Cuối tháng Giêng lại có tin báo nguy từ tiền tuyến ở Tây Bắc truyền về. Sử Mãnh anh dũng hy sinh thủ thành, Hạ Hoằng Anh mất tích không rõ đang ở nơi nào, Hoán Châu lâm vào nguy hiểm. Tin này truyền về khiến cả triền đình trên dưới đều rung chuyển.
Mấy ngày sau đó bầu không khí trong triều vô cùng căng thẳng. Vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, vua Tuyên Đức hết sốt ruột lại tức giận, cuối cùng lấy lại được bình tĩnh ngồi trên long ỷ nghe các quan viên hai phái chủ chiến và chủ hoà tranh cãi không ngớt, nhịn không được lật ngược chồng tấu chương đang để trên khay mà nội thị Khổng Thái đang đứng cầm ở một bên.
Khay tấu chương đổ “ầm” xuống khiến cả triều văn võ bá quan quỳ rạp xuống đất. Vua Tuyên Đức cười lạnh nói:
“Lúc trước khi Tây Bắc truyền tin về thì ai nấy đều tỏ vẻ quyết tâm xả thân vì nước, trung dũng cam đảm, ta tranh ngươi đoạt vị trí dẫn binh đi Hoán Châu. Nay nghe tin bọn Đạt Việt đánh đến thì mỗi người biến thành bộ dáng tham sống sợ chết, không ai nguyện lãnh binh đi ứng cứu hả?”
Chúng quan viên quỳ trên đất không khỏi hổ thẹn. Một tháng trước chuyện lãnh binh đến trợ giúp Hoán Châu chính là miếng bánh ngon, cơ hội tốt để người ta một bước lên trời, nhưng một tháng sau, đi Hoán Châu chính là đi tìm cái chết.
Sử Mãnh chết rồi, Hạ Hoằng Anh mất tích, chiến sự ở tiền tuyến phức tạp. Hạ Hoằng Anh không biết ở nơi nào, vậy quân Xương Vũ ra sao? Đã nghèo còn mắc cái eo [1], Tây Nam đang có phản loạn, bây giờ điều đâu ra mấy vạn đại quân đi ứng cứu?
[1]
Vì vậy tất cả người ở đây đều hiểu, đi Hoán Châu đồng nghĩa với đi chịu chết.
Chiều hôm đó Thu Hân Nhiên đi cùng với Bạch Cảnh Minh vào hầu vua. Từ sau khi Bạch Cảnh Minh tính ra “Huỳnh hoặc thủ tâm”, vua Tuyên Đức thường xuyên gọi ông vào cung bàn luận đạo pháp. Mỗi lần ông đi đều dẫn theo Thu Hân Nhiên nên thỉnh thoảng nàng có thể nói hai ba câu.
Nàng còn nhỏ tuổi, lý giải đối với đạo kinh không sâu nhưng đôi khi lại có ý kiến riêng không giống lối suy nghĩ thông thường. Bởi vậy vua Tuyên Đức thường cho những người hầu lui ra, chỉ để hai thầy trò ở lại đánh cờ đàm đạo.
Chiều hôm đó vừa đúng lúc Thu Hân Nhiên vừa trực đêm xong, lúc vua Tuyên Đức và Bạch Cảnh Minh đang đánh cờ thì nàng lén ngáp dài mấy cái. Bạch Cảnh Minh thoáng thấy liền nắm tay đưa lên miệng giả vờ ho khan nhắc nhở. Vua Tuyên Đức cũng thấy rõ, buồn cười nói:
“Nếu nàng buồn ngủ thì cho nàng lui xuống nghỉ ngơi thôi. Nơi đây cũng không có chuyện quan trọng gì, không cần cố gắng chịu đựng.”
Thu Hân Nhiên xấu hổ, thấy Bạch Cảnh Minh khoát khoát tay mới chắp tay rời khỏi điện.
Nội thị đứng trực ở bên ngoài dẫn nàng đến điện phụ ở bên hông, vừa lúc đó gặp Lý Hàm Như đang đi đến. Thu Hân Nhiên dừng bước, hành lễ với nàng ấy. Từ đêm Thất Tịch năm trước, hai người chưa gặp lại nhau. Lý Hàm Như hơi sửng sốt, hỏi:
“Sao cô lại ở đây?”
“Thánh thượng đang đánh cờ với thầy của tôi ở trong điện, ngài cho phép tôi lui ra điện phụ nghỉ ngơi.”
“À…”
Lý Hàm Như dường như chẳng biết phải nói thêm gì. Thu Hân Nhiên định cáo từ rời đi, Lý Hàm Như bỗng nghiêng đầu nói với nội thị đang dẫn đường:
“Vừa lúc ta đi đến chỗ Mẫu phi, ta sẽ dẫn nàng ấy đi. Ngươi trở về đi.”
