Mối Tình Dễ Thương Của Chanh Chanh

Chương 12: “Hẹn hò với em?”



Bây giờ đã là cuối tháng tư, bình minh đến cũng khá sớm. Người ta nói tháng tư là mùa của những bông hoa xuân ấm áp, nhưng Liễu Chanh Chanh cảm thấy đối với đại học V mà nói, tháng tư đúng là cái tháng điên rồ mà.

Còn về lý do thì đây là thời điểm bắt đầu lựa chọn môn học tự chọn của học kỳ này.

Thật ra không phải là các môn học tự chọn điên rồ, bởi vì sự điên rồ không phải là giai cấp, mà là con người. Chính xác mà nói, là con gái.

Theo quy luật phát triển của vạn vật, các môn học tự chọn chính là một kiểu kiểm tra tốc độ Internet, tốc độ tay và thị lực của bạn. Vì số lượng học viên trong một lớp học là có hạn, và hầu hết mọi người sẽ ưu tiên cho những môn học tốt hơn. Cho nên những môn học có ‘đề kiểm tra đơn giản’ và ‘giáo viên hầu như không điểm danh’ chính là môn học được tìm kiếm nhiều nhất.

Nhưng vẫn có ngoại lệ, ngoại lệ này được gọi là —— Chử Dực.

Môn tự chọn cờ vây có sức chứa là 90 sinh viên. Đây vốn đã được coi là môn tự chọn có số lượng người chọn tương đối ít hơn so với nhiều môn tự chọn khác, nhưng tốc độ ra tay của Ôn Đồng và Liễu Chanh Chanh vẫn chậm hơn một nhịp.

Hệ thống chọn khóa học trực tuyến cho các môn học tự chọn được mở vào lúc 9 giờ sáng. 8 giờ 30, Ôn Đồng đã kéo Liễu Chanh Chanh từ trên giường xuống, liên tục bấm F5.

Sau 9 giờ, ngay khi hệ thống chọn khóa học được làm mới, Ôn Đồng nhanh chóng tìm đến mục lựa chọn môn cờ vây, nhưng giao diện lại hiện lên là ——

[Xin chào người học, môn học bạn lựa chọn đã đạt tới số lượng người học tối đa.]

Kết quả này thật ra đã nằm trong dự đoán của Ôn Đồng, cô ấy buồn bực nghiêng đầu nhìn Liễu Chanh Chanh bên cạnh, chỉ thấy cô vừa ngáp một cái vô cùng xuất thần.

“Chanh Tử, cờ vây hết chỗ rồi, chọn cái gì giờ?”

“Âm nhạc thường thức đi, hay hơn đó.” Liễu Chanh Chanh cố hết sức mở to hai mắt ra, tìm kiếm trên lịch học trước mặt. Thông tin này là An Dao ở bên ngoài nghe được, bởi vì nghe nói, nữ giáo viên dạy môn Âm nhạc thường thức không chỉ xinh đẹp, cũng không hay điểm danh, cái chính là lúc đi học chỉ cần ngồi một chỗ nghe nhạc là được.

Không gì có thể sung sướng hơn chuyện đó.

Ý kiến ​​này cũng được Ôn Đồng tán thành. Hừ, không nhìn thấy nam thần thì ít nhất cũng có thể nhìn thấy cô giáo xinh đẹp.

Bởi vì sáng sớm đã phải bò dậy để chọn các môn tự học, cả hai người đều không tỉnh táo. Vì vậy, hai người bọn họ chỉ đơn giản quay trở lại giường tiếp tục ngủ bù. Lúc tỉnh dậy lần hai thì đã là buổi trưa, buổi chiều An Dao không có tiết học nên đã hẹn Mỹ Mỹ học cùng lớp ra ngoài đi mua sắm.

Vì thế, Liễu Chanh Chanh và Ôn Đồng nhanh chóng đứng lên rửa mặt sạch sẽ, chỉnh trang lại mọi thứ sau đó cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Đại học V có bốn nhà ăn ở phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Nhà ăn ở khu Tây nơi Liễu Chanh Chanh ở được cho là nhà ăn tốt nhất trong trường. Mặc dù vậy, Liễu Chanh Chanh vẫn cảm thấy đồ ăn ở nhà ăn này cũng không ngon hơn nhà ăn khác là bao.

