Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 4



Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Nhiều năm về trước, khi còn theo học với Bạch Cảnh Minh ở trong cung, Thu Hân Nhiên đã từng xem tướng của Hạ Tu Ngôn. Khi đó, Công chúa Thanh Hoà vẫn còn sống. Đó là một cô nương mười một, mười hai tuổi với hai búi tóc sừng dê nho nhỏ, hai tay đang chống cằm nâng má, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi nàng: “Hân Nhiên, chị [1] có thể nhìn tướng mạo để đoán số mệnh của một người hay không?”

Thu Hân Nhiên lắc đầu, công chúa Thanh Hoà vẫn chưa tin, cô bé nhích lại gần, ghé sát tai nàng thì thầm: “Chị có thể nhìn tướng mạo của Hạ thế tử một chút không? Xem về sau số mệnh của anh ấy như thế nào?”

Thu Hân Nhiên theo ánh mắt của cô bé nhìn sang hướng đông nam, đây là vị trí có nắng chiếu vào đẹp nhất trong gian phòng. Hạ thế tử ốm yếu, thường hay sinh bệnh nên được sắp xếp ngồi ở đó, dù như vậy làn da của cậu vẫn trắng hơn so với các hoàng tử khác, có lẽ là do không phải học cưỡi ngựa bắn cung mỗi tuần.

Dường như nhận ra điều gì đó, cậu thiếu niên đang ngồi đọc sách trong góc ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn của nàng, cậu khẽ nhíu mày. Thu Hân Nhiên vẫn giữ bình tĩnh nhìn cậu một lúc rồi dời ánh mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói với Công chúa: “Công chúa hỏi về Hạ thế tử để làm gì?”

Công chúa nhỏ ảo não nói: “Mấy ngày trước Tiểu Lệnh nói với em rằng sau khi trưởng thành cô ấy muốn gả cho Hạ thế tử. Nhưng em thấy sức khoẻ của Hạ thế tử không tốt, vạn nhất anh ấy không thể đợi đến lúc Tiểu Lệnh trưởng thành thì làm sao bây giờ?”

Công chúa ngây thơ dễ thương, hai đầu chân mày chau lại một chỗ như đôi sâu róm nhỏ, tỏ vẻ răng cô bé đang rất nghiêm túc lo lắng về hôn sự thay cho chị em thân thiết của mình. Thu Hân Nhiên nhìn bộ dạng của cô bé như thế nhịn không được bật cười: “Vậy Công chúa mau khuyên nhủ Hàn cô nương thích người khác đi.”

Công chúa Thanh Hoà sắc mặt tái nhợt, nhích tới gần nàng, lo lắng hỏi nhỏ: “Anh ấy… Anh ấy thật sự sẽ chết yểu hả?”

“Khó nói có chết yểu hay không…” Thu Hân Nhiên cúi đầu, tay liên tục viết từng nét ngay ngắn trên giấy, nói: “Nhưng nhìn tướng mạo, thế tử là người bạc tình.”



Và bây giờ cái người có tướng mạo bạc tình đó đang đứng bên hồ cười nhạt, cất giọng hỏi nàng: “Thu Tư thần, kể từ lúc chia tay đến giờ, cô vẫn khoẻ chứ?”

Thu Hân Nhiên cảm giác trong lời nói của Hạ Tu Ngôn dường như có vài phần tiếc nuối, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào để chàng vừa lòng.

“Đa tạ Hầu gia. Bần đạo vẫn tốt. Sức khoẻ mấy năm nay của Hầu gia vẫn tốt chứ?”

“Nhờ phúc của Tư thần.” Hạ Tu Ngôn đầy ẩn ý nói tiếp: “Thân thể bệnh tật thì làm sao thống lãnh cả một đội quân chứ nhỉ.”

Thu Hân Nhiên nở nụ cười gượng gạo: “Hầu gia rời kinh đã lâu sợ rằng không biết, hiện nay bần đạo đã không còn ở Tư Thiên Giám nhậm chức nữa rồi.”

Hạ Tu Ngôn dừng lại một chút, giọng điệu mỉa mai: “Ồ, Thánh thượng cũng bằng lòng cho cô xuất cung sao?”

Trước đây, nếu những lời nói này của chàng truyền đến tai Thánh thượng sẽ bị phán tội đại bất kính, nhưng hiện nay địa vị của chàng đã khác, Thánh thượng dù nghe thấy cũng chỉ cười một tiếng cho qua, không để ở trong lòng. Thu Hân Nhiên bây giờ không quan không chức, đương nhiên chỉ giả vờ như không nghe thấy những lời đó của chàng. Nàng cúi đầu, mắt nhìn mặt hồ dưới chân, âm thầm di chuyển về trước một bước.

