Liễu Chanh Chanh cảm thấy bây giờ cô có muốn giả ngu cũng không thể tiếp tục làm được nữa. Mà Chử Dực đã nói như vậy thì chắc chắn anh đã biết cô biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà, cô đang bối rối! Tim cô đập khẩn trương đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi!
Làm sao bây giờ, phải trả lời như thế nào bây giờ?
Vào thời điểm mấu chốt như này, Liễu Chanh Chanh cảm thấy đầu óc mình bắt đầu trống rỗng.
Thấy cô thất thần, Chử Dực quơ quơ tay trước mắt cô: “Không muốn sao?”
“…” Liễu Chanh Chanh nghĩ, có phải vừa rồi nam thần đã đào sẵn cái hố cho cô, chỉ chờ cô trực tiếp nhảy vào đúng không?
Đã hết đèn đỏ, xe lại khởi động, hai người lại không nói chuyện gì nữa, chỉ có thỉnh thoảng Liễu Chanh Chanh sẽ nhìn trộm sườn mặt của Chử Dực, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc tới bãi đỗ xe dưới rạp chiếu phim, Chử Dực cởi dây an toàn trên người ra, nhìn Liễu Chanh Chanh bên cạnh vẫn không nhúc nhích, cười bất lực: “Đang ngẩn người nghĩ gì vậy?”
Liễu Chanh Chanh cong môi, chậm rãi nói: “Thật ra sư huynh, em có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
“Anh nói rồi mà…” Chử Dực giơ tay lên xoa đầu cô: “Khi nào em mới có thể gọi tên anh vậy?”
Chử Dực hài lòng gật đầu, thuận thế giúp cô cởi dây an toàn ra: “Có vấn đề gì thắc mắc thì em cứ hỏi.”
“Anh…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, thật cẩn thận mà hỏi: “Anh biết em là Irina từ lúc nào?”
Chử Dực cúi đầu giúp cô cởi dây an toàn ra, Liễu Chanh Chanh đột nhiên ngẩng đầu lên khiến Chử Dực sửng sốt. Hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên Chử Dực cong môi, nhìn cô rồi nói: “Rất lâu trước đó rồi.”
Liễu Chanh Chanh không thể nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai này của Chử Dực, trong lòng không biết có bao nhiêu con nai đang chạy loạn, cô lập tức cúi đầu xuống thấp hơn.
Chử Dực vừa nói rất lâu trước đó? Là bao lâu chứ?
“Có phải giải đấu Người bảo vệ năm ngoái không ạ?” Cô hỏi.
Chử Dực dừng lại một chút: “Ừ, tầm thời gian đó, thậm chí còn trước đó nữa.”
“…” Liễu Chanh Chanh nghĩ, không thể nào, nếu trước đó nữa thì cô với Chử Dực có điểm giao thoa nào đâu chứ! Sao có thể tiếp xúc được chứ?
Thấy cô vẫn còn ngồi bất động trên xe, Chử Dực thở dài: “Em tự hỏi này đó thì chi bằng nghĩ xem lát nữa xem cái gì đi?”
Mẹ nó, làm sao anh biết được cô đang nghĩ gì chứ? Liễu Chanh Chanh nghĩ vậy sau đó bước xuống xe.
“Ngược lại, anh cũng có chuyện muốn hỏi em.” Chử Dực rút chìa khóa xe ra, cất nó đi rồi chậm rãi đi tới bên kia: “Ngày hôm qua em giết anh dã man như vậy, có phải em cũng sớm biết là anh rồi đúng không?”
Tim Liễu Chanh Chanh đập thình thịch mấy cái, có chút xấu hổ nhìn Chử Dực: “Không sớm đâu ạ.”
“Hả?”
“Cũng mới chỉ biết ngày hôm qua thôi ạ.” Liễu Chanh Chanh cười ngượng ngùng.
Chử Dực thở dài, anh nắm tay cô đi về hướng rạp chiếu phim: “Nói như vậy, điện thoại của anh là em nhặt được sao?”
“Hả? Chuyện này anh cũng có thể đoán được sao?”
“Như vậy là em thừa nhận hả?”
“…” Liễu Chanh Chanh đột nhiên muốn tát chính mình hai cái, quá dễ dàng rơi xuống hố mà.
Cuối cùng cô chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng: “Là em nhặt được nó, hơn nữa em còn phát hiện ra mật khẩu của máy điện thoại anh là sinh nhật của em, còn cố tình đặt tên em ở vị trí đầu tiên trong dạnh bạ, còn vô tình nhìn thấy mã thông báo CGO của anh trên điện thoại.”
“Đột nhiên có cảm giác… Như thể mọi bí mật đều đã bị phát hiện ra.” Chử Dực có chút xấu hổ.
