới sờ lui trong quần áo Quan Tử Sơn, rất rõ ràng là miệng nói một đằng tay làm một nẻo.

Dừng trong chốc lát, hai tai cậu lại đỏ bừng thấp giọng bổ sung “Cậu cũng là mối tình đầu của tôi…”

Quan Tử Sơn cảm thấy dáng vẻ vừa kiêu ngạo lại vừa xấu hổ hiện tại của Đinh Nãi Xuyên quả thực rất đáng yêu, vì thế anh nâng cằm cậu lên, ghé lại gần hôn một cái. Đinh Nãi Xuyên lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước, mãnh liệt hôn lại.

Anh bị Đinh Nãi Xuyên đè ở trên tường, da thịt hai người tiếp xúc thân mật, hơi thở của Đinh Nãi Xuyên nóng rực phun trên mặt Quan Tử Sơn, anh ngửi thấy được cả hương vị trên người cậu, nhất thời ý thức dần mê ly, thần trí xao động đến nỗi hoa mắt.

Ngay tại khi tay Đinh Nãi Xuyên sờ xuống thấp, sắp sửa đụng vào cấm địa, Quan Tử Sơn mới nhẹ nhàng đẩy cậu một chút “Nơi này là phòng bếp…”

Đinh Nãi Xuyên bị đẩy ra thì hơi không vui, lại cúi đầu đến hôn thật sâu, còn dùng thắt lưng đỉnh đỉnh thân dưới của Quan Tử Sơn. Quan Tử Sơn cũng đã có phản ứng nhưng anh vẫn cố gắng duy trì lý trí: “Không được, nơi này là phòng bếp…”. Tuy rằng không có những người khác xông tới nhưng đây chính là chỗ anh làm việc, nếu bọn họ thật sự làm ở trong này, về sau khi anh làm bánh ngọt ở đây thì tâm tình sao có thể bình tĩnh được?

Hai lần muốn ân ái đều bị cự tuyệt, Đinh Nãi Xuyên tựa như muốn bùng cháy. Nhu cầu không được thỏa mãn, vẻ mặt đầy bất mãn, cậu theo ý Quan Tử Sơn không tiếp tục sờ xuống, lại vẫn như cũ gắt gao ôm chặt anh đè trên tường, thỉnh thoảng lại thẳng lưng cọ cọ dụi dụi một cái.

Quan Tử Sơn “…”

Anh bị người kia mạnh mẽ đè chặt rồi sờ tới sờ lui một hồi, Đinh Nãi Xuyên rốt cục không chịu nổi mà lên tiếng, cậu cúi đầu ngửi ngửi hương vị nhẹ nhàng khoan khoái ở cổ Quan Tử Sơn, giọng đầy áp lực: “Tôi không đi vào, tôi chỉ cọ một lúc thôi.”

Quan Tử Sơn “…” Loại cảm giác nồng đậm như lúc Zombies lừa tiểu shota như thế này là gì đây?

Đinh Nãi Xuyên đợi trong chốc lát, thấy Quan Tử Sơn không có hành động phản đối, liền kéo anh vào người mình, cách hai cái quần mà khẽ chạm.

Quan Tử Sơn bị Đinh Nãi Xuyên cọ đến nỗi đỏ mặt, bản thân anh cũng sớm đã có phản ứng, bị cậu cọ một lúc càng khống chế không được căng trướng hơn. Đinh Nãi Xuyên cứ như thế trong chốc lát, rốt cục cảm thấy không thỏa mãn bèn cởi quần của hai người, chuẩn bị cọ súng thật đạn thật.

Làn da trên người Quan Tử Sơn thật trắng, phần đùi cả ngày không tiếp xúc ánh nắng mặt trời càng trắn nõn nhẵn nhụi, khi anh học đại học còn từng bị người cùng ký túc xá trêu chọc da tay của anh trắng đến nỗi có thể phản quang. Đinh Nãi Xuyên nhịn không được đưa tay sờ cái đùi trắng nõn của anh, tựa hồ yêu thích chẳng thể buông tay.

