Hạ Tu Ngôn nằm phủ ở phía trên, nửa người ép sát vào Thu Hân Nhiên, tựa đầu vào hõm vai của nàng. Ở khoảng cách gần nhau như thế, Thu Hân Nhiên ngửi được mùi hoa lê thơm ngát thoang thoảng trên người của cậu, lắp bắp nói:
“Thế, thế tử làm sao vậy…”
Nàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Người đang tựa đầu vào hõm vai của nàng lên tiếng:
“Cô biết Lý Hàm Như có dụng ý gì khi bảo cô đến đây không?”
“Tôi, tôi không biết.”
Thu Hân Nhiên lắp ba lắp bắp đáp lời.
Hạ Tu Ngôn nghiêng đầu cười khẽ, hơi thở nóng hổi phả trên vành tai của nàng, nhỏ giọng thì thầm:
“Có kẻ nào đó đã lén bỏ Dung Lê Hương vào trong rượu của tôi, sau đó dìu tôi đến nơi hẻo lánh như cung Tố Tiêu này nghỉ ngơi. Tiếp đến hắn còn lừa Thất Công chúa đến đây một mình. Cô nghĩ xem rốt cuộc kẻ đứng sau màn có dụng ý gì?”
Thu Hân Nhiên chỉ im lặng không lên tiếng, thật ra bây giờ nàng chỉ nghe thấy tiếng ong ong chứ chẳng nghe rõ Hạ Tu Ngôn nói gì.
Hạ Tu Ngôn nói tiếp:
“Lý Hàm Như đần nên mới bị dụ đến đây, nhưng bây giờ cô còn ngốc hơn cả nàng ta.”
Lần này nàng lại nghe rõ lời của cậu, nhướng mày tức giận đáp trả:
“Tôi đến đây không phải vì bị nàng ấy lừa. Tôi sợ thế tử ở một mình xảy ra chuyện nên mới chạy vào xem.”
Cậu thiếu niên đang nằm trên người của nàng cười gằn, giọng đay nghiến nói:
“Chẳng phải cô sẽ rất vui khi thấy tôi gặp chuyện chẳng lành hay sao?”
Thu Hân Nhiên khó hiểu hỏi:
“Vì sao tôi lại vui vẻ khi thấy thế tử gặp chuyện chẳng lành chứ?”
“Cả Hoàng cung đều đồn rằng cô đắc tội với tôi. Nếu tôi gặp bất trắc gì, chẳng phải ngày sau sẽ không trả thù cô nữa. Vậy cô không thấy vui sao?”
Thu Hân Nhiên nghe vậy tưởng cậu tin những lời đồn đó là sự thật, thở dài một hơi nói:
“Dù gì thế tử cũng đã cứu mạng tôi mấy lần, sao tôi lại mong ngài gặp bất trắc chứ?”
Hạ Tu Ngôn hừ một tiếng hỏi:
“Cô không oán hận tôi chút nào sao?”
Tay cậu vuốt ve sống lưng của nàng rồi từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên thắt lưng. Cả người của cậu áp sát vào người của nàng, hơi thở nóng bỏng và tiếng thở dốc kia giống như rắn quấn quanh làm Thu Hân Nhiên xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội đè lại tay của cậu, kêu lên:
“Anh——“
Dường như tác dụng của Dung Lê Hương càng ngày càng mạnh, Hạ Tu Ngôn ôm ngực thở hổn hển khiến Thu Hân Nhiên sợ cứng cả người. Không khí trong phòng oi bức càng làm cho mùi hương ngọt ngào của Dung Lê Hương thêm nóng bỏng. Thu Hân Nhiên vừa ở trên tầng cao nhất của đài Quan Tinh, cả người còn vương chút sương đêm lạnh giá, Hạ Tu Ngôn nắm chặt bả vai của nàng, lực tay của cậu lớn đến nỗi Thu Hân Nhiên tưởng chừng xương bả vai của mình đã bị cậu bóp nát.
Nàng cắn chặt răng chịu đựng không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào. Thu Hân Nhiên biết Hạ Tu Ngôn đang cố giữ cho mình tỉnh táo, nhưng tại sao y lại dùng cách bóp bả vai của nàng chứ?
Hạ Tu Ngôn cũng cắn chặt răng, cằm bạnh ra, mồ hôi lạnh chảy theo dọc hai bên thái dương xuống cằm, đôi mắt phượng của cậu dường như đã phủ một tầng sương mù. Dưới ánh nến leo lét, Hạ Tu Ngôn chỉ còn nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết và một nốt ruồi son ở gần xương quai xanh của cô gái đang nằm ở dưới. Mồ hôi nóng hổi trên gò má của cậu nhỏ xuống tựa như dung nham rơi vào trong tuyết lạnh.