Hai người gọi thức ăn xong thì lên tầng hai, chủ yếu là vì tầng hai ít người hơn, tương đối sạch sẽ và thanh tịnh. Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống, Liễu Chanh Chanh bắt đầu vùi đầu càn quét đồ ăn trong bát, còn Ôn Đồng bên cạnh thì có chút không vui.

“Cậu nói xem đám nữ sinh trường chúng ta có phải là một lũ mất trí rồi không! Mới 1 giây, 1 giây thôi đó! Tốc độ tay sao có thể nhanh hơn được chứ?” Ôn Đồng đã hạ giọng xuống, nhưng vẫn không thể che giấu được cơn sóng nổi lên trong lòng cô ấy.

Lưu Chanh Chanh thì cảm thấy chuyện này cũng quá bình thường, vốn dĩ cô cũng chả muốn liên quan gì đến nam thần Chử Dực: “Tớ và cậu đều là nữ sinh của đại học V, cậu nói như vậy chẳng phải cũng nói chúng ta đều mất trí rồi sao?”

“Đương nhiên ý tớ không phải là như vậy rồi.” Ôn Đồng xua tay: “Chỉ là một phép so sánh thôi, tớ cảm thấy hình như sức chiến đấu của chúng ta đều chỉ dừng ở mức 5 thôi.”

“Sức chiến đấu mức 5 thì cũng có cái lợi của sức chiến đấu mức 5. Không phải chị Dao đã nói rồi sao, cái giáo viên lão làng của môn cờ vây đều nói rất dài dòng, một tiết học còn điểm danh tới hai lần, hơn nữa còn phải viết luận văn bằng tay. Nghe như vậy thôi đã thấy được có lẽ tớ sẽ viết ra được mấy vạn từ bằng cả máu và nước mắt rồi.” Liễu Chanh Chanh nói ra sự thật này xong lại tiếp tục ăn.

Ôn Đồng cong môi, xoay chiếc đũa trong tay: “< Ảnh hưởng của giá trị nội tại của hoạt động cờ vây đến thái độ sống > sao?”

“Sai, phải là < Ảnh hưởng của việc nam thần bị đa nhân cách trong hoạt động cờ vây > mới đúng.”

“…”

Liễu Chanh Chanh nói xong liền không nói tiếp, nhưng sự im lặng của Ôn Đồng lại không tương xứng với chủ đề vừa rồi, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn Ôn Đồng đang ngẩn người.

“Đồng Tử?” Liễu Chanh Chanh vươn tay ra lắc lắc trước mắt cô ấy.

Ôn Đồng lúc này mới mở miệng: “Nam thần…”

“Hả?” Liễu Chanh Chanh lập tức có một dự cảm không lành.

Vừa rồi cô chỉ thuận miệng nhắc đến sự đa nhân cách của nam thần Chử Dực, không phải trùng hợp như vậy chứ, vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện chứ? Vì vậy, Liễu Chanh Chanh máy móc quay đầu lại mới phát hiện ra người vừa đến không phải Chử Dực.

Mà là Cố Anh Kiệt.

Thôi được, dù sao nam thần của đại học V cũng không phải chỉ mình Chử Dực.

“Thật trùng hợp, hai em cũng ăn ở đây sao? An Dao đâu?” Cố Anh Kiệt hào phóng chào hỏi, để lộ ra một nụ cười tươi.

Ôn Đồng có chút sững sờ, hồi lâu mới ấp úng trả lời: “Chị Dao đi mua sắm với bạn học cùng lớp rồi ạ, cho nên chỉ có hai đứa bọn em.”

“Ồ, vậy hai em có phiền khi anh ngồi ở đây không?”

“Không phiền, không phiền, sư huynh, mời ngồi.” Ôn Đồng gật gật đầu.

Cố Anh Kiệt liền thuận thế mà ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện cùng với hai người các cô. Thật ra nói chuyện thì chỉ có một mình Ôn Đồng nói, còn Liễu Chanh Chanh chỉ thỉnh thoảng góp vui một hai câu “Vâng”, “Ồ”, “Có”.