Quan Tử Sơn đỏ mặt nhìn Đinh Nãi Xuyên sờ soạng bắp đùi của mìn, toàn bộ độ ấm trên người cậu giống như chạy tới vị trí da thịt bọn họ tiếp xúc, quả thực nóng bỏng dọa người.

Cuối cùng hai người vẫn đạt tới cao trào trong tay đối phương, Quan Tử Sơn tới trước, đại não của trống rỗng dựa lưng vào tường, chân cũng mềm nhũn sắp đứng không nổi, nếu không nhờ Đinh Nãi Xuyên ôm, nói không chừng anh đã sớm trượt xuống, mà Đinh Nãi Xuyên thì một tay ôm eo Quan Tử Sơn, một tay nắm tay anh mà tiếp tục động tác, một lúc lâu sau mới xong việc.

Sau khi xong xuôi, Đinh Nãi Xuyên còn đang thở dốc bỗng cúi đầu, ngửi ngửi hương vị trên người Quan Tử Sơn, giống như ngửi thấy được toàn thân anh đều dính mùi của cậu, cậu mới vừa lòng nhẹ nhàng mỉm cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Sau đó thừa dịp Quan Tử Sơn còn chưa phục hồi tinh thần, cậu lại cúi đầu hôn khóe miệng của anh lúc này còn đang mê mang.

Rốt cục sau khi Quan Tử Sơn phục hồi lại tinh thần, hết thảy đều đã kết thúc, trong không khí còn lưu lại dư vị của sự phóng túng, Đinh Nãi Xuyên ôm người anh mà sờ loạn, một đường từ vành tai lưu luyến khi đến cằm, cổ, lại từ cổ hôn đến ngực, tựa như con mèo đang đánh dấu địa bàn mà hôn cắn khắp nơi, giống như muốn cho cả người anh đều tràn ngập mùi của mình vậy.

“Tôi đói bụng rồi, để tôi đi nấu cơm.” Quan Tử Sơn nhịn không được khàn giọng ngắt ngang hành động của Đinh Nãi Xuyên, anh sợ nếu cậu ôm anh có khi nào sờ tới năm sau mất, anh vốn bận rộn tới trưa nên đói bụng muốn xỉu, vừa rồi lại phát tiết một lần, toàn thân gần như mất hết sức.

Đinh Nãi Xuyên lại hôn hôn khóe miệng của anh, vẻ mặt muốn tìm bất mãn “Tôi cũng đói bụng.”

“Vậy để tôi đi nấu cơm.” Quan Tử Sơn vươn tay khẽ đẩy Đinh Nãi Xuyên, người sau vẫn không chịu nhúc nhích.

Đinh Nãi Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Cơm không khiến tôi no bụng, chỉ có cậu mới đút no tôi được.”

Quan Tử Sơn thiếu chút nữa lại đỏ mặt, dừng trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Để tối rồi nói sau…”

Đinh Nãi Xuyên ngây người mấy giây mới trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn Quan Tử Sơn, “Cậu mới nói gì?”

Quan Tử Sơn yên lặng vươn tay đẩy Đinh Nãi Xuyên ra: “Không có gì.” Vừa rồi nhất định là anh bị úng não mới nói ra những lời kia…

“Cậu rõ ràng mới nói mà!” Đinh Nãi Xuyên kịp phản ứng, hai mắt nhất thời sáng bừng lên, “Cậu bảo tối nay…”

Quan Tử Sơn nhìn hai mắt trong suốt của Đinh Nãi Xuyên, lời cự tuyệt dẫu thế nào cũng không nói ra được, anh hơi mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác: “…Nhìn biểu hiện chiều nay của cậu đã, nếu biểu hiện tốt, tôi liền suy xét một chút.”

Hai mắt Đinh Nãi Xuyên nhất thời sáng lên cam đoan: “Tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Quan Tử Sơn giống như đã thấy được trên đầu Đinh Nãi Xuyên hiện ra hai lỗ tai…

Vì thế chiều hôm nay, cả người Đinh Nãi Xuyên quả thực như tiêm máu gà, đóng gói bánh ngọt, thu tiền, dọn dẹp chén đĩa, dọn bàn ghế, cố sống cố chết hừng hực khí thế, toàn bộ công việc đều hăng hái xử lý, thiếu chút nữa khiến tiểu Kiều không có việc gì làm.

