Có lẽ là quá mức chấp nhất đúng không.
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.
Một lát sau, anh cười có chút u buồn.
Tôi bối rối, bởi vì tôi rất giống chị tôi đúng không.
Chỗ giống nhất là môi, thứ hai là mũi và lông mi, điểm khác nhất chính là đôi mắt.
Mắt của chị luôn bộc lộ một sự điên cuồng lãnh khốc, mà đôi mắt tôi lại tương đối bình tĩnh.
“Chí ít thì cậu còn có thể soi gương mà nhớ đến cô ấy.” Jesse dùng dao nĩa cắt thịt xông khói, thì thào tự nói.
“Tôi căm ghét soi gương.”
Giống, cũng không giống.
Nửa thật nửa giả, nửa tỉnh nửa mê, nửa yêu nửa hận.
Chẳng phải là uống rượu độc giải khát sao?
Tôi căm ghét việc soi gương, căm ghét việc tìm kiếm một tia tương đồng với chị trên khuôn mặt mình, căm ghét việc dùng phương thức nhu nhược như thế để nhớ đến chị.
“Anh quen chị tôi như thế nào?”
Thật ra tôi rất ít nói chuyện với Jesse về chị.
Phải nói chúng tôi hầu như rất ít nói chuyện.
Trước đây khi tôi ở chung với chị cũng là như vậy, hai người lẳng lặng ngồi bên cạnh nhau, không nói với nhau chuyện gì cả.
Trong quá khứ tôi luôn cho rằng như vậy là tốt, bởi vì không nói lời nào cũng không làm tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Chúng tôi cũng không định làm gì, không nói chuyện cũng có thể hiểu được nhau, cho nên không nói chuyện cũng có sao đâu?
Sau này tôi phát hiện tôi sai rồi.
Không hỏi, sẽ ít đi rất nhiều cơ hội được hiểu về chị.
Tôi đã nghĩ rằng tôi rất hiểu chị, kỳ thực cũng không đúng như vậy.
Tôi rất dễ dàng lý giải được một mặt của sự việc, rồi cho rằng mình đã hiểu được toàn bộ rồi, kỳ thực không phải.
Tôi chẳng qua là hiểu được một biểu tượng mà thôi, cách sự thật vẫn còn xa lắm.
Còn quá xa.
“Ở quán bar.” Jesse buông dao nĩa, trong đôi mắt xanh lam hiện lên một tia phiền muộn vì tưởng niệm, biểu cảm cũng là quyến luyến cuồng nhiệt, “Cô ấy ngồi một mình, đang cầm một ly rượu pha màu lam nhạt, cô độc như vậy, tịch mịch như vậy, hình như ngay giây tiếp theo sẽ bị sầu bi bao phủ, sau đó chết đi. Một khắc đó tôi nghĩ hẳn là mình nên cứu nàng.”
Người đàn ông này cũng phát điên rồi, tôi thầm nghĩ.
Không có gì ngạc nhiên nha, những người yêu chị tôi đều là kẻ điên mà.
“Nghĩa là anh làm theo một loại chủ nghĩa anh hùng sao?”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận, giống như hoàng tử muốn đi giải cứu công chúa ấy.” Jesse ôn nhu nói, ánh mắt tập trung vào một chiếc ly đế cao trên bàn, “Thế nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, thì ra là cô ấy đã cứu tôi, thì ra tôi đã sống cô đơn mà vô nghĩa như vậy. Là dịu dàng của nàng bao dung tôi, làm cho thế giới băng giá của tôi có một chút ấm áp.”
“Chị của tôi tuyệt không dịu dàng,” tôi lạnh giọng, “Chịấy lạnh lùng nhưng cuồng nhiệt, chính là chủ nghĩa bi kịch. Chị sẽ không đi giải cứu bất kì kẻ nào, thậm chí sẽ không giải cứu chính mình.”
“Thực sự nàng sẽ không tự giải cứu chính mình, nhưng nàng rất dịu dàng, ” Jesse cúi đầu suy nghĩ, trên môi là nụ cười hoài niệm, “Nàng giống như một đóa bách hợp màu lam đầy u buồn, thuần khiết như vậy, đau thương như vậy, thống khổ như vậy, thế nhưng lại sống một cách cao ngạo mà dịu dàng.”
“Không phải.” Tôi nắm chặt dĩa ăn, “Chịấy không giống bách hợp, bách hợp quá nhu nhược. Chịấy giống hoa hướng dương, bản thân là một màu vàng chói mắt. Nhưng chị lại là hoa hướng dương quay lưng về phía mặt trời, bởi vì chị thậm chí khinh bỉ ánh sáng mà mặt trời dành cho mình.” Tôi ngẩng đầu, kích động nói: “Chị của tôi là điên cuồng mà mỹ lệ, là màu vàng óng ánh chói lọi và màu đỏ tươi nóng bỏng chứ không phải màu lam u buồn và màu trắng thuần khiết. Chị chỉ biết thương tổn người khác, thương tổn chính mình!”
“Tùy cậu thôi, nhưng sự thực là trên đời này không có hoa bách hợp màu lam, cũng không có hoa hướng dương quay lưng về phía mặt trời.” Jesse cúi đầu, trên mặt nhuộm đẫm đau thương, “Có lẽ kỳ thực chúng ta cũng không hề nhìn thấy sự thật.”
Viền mắt rất nóng, chị đi mất rồi. Lần đầu tiên tôi muốn khóc, tôi nắm chặt dao nĩa, cắt thịt xông khói của mình.
“Nhưng mà chúng ta không còn cơ hội biết sự thật nữa rồi.” Jesse nhìn về phía tôi, tận hết khả năng làm giọng của mình trở nên ôn nhu, “Tôi rất nhớ cô ấy, tôi thật muốn gặp lại cô ấy một lần, cho dù là dưới tình huống nào.”
Tôi không biết anh nói như vậy với tôi thì có thể thay đổi được điều gì, vì vậy chỉ yên tĩnh ăn bữa sáng đã có chút nguội lạnh.
Tiếng khóc nho nhỏ của J J ở ghế bên cạnh vang lên, tôi quay đầu lại, phát hiện bình sữa trống không.
Jesse bắt đầu dùng bữa sáng, tôi đi pha sữa, đổ sữa đầy bình rồi trả lại cho J J.
“Anh nói xem, chúng ta ai là ba đứa nhỏ?” Ngồi xuống, đột nhiên tôi hỏi.
Jesse trầm mặc thật lâu, đến tận khi tôi ăn xong bữa sáng của mình.
“Có lẽ chúng ta ai cũng không phải.” Cuối cùng anh lên tiếng, với một âm điệu bình tĩnh đến vô hạn.