Hạ Tu Ngôn dường như phát hiện ra suy nghĩ trong lòng của nàng, chàng ngừng lại một chút, hiếu kỳ nói: “Xem ra mấy năm nay lá gan của cô nhỏ đi không ít đấy nhỉ.”

Thu Hân Nhiên lúng túng chắp tay: “Đêm xuân lạnh giá, bần đạo không ở chỗ này quấy rầy Hầu gia nữa…” xin cáo từ.

Nàng chưa kịp dứt lời, trên lối đi trong vườn cách đó không xa có một bóng người nhìn không rõ hình dáng đang đi đến. Tuy nhiên từ giọng nói oang oang kia thì nhận ra hắn là ai ngay: “Hầu gia, có vị quý nhân ở bên trong đang tìm ngài kìaー.”

Hạ Trung đêm nay uống khá nhiều rượu, tuy chưa đến mức say quắc cần câu nhưng cũng say chếnh choáng, tinh thần của hắn đang rất hưng phấn vì men rượu. Khi Hạ Tu Ngôn quay người lại, Hạ Trung phát hiện phía sau Hầu gia nhà mình còn có thêm một người khác, nhìn trang phục không thể phân biệt được là nam hay nữ. Nếu như vào ngày thường, hắn lúc này sẽ biết ý, sáng suốt lựa chọn lùi về sau, nhưng đêm nay vì nhất thời quá chén, đầu óc lại đang bị men rượu bủa vây, hắn cứ như thế đứng nguyên tại chỗ, nheo mắt đăm đăm nhìn ra phía sau Hầu gia nhà mình.

Thu Hân Nhiên đột nhiên nhớ lại lời nói của Hạ Trung khi ngồi uống rượu với Chu Hiển Dĩ, nàng rùng mình trốn sau lưng Hạ Tu Ngôn. Hạ Trung gọi mãi không nghe tiếng đáp lại, tưởng nhầm do hắn đứng quá xa nên Hầu gia không nghe rõ, thế là tiến lên trước mấy bước nữa.

Thu Hân Nhiên thấy Hà Trung đến gần thì theo bản năng lùi về phía sau mấy bước. Hạ Tu Ngôn đang định nói chuyện với Hạ Trung thì liếc thấy cô nàng ở sau lưng đã lùi đến tận mép nước, mí mắt của chàng giật một cái: “Dừng lại…” Lời còn chưa dứt thì chàng đã nghe một tiếng “tõm” – âm thanh của vật gì đó rơi xuống nước, và một tiếng thét chói tai vang lên ngay sau đó.

Trước khi Thu Hân Nhiên hụt chân rơi xuống nước, nàng thấy người phía trước dường như vươn người định đưa tay kéo nàng lại. Nhưng xui xẻo thay, hôm nay nàng mặc trang phục tay áo hẹp theo kiểu người Hồ, nên chỉ đành trơ mắt nhìn bàn tay của người kia bắt vào khoảng không, còn mình thì tuyệt vọng rơi xuống hồ trong tiết trời tháng hai lạnh giá, làm bọt nước văng lên như một đoá hoa nở rộ.

Hạ Trung nghe Hạ Tu Ngôn quát ‘Dừng lại’ thì giật mình đứng bất động tại chỗ, chờ âm thanh của vật rơi xuống nước truyền tới, cùng tiếng bước chân chạy đến gần của đám thị vệ xung quanh mới hoàn hồn lại, thì ra Hầu gia quát một tiếng kia không phải nói với hắn. Chờ hắn ý thức được chuyện gì đã phát sinh, chạy đến cạnh hồ thì thấy người vừa rơi vào trong nước kia đã được cứu lên.

Hạ Tu Ngôn đứng trên bờ, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn cô nàng vừa mới được vớt từ dưới hồ lên. Trâm cài trên búi tóc của nàng đã rơi ra khi giãy giụa trong hồ, tóc xoã tung, một số dính vào mặt, nhìn bộ dạng có chút chật vật. Thường ngày nàng để tóc và ăn vận như một đạo sĩ nhưng bây giờ lại lộ ra một chút nữ tính. Hơn nữa, nàng hôm nay mặc trang phục có tay áo hẹp kiểu người Hồ, sau khi rơi xuống nước thì quần áo bị ướt nên dính sát vào cơ thể, phát hoạ ra thân hình xinh đẹp khiến người nhìn phải loá mắt.

Thu Hân Nhiên đang ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc thì bỗng nhiên trên đầu của nàng bị ai đó ném cho một tấm áo choàng. Sau khi khoác nó vào, nàng được một đám cung nữ và thị vệ vây quanh rồi hộ tống đến một cung điện gần đó để thay đổi trang phục. Các cung nữ chờ nàng uống hết một bát canh gừng lớn thì lui ra. Sau khi nghỉ ngơi, nàng xuất cung ra về như bình thường, cũng chẳng có ai đến hỏi về chuyện vừa rồi cả.