Vùi đầu ăn hết một bát cơm rồi, đột nhiên Liễu Chanh Chanh không biết nên làm gì nữa. Cô bỗng nhiên nghe thấy Cố Anh Kiệt nói: “Cuối tuần này anh có một người bạn có việc làm thêm, nhưng người bạn đó bị ốm nên không thể đi được, không biết anh có thể nhờ hai em giúp được không?”

Ôn Đồng lập tức muốn đồng ý, nhưng lại nghĩ đến cuối tuần này mình phải về nhà. Cô ấy liền ném bọt nước cho Liễu Chanh Chanh: “Chanh Tử, cuối tuần này cậu không phải về nhà đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy thì cậu giúp Cố sư huynh chuyện này đi?”

“Hả?” Liễu Chanh Chanh nhất thời không phản ứng lại, quay sang thì nhìn thấy Cố Anh Kiệt đang nhìn mình bằng ánh mắt khẩn cầu, còn nghịch ngợm nháy mắt, nói: “Sư muội Chanh Tử, em thấy chết mà không cứu sao?”

Chỉ là công việc bán thời gian và không thể đi được, có cần phải nói khoa trương như vậy không? Liễu Chanh Chanh tuy rằng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô vẫn hỏi bằng tâm địa của Bồ Tát “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa”: “Tiền lương tính như thế nào ạ?”

“Đương nhiên là em làm việc ngày đó thì anh sẽ trả tiền lương ngày đó cho em rồi.”

“Ồ, vậy công việc bán thời gian là gì vậy?”

Cố Anh Kiệt khẽ cười, nói: “Cô ấy làm việc trong một quán trà.”

“Ồ.” Liễu Chanh Chanh trả lời lại, quán trà thì cũng không có gì khó khăn cả.

“Vậy thì thứ bảy tuần này tại “Cà phê tám độ” gần trường học lúc 2 giờ chiều nhé.”

Vấn đề giúp đỡ thay thế công việc bán thời gian đã được hoàn thành. Vào thứ bảy, Liễu Chanh Chanh đúng giờ mang theo túi xách đi đến quán “Cà phê tám độ” ở gần trường học. Tuy quán này ở gần trường học nhưng Liễu Chanh Chanh chưa từng đến đây lần nào.

Bởi chỉ cần nhìn cách trang trí và thiết kế của quán này cũng đủ đoán được đẳng cấp tiêu dùng của nó như thế nào.

Mà rõ ràng, Liễu Chanh Chanh cô không phải ở đẳng cấp này.

Lúc cô đến “Cà phê tám độ” thì Cố Anh Kiệt đã ngồi ở bên trong, anh ta ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ. Liễu Chanh Chanh vẫn còn nhớ khá rõ ràng diện mạo của anh ta, giống như Ôn Đồng đã nói: Những thứ xinh đẹp chắc chắn sẽ rất khó quên.

Nhận ra Liễu Chanh Chanh đã tới, Cố Anh Kiệt lập tức vẫy tay ra hiệu cho cô tới đó.

“Cố sư huynh.”

“Em ngồi đi, em muốn uống cái gì không? Món macchiato của cửa hàng này rất ngon đó.” Cố Anh Kiệt đưa menu trên điện thoại cho cô xem.

Liễu Chanh Chanh có hơi ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Cảm ơn sư huynh, em không uống đâu. Không phải anh nói đi làm bán thời gian sao ạ, có cần phải tới chào hỏi chủ quán không ạ?”

Cố Anh Kiệt đột nhiên bật cười rồi nói: “Sư muội Tiểu Chanh Tử, em thật đáng yêu.”

“Hả?” Liễu Chanh Chanh vẫn còn đang khó hiểu chỉ cảm thấy điều này đúng là không thể giải thích được, hình như có cảm giác… Như là bị lừa.

Chỉ thấy Cố Anh Kiệt bình tĩnh giải thích sự thật: “Nếu anh trực tiếp tìm em rồi mời, chắc chắn em sẽ không đồng ý, cho nên… Anh mới dùng cách này.”

“…” Liễu Chanh Chanh sững người.

“Em sẽ không tức giận chứ?” Có lẽ là do lo lắng khi dùng cái cách không hợp lý như vậy gọi Liễu Chanh Chanh ra, Cố Anh Kiệt liền đổ mồ hôi hột.