Tiểu Kiều nhìn Đinh Nãi Xuyên giống như ăn trúng thuốc kích thích, trợn mắt há hốc mồm hỏi Quan Tử Sơn: “Ông chủ ơi, chắc em phải bỏ việc mất thôi, nhìn anh ấy hăng say như vậy kìa?”

Quan Tử Sơn giật giật khóe miệng, cười như không cười nói với cô “Vốn anh không có ý tưởng này, nhưng em nói xong anh cảm thấy có thể suy xét một chút… Nếu một mình cậu ta có thể làm cả phần của em, anh còn thuê em làm gì?”

Nhất thời Tiểu Kiều nhảy dựng lên, vội vàng vỗ ngực cam đoan, “Em làm sao có thể vô dụng! Em rất có ích mà!” Sau đó vì chứng minh mức độ hữu dụng của mình, cô nàng tích cực làm việc không ngừng nghỉ.

Bởi vì hai nhân viên cửa hàng đều liều mạng làm việc, chủ tiệm như Quan Tử Sơn lại không có chuyện gì làm, vì thế anh liền ngồi vắt chéo hai chân ở sau quầy chơi di động, chơi chơi một lúc, ánh mắt anh liền bay tới trên người Đinh Nãi Xuyên.

Ai đó từng nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, Đinh Nãi Xuyên lúc này cũng không ngoại lệ.

Nhìn đến cái quần có in logo của tiệm bánh ngọt trên người Đinh Nãi Xuyên đang bao phủ đôi chân dài, Quan Tử Sơn bỗng nhiên cảm thấy nóng mặt, bởi vì anh nhớ tới vừa rồi đôi chân mạnh mẽ kia của Đinh Nãi Xuyên gắt gao kìm lấy hai chân anh, làm anh căn bản không thể tránh thoát… Còn có cái eo hữu lực được vây kín trong quần áo của Đinh Nãi Xuyên, vừa rồi thẳng lưng một cái đã rất có tinh thần, nếu đổi lại da thịt tiếp xúc thân mật, nhất định có thể làm chết anh mất…

Khi Quan Tử Sơn phục hồi lại tinh thần, ý thức được chính mình cũng suy diễn những chuyện sau đó, thiếu chút nữa chôn luôn đầu mình vào ngăn kéo thu ngân trong quầy, đầu óc anh nhất định có vấn đề rồi!

Nhân vật game đang đi lại trong di động cũng chết tại thời điểm anh thất thần, Quan Tử Sơn lắc lắc đầu, lại mở một ván mới.

Anh vừa chơi game vừa cố gắng khắc chế bản thân không nhìn tới Đinh Nãi Xuyên, nhưng mà ánh mắt của anh tuy không nhìn về phía cậu, trong đầu lại ngập tràn dáng hình người kia. Anh nhịn không được nhớ tới biểu tình phóng túng mê ly trên mặt Đinh Nãi Xuyên lúc nãy, còn cả lúc hai má của cậu ửng lên khi ôm anh, sờ anh…

Chờ Quan Tử Sơn phục hồi lại tinh thần, nhân vật trong game lại chết, trên màn hình di động hiện lên bốn chữ thật to “Bạn đã hết mạng” giống như đang cười nhạo anh khẩu thị tâm phi, rõ ràng nội tâm của anh khát vọng được tiếp xúc thân mật gần thêm một bước với Đinh Nãi Xuyên, nhưng trong miệng của anh lại tồn tại sự do dự và kháng cự.

Anh rốt cuộc đang sợ hãi cái gì chứ?

Quan Tử Sơn cũng không biết mình do dự cái gì, anh và Đinh Nãi Xuyên từ trung học đến hiện tại trải qua nhiều sóng gió đến vậy, từ chia tay đến hợp lại… Bọn họ là mối tình đầu của đối phương, người bọn họ thích chỉ có lẫn nhau, vô luận là từ trước, hiện tại hay là tương lai.

Nhìn nhân vật game đang nằm trong màn ảnh, lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh nghiêm túc đẹp trai của Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn rốt cục mỉm cười, hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.