Sau này sự việc đêm đó như thế nào thì thông qua Chu Hiển Dĩ nàng mới biết được.



Và bây giờ vị Chu đại nhân đó đang ngồi nhàn nhã trong phòng khách ở lầu hai của tiệm cơm Hà Ký, tay nâng chén trà nóng, vẻ mặt âu sầu nói: “Lúc đầu, Thánh thượng nghe chuyện như vậy xảy ra trong đại yến mừng thọ của Thái hậu thì có vẻ không vui, nhưng nghe nói là do Định Bắc Hầu quá chén nên làm chuyện thất lễ lại không trách tội nữa.”

Thu Hân Nhiên buồn bực hỏi; “Định Bắc Hầu quá chén thất lễ thì được miễn tội sao?”

Chu Hiển Dĩ liếc nàng một cái, trong lời nói đầy ẩn ý: “Cũng không đơn giản chỉ vì như thế. Chủ yếu vì nghe người rơi xuống nước chính là cô nên Thánh thượng mới không tức giận. Cô có thời gian thì tiến cung diện thánh đi.”

Thu Hân Nhiên nghe vậy không khỏi có mấy phần xúc động: “Thánh thượng nhân từ.”

Đợi nàng cảm khái xong, Chu Hiển Dĩ bưng chén trà nghiêng người đến gần nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đã vậy, cô có thể nói thật cho tôi nghe được không?” Thu Hân Nhiên ngẩng đầu, thấy Chu Hiển Dĩ vẻ mặt đầy nghiêm túc, nhỏ giọng thần bí hỏi tiếp: “Đêm đó là do Định Bắc Hầu đẩy cô xuống nước thật sao?”

“…” Đạo cô với đạo bào màu tím nhạt đưa tay xoa xoa ấn đường, giọng uể oải hỏi: “Trong cung lại có tin đồn gì rồi?”

Chu Hiển Dĩ cười cười, gượng gạo đáp: “Cũng không thể trách trong cung đồn thổi chuyện này được, dù sao vừa nghe người rơi xuống nước là cô thì…” Hắn đưa tay gãi gãi cằm, tiếp lời; “Hơn nữa lúc đó hai người đứng nói chuyện đàng hoàng bên hồ, cô cũng không thể tự mình nhảy xuống hồ đúng không?”

Thu Hân Nhiên im lặng, hai người mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Chu Hiển Dĩ cất tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Thật sự không phải do y đẩy cô?”

“Cậu thấy y dùng biện pháp nhẹ nhàng như thế để tính sổ với người khác chưa?”

Chu Hiển Dĩ không thể phản bác, ánh mắt tràn đầy thương hại và đồng tình nhìn nàng: “Vậy cô suy nghĩ cách giải quyết đi. Tôi nghĩ y lại ghi thêm cho cô một khoản nợ nữa rồi đấy!”

Qua thêm vài ngày, quả thật có ý chỉ triệu nàng tiến cung.

Lần này, Thu Hân Nhiên vẫn ngồi xe ngựa đến trước cửa cung, dĩ nhiên thị vệ canh cổng không cản nàng nữa, chỉ là ánh mắt của bọn họ không giấu được sự hiếu kì. Không chỉ có thị vệ canh cổng, cả tiểu nội thị dẫn đường cho nàng thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt dò xét lén lút liếc nàng mấy cái.

Thu Hân Nhiên chẳng biết phải làm sao, đành im lặng, thành thật đi theo tiểu nội thị đến trước Ngự thư phòng. Sau khi nàng tiến vào mới phát hiện ra bên trong không chỉ có Thánh thượng mà còn có thêm một người khác. Định Bắc Hầu đang ngồi cạnh Thánh thượng, thong dong thưởng thức chén trà trong tay không thèm để ý đến nàng, ngay cả động tĩnh tiến vào điện của nàng thì chàng cũng chẳng thèm nâng mắt liếc lấy một cái.

So với bảy năm trước, vua Tuyên Đức có vẻ đã già hơn rất nhiều, lúc miễn lễ cho nàng, ngài ấy cảm khái nói: “Trẫm nhớ lần đầu tiên gặp ngươi vẫn là tiểu đồng búi tóc trái đào, giờ đã có mấy phần phong thái tiên gia đạo sĩ rồi.” Thu Hân Nhiên mỉm cười đáp lời: “Nhiều năm không gặp, thần thấy Thánh thượng vẫn như xưa, tuấn lãng bất phàm.”

Vua Tuyên Đức được khen thì nở nụ cười. Thu Hân Nhiên tự thấy mình có rất nhiều điểm không giống với một người tu hành, cả người của nàng thấm đượm một chữ “Tục”, chẳng liên quan gì đến chữ “Nhã” của người tu hành cả. Tuy vậy, về xem bói và giải quẻ thì nàng đúng là có chút thiên phú, nó cũng đã giúp nàng sống tốt trong ba năm ở kinh thành trước đây.