Nhưng Liễu Chanh Chanh cũng không phải người có tính tình thất thường, mất một hồi lâu ấp úng cô mới nói: “Không ạ.”

Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, em xem muốn uống cái gì đi.”

“Vậy thì Caramel Macchiato.” Liễu Chanh Chanh cũng lười xem menu, cô nghe theo lời Cố Anh Kiệt vừa nói chọn món đó. Chỉ là cô vẫn có chút khó hiểu, sau khi cân nhắc một hồi cô mới đặt câu hỏi: “Tại sao Cố sư huynh lại chắc chắn em sẽ đồng ý chứ, rõ ràng hôm qua Ôn Đồng cũng ở đó mà.”

“Bởi vì anh đã hỏi An Dao trước, cô ấy nói sư muội Ôn Đồng cuối tuần này sẽ về nhà.”

Quả không hổ danh là chủ tịch hội sinh viên, nhưng Liễu Chanh Chanh đột nhiên cảm thấy cả tâm trạng lẫn thể xác đều mệt mỏi. Người phục vụ nhanh chóng bưng một cốc Caramel Macchiato ra. Liễu Chanh Chanh uống hai ngụm, lại hỏi: “Vậy Cố sư huynh tìm em lần này là có chuyện gì muốn hỏi sao?”

Cố Anh Kiệt có chút ngạc nhiên, sau đó cười gượng gạo: “Sư muội Tiểu Chanh Tử, chẳng lẽ em không nhìn ra là anh đang hẹn hò với em sao?”

“Hẹn hò với em?” Liễu Chanh Chanh lặp lại những lời Cố Anh Kiệt vừa nói một cách hoài nghi.

“Đúng vậy.

Liễu Chanh Chanh có chút rối rắm. Rõ ràng cô với Cố Anh Kiệt mới chỉ gặp nhau hai lần, sao có thể hẹn hò với cô được chứ?

Có lẽ là nhìn ra vẻ ngoài khó hiểu của Liễu Chanh Chanh, Cố Anh Kiệt nói thêm: “Nếu em muốn nói rõ ràng hơn thì anh đang theo đuổi em.”

“…” Đại não của Liễu Chanh Chanh lập tức chết máy, một hồi lâu cũng không thể hoạt động bình thường được.

“Sư muội?”

“A…” Bị giọng nói của Cố Anh Kiệt kéo về thực tại, Liễu Chanh Chanh mới ý thức được vừa rồi mình thất thần, cô xấu hổ cười: “Cố sư huynh, anh đừng đùa như vậy, em với anh mới chỉ gặp nhau được hai lần.”

Cố Anh Kiệt chống cằm như đang suy tư điều gì đó: “Hừm, nên nói như thế nào nhỉ. Tình huống hiện tại của anh cũng có chút cổ hủ, có lẽ là đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên…

Từ cái nhìn đầu tiên…

Đầu tiên…

Tiên…

Σ (° △ ° |||) Liễu Chanh Chanh dù có “vô số con ngựa bùn chạy loạn trong nội tâm” đột nhiên xuất hiện cũng không thể biểu đạt rõ ràng được tâm trạng của cô lúc này. Kết quả lại không cẩn thận mà làm đổ cốc macchiato của mình ở trước mặt.

“Em không sao chứ?” Cố Anh Kiệt quan tâm hỏi.

Liễu Chanh Chanh đứng lên, lấy khăn giấy ở trong túi xách ra lau: “Không ạ, ngại quá, vừa rồi em…”

“Sao em lại bất cẩn như vậy chứ, Liễu Chanh Chanh.”

“…”

“…”

Chủ nhân của giọng nói này không phải là Cố Anh Kiệt. Liễu Chanh Chanh quay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói, là Chử Dực! Liễu Chanh Chanh bất ngờ phát hiện ra một sự thật mà cô không thể không thừa nhận.

Nơi nào có Cố Anh Kiệt, nơi đó sẽ có Chử Dực.

Lẽ nào hai người này thật sự có mối ân oán ngược luyến tình thâm chứ? Cô lại phải chuẩn bị chịu cái cảnh gọi là “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết” sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.