Cô gái nằm bên dưới người của cậu dường như chẳng hay biết gì, cả người khẽ run rẩy mỗi khi cậu bóp mạnh bả vai của nàng. Ánh mắt của Hạ Tu Ngôn tối đi, dường như cậu phải dùng cách này để kìm nén lại ham muốn hôn lên cần cổ tuyết trắng kia.
Thu Hân Nhiên chẳng hề hay biết, nàng chỉ cảm giác được lực tay của Hạ Tu Ngôn càng lúc càng mạnh, nàng khẽ rên lên một tiếng, hai mắt đẫm lệ, cẩn thận hỏi:
“Hay… tôi đi tìm người đến giúp nhé?”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nhếch miệng cười đáp:
“Cô yên tâm, bây giờ bọn người kia còn sốt ruột hơn cả cô.”
Hạ Tu Ngôn chống người lên cố kéo giãn khoảng cách với nàng, vươn tay tìm ở trên giường một hồi lâu. Sau đó cậu dúi vào tay của nàng một vật cứng rắn và lạnh như băng. Thu Hân Nhiên cúi đầu nhìn món đồ trong tay, hoá ra nó là một cái gối đầu bằng ngọc.
Thu Hân Nhiên: “?”
“Chờ tới lúc người ta ùa vào, cô có cần tôi dạy phải nói thế nào không?”
Cái gối ngọc kia khá nặng, cầm trên tay một hồi thấy rất mỏi. Thu Hân Nhiên chưa rõ ý định của cậu, hỏi dò:
“Ý của thế tử là…”
Hạ Tu Ngôn khẽ cười:
“Vì tôi mà cô bị phạt một năm bổng lộc, hẳn trong lòng của cô oán hận tôi lắm nhỉ. Hôm nay tôi cho cô cơ hội xả giận, cô phải quý trọng nó đấy. “
Ngoài miệng nói vậy nhưng nàng không tự chủ được khẽ liếm môi, nói lời dối lòng:
“Hơn nữa thân thể của ngài quý giá, nếu dùng hạ sách này quả thật hơi…”
Hạ Tu Ngôn tự tháo búi tóc trên đầu xuống, gằn giọng đáp:
“Vì thân thể của tôi quý giá nên cô phải đánh cho tốt đấy.”
Thu Hân Nhiên thầm ước lượng trọng lượng của cái gối ngọc đang cầm trên tay, nhịn không được lại xác nhận một lần nữa:
“Thế nhưng cách này sẽ ảnh hưởng đến sự trong sạch của thế tử…”
Hạ Tu Ngôn lườm nàng, trong lòng hơi buồn cười, nhích lại gần nàng và thấp giọng nói:
“Tôi nghĩ cô nên lo lắng cho sự trong sạch của mình trước đi…”
Trong điện, rèm giường buông xuống, ánh nến mờ ảo, trái tim của Thu Hân Nhiên bỗng lỡ một nhịp, quay mặt đi dựa sát vào tường. Hôm nay bộ dáng của Hạ Tu Ngôn khác xa ngày thường, dường như đây mới là bộ mặt thật của cậu, dưới vỏ bọc lạnh lùng, kiêu ngạo và xa cách là chàng trai đa tình, phong lưu và bá đạo.
Một vài tiếng động nhỏ từ bên ngoài vọng vào, dường như đám người kia đã đến đông đủ. Hạ Tu Ngôn khẽ cười nhạt, nâng cằm của nàng lên, ngón cái miết nhẹ bờ môi hồng phấn của nàng, ánh mắt u ám:
“Thường ngày cái miệng nhỏ này ăn nói ngọt ngào khéo léo, không biết đến khi cần lên đài diễn kịch thì sẽ ứng đối ra sao đây?”
Thu Hân Nhiên muốn đè tay của cậu lại theo bản năng nhưng cậu lại linh hoạt tránh thoát, ngay sau đó cậu kéo áo ngoài của nàng ra, một tiếng “xoẹt” vang lên, áo ngoài của nàng đã bị xé rách. Thu Hân Nhiên hốt hoảng kêu lên, cùng lúc đó tiếng bước chân ở ngoài càng lúc càng dồn dập, cả đám người vội vàng chạy đến.
Hạ Tu Ngôn nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn dưới lớp áo của nàng, đôi mắt ửng đỏ nhuốm đẫm xuân tình. Cậu vươn tay giữ chặt gáy của nàng rồi nghiêng đầu tới…
Cả đám người đang định phá cửa xông vào thì nghe bên trong vang lên một tiếng “phanh” rất lớn. Sau khi vào phòng, bọn họ thấy một đôi trai gái áo quần xộc xệch đang ở trên giường. Chàng trai nằm úp sấp và đã hôn mê. Còn cô gái hoảng sợ co rúm người lại trốn vào góc tường, trên tay của nàng vẫn cầm một cái gối ngọc quơ loạn xạ.