Hiện tại cũng như vậy, Thu Hân Nhiên và vua Tuyên Đức nhanh chóng tìm lại được cảm giác thân thiết khi trò chuyện với nhau như trước: “Sau khi ngươi về núi, trẫm đã hỏi Giám chính lý do. Cảnh Minh nói Cửu Tông Bão Ngọc đạo nhân muốn ngươi làm người kế thừa chính thống. Do đó trẫm cũng không ép buộc ngươi ở lại trong cung nữa. Lần này bà ấy đã thay đổi ý định nên cho phép ngươi xuống núi hồi kinh sao?”

Thu Hân Nhiên lúc này nét mặt nghiêm túc, kính cẩn đáp: “Bẩm Thánh thượng, khi lần đầu xuống núi vào kinh vào mười năm trước, thần đã thấy thiên hạ to lớn như thế nào, nên lần này thần không định cư trú lâu dài ở Trường An, chỉ ở lại một thời gian thay bá tánh bình dân xem tướng giải quẻ mà thôi. Tuy thần không ở trong cung phục vụ nhưng luôn nguyện góp chút sức mọn thay Thánh thượng phân ưu.”

Nàng vừa dứt lời thì cảm giác được có ánh mắt đang nhìn vào mình nhưng lại rất nhanh rời đi. Vua Tuyên Đức vẻ mặt vui mừng nói: “Ngươi có được tấm lòng như vậy trẫm cũng thấy an ủi.”

Vua Tuyên Đức sau khi hỏi nàng vài câu về cuộc sống tu hành trong núi, cuối cùng cũng nhắc đến chủ đề chính: “Trẫm nghe nói hai ngày trước ngươi hồi kinh nên nhân dịp đại yến mừng thọ Thái hậu thì triệu ngươi vào cung, ai ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.”

Thu Hân Nhiên nghiêm mặt nói: “Là thần phá hỏng dịp tốt như vậy của Thái hậu, tội đáng chết vạn lần. Sự việc lần này quả thật không hề liên quan đến Định Bắc Hầu, là thần nhất thời sơ suất nên trượt chân rơi xuống hồ. Thần nguyện ý lãnh phạt, mong Thánh thượng minh giám.” Nàng vừa nói vừa chắp tay khom mình bái một cái.

Cả đại điện bỗng nhiên trở nên yên lặng, một lúc sau vua Tuyên Đức bật cười: “Sự việc đêm hôm đó, Tu Ngôn đã bẩm cho trẫm nghe rõ ràng, hôm nay triệu ngươi tiến cung không phải vì việc đó.”

Thu Hân Nhiên vẫn còn giữ nguyên tư thế khom mình bái chào tạ lỗi, không khỏi xấu hổ. Mắt liếc thấy người ngồi bên cạnh Thánh thượng đang cười nhạt nhìn mình, nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Không biết Thánh thượng triệu thần tiến cung có chuyện gì cần phân phó?”

“Cũng không có gì, từ khi hồi kinh đến giờ Định Bắc Hầu cứ ở mãi trong biệt cung cũng không tiện. Thái Hậu muốn chọn một nơi tốt để xây dựng Hầu phủ, chỉ là Tu Ngôn không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn tìm một phủ đệ bố trí ổn thoả là được. Vừa vặn ngươi tinh thông phong thuỷ nên trẫm muốn giao việc này cho ngươi.”

“Việc này…” Thu Hân Nhiên do dự nói: “Thần mặc dù có học qua thuật xem phong thuỷ nhưng đến cùng chỉ biết sơ sài mà thôi, sợ không đảm đương nổi trọng trách lớn như vậy.”

“Hân Nhiên không cần khiêm tốn, trẫm biết rõ bản lĩnh của ngươi. Cũng không phải lựa chọn nơi để lập phủ, không cần thông qua Lễ bộ [2] phiền phức, chủ yếu chọn theo sở thích của Tu Ngôn là được.” Vua Tuyên Đức vẻ mặt ôn hoà quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh rồi nói tiếp: “Người ta nói thành gia lập nghiệp [3], đường đường là Định Bắc Hầu nhưng ngay cả một chỗ ở tại kinh thành cũng không có. Vậy thì cô nương nhà quyền quý nào sẽ nguyện ý gả cho con chứ, đúng không?” Ngài ấy nói xong thì cười to, Hạ Tu Ngôn cũng mỉm cười theo, đứng dậy khom mình bái tạ: “Vậy trước tiên thần cảm tạ ân điển của Thánh thượng.”

Hai người qua lại mấy câu đã mặc nhiên quyết định chuyện này, không để chỗ cho Thu Hân Nhiên chen vào nói lời từ chối.

– Hết chương 4-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.