Liễu Chanh Chanh bị hoảng sợ khi nhìn bộ dạng anh như thế này. Cô đang nhìn thấy cái gì vậy, nam thần cũng biết xấu hổ với cô sao.
“Nhưng sao anh biết được sinh nhật của em?”
“Muốn biết ngày sinh của em cũng không phải chuyện khó.”
“…” Liễu Chanh Chanh không hỏi nữa, vì cô sợ chính mình lại rơi xuống hố lần nữa: “Vậy sao anh lại nghĩ điện thoại là em nhặt được.”
Chử Dực quay đầu lại nói: “Ngày hôm qua anh đã gọi điện cho phòng bảo vệ của trường mình, ông chú ở đó đã nói với anh.”
Liễu Chanh Chanh sửng sốt, cúi đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, không phải em đã nói với ông chú đó rằng nếu có người hỏi thì nói em là con trai sao…” Hơn nữa cô đã gạt hết ứng dụng trong máy điện thoại đi, hai cuộc gọi nhỡ cô cũng không động tới, đến màn hình cũng được lau sạch bằng khăn giấy, không thể nào phát hiện ra được!
Cô tò mò hỏi: “Vậy ông chú kia nói thế nào ạ?”
“À, chuyện này sao, ông chú kia nói người nhặt được điện thoại của anh là một cô gái trông rất dễ thương, dáng người không cao lắm.”
“…” Đây là tính từ miêu tả gì vậy! Liễu Chanh Chanh khó hiểu: “Chỉ thế thôi mà anh đoán được là em sao?”
“Em đoán xem?” Chử Dực hỏi ngược lại.
Liễu Chanh Chanh càng thêm cạn lời, đây là hình ảnh của cô ở trong mắt anh sao? Hoàn toàn không thể yêu thương nổi!
Chử Dực nhìn bộ dạng bối rối này của cô thì bật cười: “Nói đùa thôi, thật ra sau đó anh đã gọi điện tới quán nước, cô chủ ở đó đã bảo anh là em mang tới phòng bảo vệ.”
“…” Cuối cùng cô cũng biết có loại sinh vật được gọi là đồng đội heo.
Không đúng, không phải trong phòng ngủ của cô luôn có hai đồng đội heo sao?
Hai người đi bộ đến rạp chiếu phim và chọn một bộ phim tình cảm hot nhất hiện tại, nhưng thấy phim còn 20 phút nữa mới chiếu nên đã tìm một chỗ nghỉ ngơi trong rạp.
Chử Dực cầm hai ly coca và một gói bỏng ngô đi tới, đưa cho cô một cốc coca: “Bây giờ anh có thể hỏi tại sao ngày hôm qua em lại chém giết anh không?”
Liễu Chanh Chanh vừa mới hút một ngụm coca liền ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ… Về vấn đề này thì em cảm thấy chúng ta cần phải đặt ra một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Chử Dực hoang mang nhìn cô.
Liễu Chanh Chanh nói: “Sau khi em nói ra lý do thì anh đừng giận nhé.”
“Được, anh không giận.”
“Chuyện đó…” Cô chột dạ nói: “Em tưởng rằng anh một chân đạp hai thuyền trong cả trò chơi lẫn hiện thực. Nhưng sau đó em mới phát hiện ra, hai chân đạp thuyền của anh thật ra đều cùng một cái thuyền.”
Chử Dực dường như đã dự liệu được chuyện này, anh trầm ngâm nhìn cô: “Là vì chuyện trên Weibo sao?”
Nháy mắt liền bị nhìn thấu rồi!
Liễu Chanh Chanh rầu rĩ hút coca, thành thật mà gật đầu.
Ngược lại, Chử Dực không hề tức giận mà còn cười vô cùng thoải mái, khiến Liễu Chanh Chanh có chút hoang mang. Nam thần, đầu óc anh không có vấn đề gì chứ. Trong trò chơi em đã giết anh thành chó rồi, anh còn có thể cười được sao.
“Anh có nên hiểu là… Em đang ghen không?”
“Anh… Có dấm để cho em ăn sao?”
“Chẳng lẽ không có? Anh nhớ cách đây không lâu có người nào đó đã nói trong trò chơi là “Người nào mơ ước Chước Diễm đều phải chết” thì phải. Có phải em nói lời này không ý nhỉ?” Lúc Chử Dực hỏi ra điều này, Liễu Chanh Chanh mới cảm nhận được rõ ràng anh không hề có ý tốt gì cả,
“Anh sang bên cạnh chơi đi!” Nam thần gì chứ, bụng anh rõ ràng chứa đầy ý xấu mà.