Cả phòng bỗng im lặng như tờ. Gã nội thị vừa chạy đến thấy cảnh này thì thất kinh sững cả người. Khi hắn hoàn hồn và hô hoán người đến xem xét tình hình thì cả phòng trở nên náo loạn…
Sau khi Thu Hân Nhiên thay đổi trang phục tử tế, quỳ gối ở trong cung Từ Nghi đã là canh hai [1].
[1]
Yến tiệc chưa tàn Hạ Tu Ngôn đã mất tăm mất tích, lúc tìm được thì đang ngất xỉu ở trong phòng cùng với một cô gái áo quần không chỉnh tề. Chuyện này nếu để người ngoài biết được, đúng là làm mất mặt hoàng thất, không biết ngày mai đám Ngôn quan [2] lại dâng tấu như thế nào đây.
[2]
Nghĩ vậy, vua Tuyên Đức giận xanh mặt, nói:
“Khanh tự nói xem, chuyện này là thế nào?”
Mấy phi tần ngồi một bên nhìn Thu Hân Nhiên quỳ gối ở dưới, đôi mắt của nàng đỏ hoe và trông có vẻ vẫn còn hoảng hốt. Thu Hân Nhiên quỳ rạp trên đất nói:
“Bẩm Thánh thượng, đêm nay sau khi kết thúc phiên trực ở đài Quan Tinh, thần đã đi đường tắt để quay về nhà công vụ. Lúc đi ngang qua cung Tố Tiêu vừa vặn nghe thấy trong đó có tiếng động lạ nên đã đi vào xem thử, nào ngờ…”
“Nào ngờ cái gì?”
Thu Hân Nhiên làm bộ đắn đo suy nghĩ, một hồi lâu mới lên tiếng nói:
“Thần vừa đi vào… đã bị thế tử… bóp cổ. Đêm nay trông thế tử có vẻ khác với bình thường, cứ như người mất trí, hung hãn như muốn ăn thịt người. Thần giãy giụa một hồi, trong lúc hoảng loạn mới lỡ tay ngộ thương thế tử, tội của thần đáng chết vạn lần.”
Nói đoạn, nàng dập đầu mấy cái liền.
Thục phi cau mày nói:
“Xưa nay tính tình của Hạ thế tử lãnh đạm, hoà nhã. Đang yên đang lành sao lại trở nên như thế được?”
Nội thị Khổng Thái hầu cận của vua Tuyên Đức bước lên nói:
“Bẩm Thánh thượng, vừa rồi Thái y bắt mạch và kiểm tra cho Hạ thế tử nói rằng ngài ấy chỉ bị hôn mê mà thôi. Chỉ là Thái y bảo mạch của thế tử không giống như bị trúng độc, mà là… dùng Dung Lê Hương ạ.”
“Xằng bậy!”
Vua Tuyên Đức vỗ mạnh tay lên cái bàn con bên cạnh, đám người trong phòng câm như hến.
Yến tiệc đêm Thất Tịch là do Hoàng hậu sắp xếp nên bà không thể không đứng ra chịu trách nhiệm.
“Xin Thánh thượng bớt giận, thiếp đã phái người điều tra việc này rồi, hẳn sẽ có kết quả ngay thôi.”
Đức phi lên tiếng:
“Hay là do tối nay mấy đứa trẻ uống say nên chơi đùa quá trớn?”
Thục phi lắc đầu nói:
“Mấy hoàng tử công chúa đều biết phân biệt nặng nhẹ. Thế tử vốn ốm yếu, chúng sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn đâu.”
Vua Tuyên Đức thấy đêm đã khuya nhưng chẳng điều tra thêm được manh mối gì, khoát tay nói:
“Thôi thôi, có gì chờ Tu Ngôn tỉnh lại hẵng nói.”
Ông nhìn Thu Hân Nhiên đang quỳ ở dưới, nhất thời không biết nên xử lý nàng như là nghi phạm hay là người bị hại. Nội thị Khổng Thái tinh ý bước lên nói:
“Bẩm Thánh thượng, việc này còn nhiều nghi vấn cần phải điều tra rõ ràng, nếu công bố ngay ra ngoài thì đối với thanh danh của Hạ thế tử hay Thu Tư thần đều không tốt. Nay thế tử vẫn còn hôn mê, Tư thần vẫn còn hoảng hốt, chi bằng để Tư thần trở về Tư Thiên Giám nghỉ ngơi mấy ngày, chờ sự tình được điều tra rõ ràng rồi mới quyết định sau.”
