Học trưởng: nam sinh học khoá trên, còn gọi là sư huynh
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, anh ngẩng lên nhìn trời ba giây với dáng vẻ chấp nhận số phận, sau đó mới dừng chân quay đầu lại “Cô gọi cái quái gì thế?”
Người tới chẳng phải ai xa lạ, chính là hoa khôi danh chấn giảng đường, không ai không biết.
Nhưng, có là hoa khôi giảng đường thì cũng thế thôi, cái hư danh ấy chẳng giúp cô nhận được sự quan tâm của anh, nói trắng ra anh là một người đàn ông mặt sắt, xưa nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc.
Người như cô không chịu đi cùng đám fan hâm mộ để được yêu chiều mà lại cứ bám theo bất kể anh trợn mắt lạnh lùng thế nào, rốt cuộc thì có vấn đề gì đây?
Song, nói đi nói lại, thật bất ngờ cô hoa khôi này chẳng phải kiểu con gái õng ẹo, giả tạo như anh thường nghĩ, khi vui thì cười sảng khoải, khí thế rót rượu đâu ra đấy, trên sân bóng phải đối đầu cũng không hề nao núng, vẻ đẹp của cô thuộc kiểu đẹp tự nhiên, không pha tạp hay thêm bớt bởi công nghệ thẩm mỹ thời buổi này. Nói tóm lại là kiểu đẹp có thể khiến người khác chói mắt khi dõi nhìn.
Nếu không phải thế, sinh vật nào là phụ nữ dám quấn lấy anh đã sớm bị anh đá tới tận Bắc cực rồi!
Bỏ qua một đống người ái mộ đang chờ được bày tỏ vì anh, thôi thì xinh đẹp và giới tính không phải lỗi của cô, được rồi, miễn cưỡng chấp nhận người bạn giống cái này vậy.
Ai ngờ anh chiều ý cô vài lần, cô lại càng không coi ai ra gì. Cả ngày cứ bám theo hỏi anh độc một câu “Có muốn làm bạn trai tôi không?”!
Thử hỏi lần nữa xem, nếu không bẻ sạch răng cô thì anh thề đổi sang họ giống cô.
“Chúng ta biết nhau lâu thế rồi…”
“Hai tuần ba ngày.” Không cần nói như vợ chồng già thế, danh tiết nam tử hán trong sạch của anh sau này vẫn phải dùng đến.
“Anh tính toán kĩ thế! Ý em là, tốt xấu gì chúng ta cũng đã chơi bóng cùng nhau hai lần, thi uống rượu một lần, rồi cả kì thi lần trước em giúp anh quay cóp, còn có N lần cùng dưới ánh trăng…”
“Gì mà cùng dưới ánh trăng! Nếu không phải tại cô hại tôi bị chủ nhiệm phạt, tôi sẽ cùng nhổ cỏ với cô chắc?”
“Được rồi, ý em là, chúng ta đã quen nhau tới vậy rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh, chỉ nghe mọi người gọi Sinh, rốt cuộc họ của anh là gì!”
Anh mồm miệng há hốc, sau đó khóe môi khẽ mấp máy.
“Cái gì, cái gì Sinh?” Cô day day tai nhưng rõ ràng là vẫn không nghe rõ.
“Hà Tất?” Mặt anh không tự nguyện một chút nào.
Hà Tất trong tiếng Hán nghĩa là Tại Sao Phải, Sao Lại, nghĩa tên của anh ý mọi người tự suy ra nhé.
“Không phải chứ, học trưởng, anh như thế rất không có thành ý, dù gì cũng là bạn bè, cho em biết thì có làm sao? Rốt cuộc là cái gì Sinh?”
“Hà, Tất!” Anh nghiến răng phun ra.
“Em nói rồi…. Học, trưởng!” Người gì mà nói không chịu nghe, không chịu tiếp thu!
Cô quyết tâm phải hỏi tới cùng mới thôi, trừng mắt chiếu vào khuôn mặt không chút tự nguyện kia, mắt càng trừng càng to, càng trừng càng to…
Không, không phải chứ? ”
Anh trao cô một ánh nhìn vừa kiên định vừa buồn bã.
“Anh –” Thật sự là rất……
“Em có ý kiến gì hả?” Anh trừng mắt doạ nạt.
Đôi môi hồng chúm chím của cô hé mở muốn “A” một tiếng nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, vì trên mặt đối phương rõ ràng viết dòng chữ “Em dám cười thì phần đời còn lại chúng ta tuyệt giao luôn.”
“Phì — ha ha ha ha –” Buồn cười quá cơ.
Cô không chỉ cười, mà còn cười nghiêng ngả, không thèm bận tâm chút nào tới hình hình tượng hoa khôi giảng đường, chỉ thiếu nước lăn lộn trên cỏ nữa thôi.
“…… Nông cạn!” Anh oán hận rủa thầm, đây là người thứ N, anh thề, sau này dù có thế nào cũng không bao giờ cho ai biết họ tên đầy đủ của mình nữa!