Chử Dực quyết định không trêu chọc cô nữa: “Thật ra Lâm Tịch Nhan là bạn học cấp ba của anh, nhưng anh hoàn toàn không có suy nghĩ gì với cô ấy cả.”
“Người ta là hoa khôi, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ gì với người xinh đẹp như cô ấy sao?”
“Ừ, anh chỉ có suy nghĩ về em thôi.” Chử Dực nhẹ nhàng nói.
Lần thứ hai Liễu Chanh Chanh ngậm miệng. Tuy rằng cô đã coi Chử Dực là Chước Diễm ở trong game mà nói chuyện, nhưng cô nên nói thế nào chứ? Quả thực vẫn là vấn đề nan giải như vậy, sao cô lại cảm thấy bối rối như vậy chứ!
“Nhắc mới nhớ… Chẳng lẽ Lâm Tịch Nhan là Mèo Con Meo Meo sao?”
“Không sai.”
“Vậy Sơ Không là ai?” Liễu Chanh Chanh có nghĩ trăm lần cũng không thể nghĩ ra được, cái người này, cô hoàn toàn không thể đoán ra được.
Chử Dực sửng sốt, anh hút mấy ngụm coca trong tay, sau đó bình tĩnh nói: “Là Cố Anh Kiệt.”
“…” Liễu Chanh Chanh trợn tròn mắt.
Cố Cố Cố, Cố Anh Kiệt? Chuyện đùa gì vậy, không phải Cố Anh Kiệt chơi Người bảo vệ sao? Chạy sang chơi CGO từ lúc nào vậy? Tuy rằng không rõ mối quan hệ này lắm, nhưng so với chuyện Chước Diễm là Chử Dực thì chuyện Sơ Không là Cố Anh Kiệt còn khiến cô bất ngờ hơn.
“Anh ta có biết em là Irina không?”
“Em nghĩ chắc là anh ta không biết.” Chử Dực nói.
“Em cũng nghĩ vậy, bằng không anh ta sẽ không nói với em những lời như vậy.” Liễu Chanh Chanh thở dài.
Chử Dực hơi nhíu mày: “Anh ta đã nói gì với em sao?”
“Anh ta nói rằng anh có một cô gái mà anh thích trong hiện thực, nói với em rằng anh một chân đạp hai thuyền, nhân lúc còn sớm thì tránh xa anh ra một chút. Nghĩ lại không nghĩ anh ta với Mèo Con Meo Meo lại cùng nhau mưu hại em… Bây giờ em càng thêm không thể nhìn mặt anh ta ở trong trường.”
“Càng thêm?” Khóe miệng Chử Dực giật giật: “Chẳng phải trước kia em cũng đã không thể nhìn thẳng vào anh ta sao?”
“Không thể nói ra được, dù sao em cũng không có hảo cảm gì với anh ta.”
Chử Dực đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi Liễu Chanh Chanh vang lên. Cô mở ra liền nhìn thấy là Ôn Đồng gọi tới.
Cô còn không kịp để nói chữ “Alo” thì Ôn Đồng đã nói mà không chút nghĩ ngợi: “Chanh Tử, cậu đang ở đâu vậy? Ngày mai thi rồi đó cậu biết không?”
“Biết rồi, tớ vừa mới về trường học mà, cậu không nhìn thấy ba lô của tớ sao?”
“Tớ thấy rồi. Trên bàn cậu có có miếng bánh Black Forest nữa, tớ ăn được không?”
“…” Liễu Chanh Chanh đột nhiên giật mình: “Đừng ăn miếng bánh đó! Cậu có thể ăn bánh mì trong ngăn kéo của tớ, chỉ cần không đụng đến miếng bánh đó là được!”
Ôn Đồng ở bên này đột nhiên trợn tròn mặt: “Chỉ là một miếng bánh kem Black Forest thôi mà, cậu có cần phải kích động như vậy không?”
Liễu Chanh Chanh lập tức bối rối: “Tớ đâu có kích động đậu…”
“Được rồi, cậu về sớm một chút đi nhé.” Nói xong liền cúp máy.
Sau khi cất điện thoại, Liễu Chanh Chanh liếc nhìn Chử Dực đang nhìn mình đầy hứng thú. Cô có chút xấu hổ: “Anh có thể đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy được không.”
“Ừ…” Anh chớp chớp mắt: “Xem ra bạn trai em làm việc không tốt rồi. Đáng ra anh nên mua bánh kem cho mọi người trong ký túc xá của em mới phải, em nghĩ sao?”
“Bạn… Bạn trai?” Liễu Chanh Chanh sắp nổ tung. Tên khốn này! Anh không cần phải tự tiện đưa ra quyết định như vậy đâu!