…
Cuối cùng, Thu Hân Nhiên chỉ bị giam lỏng ở Tư Thiên Giám quả thật có thể coi là được ân sủng vô hạn. Đúng là chuyện đêm đó như thế nào không bị truyền ra ngoài. Khi Chu Hiển Dĩ hay tin nàng bị phạt, chạy sang thăm thì thấy nàng mặc quan phục chỉnh tề, ngồi nghiêm túc ở trước bàn cầm quẻ và tính toán gì đó.
Chu Hiển Dĩ nhô đầu nhìn xem, hiếu kỳ hỏi:
“Cô đang tính gì đấy?”
Thu Hân Nhiên nhìn chằm chằm quẻ tính ở trên bàn một hồi lâu rồi thở dài đưa tay xáo loạn, hậm hực nói:
“Tôi tính quẻ để đoán mệnh của tôi và Hạ thế tử.”
Chu Hiển Dĩ thoáng kinh ngạc rồi gật gù nói:
“Ừm, đúng là cô nên tính toán một phen, thế kết quả ra sao?”
“Tính không ra. Tôi không có cách nào tính mệnh của mình.”
Thu Hân Nhiên uể oải nói tiếp:
“Sao cậu lại đến đây thế?”
“Tôi đến thăm cô một chút.”
Thấy Chu Hiển Dĩ cười gian hai tiếng, Thu Hân Nhiên liền hiểu ngay, hỏi:
“Cậu nghe được tin gì rồi?”
“Cũng không phải tin đồn gì.”
Chu Hiển Dĩ mạnh miệng cãi lại. Một lúc sau thấy nàng vẫn im lặng nhìn cậu chằm chằm thì rũ mắt đầu hàng, ngượng ngùng gãi mặt nói:
“Thật ra người ta cũng không đồn đại gì, chẳng qua trong Học cung lui tới mấy người, sau yến tiệc đêm Thất Tịch, Hạ thế tử đang êm đẹp bỗng dưng lại cáo ốm ở nhà nên…”
“Được rồi, được rồi, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc mấy người kia nói cái gì đi.”
“Cô không biết sao?”
Chu Hiển Dĩ hơi ngạc nhiên, thấy vẻ mặt của nàng không giống như giả vờ, ấp úng nói:
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ nghe rằng đêm đó Hạ thế tử say rượu vô tình gặp cô, vì chuyện ngọc bội lần trước nên đã làm nhục cô một trận. Cô giận nên đã ra tay đánh thế tử bị thương.”
“Bọn họ có nói thế tử làm nhục tôi như thế nào không?”
Thu Hân Nhiên cẩn thận dò hỏi. Chu Hiển Dĩ thấy câu hỏi của nàng khá kỳ quái nhưng không để trong lòng, chỉ bổ sung thêm:
“Phần lớn đều nói thế tử dùng lời thoá mạ cô. Dù sao Hạ thế tử trông không giống người sẽ ra tay đánh người. Cậu ta không đánh cô đấy chứ?”
“…”
“Cậu ta thật sự đã đánh cô sao?”
Chu Hiển Dĩ kinh hãi thốt lên. Thu Hân Nhiên đành lên tiếng:
“Vậy thì không phải…”
“Rốt cuộc cậu ta đã nói gì với cô?”
Thu Hân Nhiên chần chờ một hồi, nói:
“Thế tử mắng tôi ngu xuẩn…”
“À, như vậy đúng là…”
Chu Hiển Dĩ dừng lại, thầm nghĩ nếu mình ùa theo nàng rồi nói xấu Hạ Tu Ngôn cũng không tốt nên mãi chẳng biết nói cái gì cho phải, cuối cùng đành đổi chủ đề:
“Cô chỉ vì mấy lời nói này lại ra tay đánh thế tử hả?”
Thu Hân Nhiên suy nghĩ một hồi, đáp:
“Là do lúc đó Hạ thế tử đã bóp cổ của tôi.”
Nàng nghiêng đầu để lộ vết bầm trên cổ cho cậu xem, nói tiếp:
“Đã vậy Hạ thế tử còn xé rách áo ngoài của tôi.”
“Hả?”
Chu Hiển Dĩ hơi nhích gần lại nhìn, tức giận nói:
“Cậu ta quá đáng rồi!”
“Đúng vậy!”
Thu Hân Nhiên chỉnh lại vạt áo, nói:
“Vì Hạ thế tử doạ tôi nên tôi mới ra tay làm ngài ấy bị thương.”