Nghe vậy nội thị dẫn đường hơi kinh ngạc, không biết nên đáp lời thế nào. Lý Hàm Như thấy vậy giận nói:
“Sao vậy, ngươi không yên tâm với bổn công chúa à?”
Nội thị dẫn đường vội chắp tay nói:
“Thưa con không dám.”
Chờ hai người đi xa, Thu Hân Nhiên thấy bên cạnh không còn ai khác mới lên tiếng hỏi:
“Thất Công chúa có điều chi muốn nói với thần sao?”
Lý Hàm Như dừng bước, quay đầu nhìn bốn phía một lượt rồi nhích gần nói khẽ:
“Cô mau nói với Hạ Tu Ngôn mau mau nghĩ cách rời khỏi Trường an đi.”
Thu Hân Nhiên cả kinh, hỏi lại:
“Công chúa nói vậy là có ý gì?”
Lý Hàm Như rũ mắt, nhỏ giọng nói:
“Hôm trước ta nghe lén được phụ hoàng nói chuyện với mẫu phi, ngài nói rằng có một số người cho rằng Hạ tướng quân mất tích lần này chính là đã đầu hàng quân địch, rắp tâm làm phản. Nếu thật sự như vậy, Hạ Tu Ngôn không thể ở lại đây nữa.”
Thu Hân Nhiên trầm mặc. Nàng không tin chuyện Hạ Hoằng Anh đầu hàng quân địch, nhưng theo tình hình trước mắt, ông ấy lành ít dữ nhiều. Giả dụ ông ấy chết, Hạ Tu Ngôn chính là thủ lĩnh tiếp theo của quân Xương Vũ, vua Tuyên Đức hẳn không muốn chuyện như vậy xảy ra. Giả như ông ấy không chết, vậy vua Tuyên Đức hẳn sẽ nghi ngờ ông ấy có phòng phản trắc, như vậy Hạ Tu Ngôn sẽ trở thành quân cờ bỏ, giữ lại cũng chẳng có ích lợi gì. Cục diện như lúc này chỉ sợ Hạ Tu Ngôn rõ hơn ai hết. Thu Hân Nhiên hỏi lại:
“Chuyện quan trọng như vậy sao công chúa không nói trực tiếp với Hạ thế tử lại muốn nói cho tôi?”
“Ai muốn nói cho hắn biết chứ?”
Lý Hàm Như chau mày tựa như nhớ lại gì đó, vẻ mặt khó chịu, bĩu môi. Thu Hân Nhiên đột nhiên hiểu ra, hỏi:
“Phải chăng là vì chuyện đêm Thất Tịch lần trước sao?”
Từ trước đến nay Lý Hàm Như không phải là người có thể nhịn mọi việc ở trong lòng, lại thêm Thu Hân Nhiên đã từng giúp đỡ mình nên khi nghe nàng hỏi vậy, Lý Hàm Như quyết định nói thẳng:
“Trịnh Nguyên Vũ đã đi rồi, ta cũng không cần gạt cô làm gì. Đêm đó người ta hẹn đến gặp mặt ở cung Tố Tiêu là Trịnh Nguyên Vũ. Ta vốn muốn cùng hắn nói rõ tâm ý, nếu hắn vô tâm với ta, vậy ta…”
Nói đến đây Lý Hàm Như cắn môi không nói được nữa. Thu Hân Nhiên cũng chẳng biết an ủi thế nào, chỉ nói:
“Mỗi người đều có duyên phận của mình. Duyên phận của công chúa hẳn vẫn chưa đến.”
“Ta biết. Ta là Thất công chúa cao quý, chẳng lẽ luôn một mực hướng về hắn sao?”
Lý Hàm Như kiêu ngạo ngẩng cao đầu hừ một tiếng, sau đó thở phì phò hậm hực nói:
“Tóm lại đến giờ ta đi một mình đến chỗ hẹn. Đến cung Tố Tiêu thấy có bóng người ở trong, ta vốn tưởng đó là Trịnh Nguyên Vũ, đang vui vẻ trong lòng, nào ngờ vừa đẩy cửa vào đã thấy Hạ Tu Ngôn nằm trên giường nhắm mắt tựa như đang ngủ. Ta kinh ngạc vô cùng, định đến đánh thức hắn hỏi rõ xem sao hắn lại ở đó. Kết quả hắn vừa mở mắt thấy ta thì kinh ngạc còn hỏi ta đến làm gì. Lúc đầu ta không chịu nói. Cô biết hắn đã làm gì sao?”
“Đã làm gì?”
“Hắn nghĩ đến gì đó đột nhiên sầm mặt bảo ta lăn ra ngoài!”
Nói đến đây Lý Hàm Như tựa như vẫn còn ấm ức, từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám nói như vậy với nàng. Thu Hân Nhiên an ủi:
“Thế tử cũng chỉ vì tốt cho ngài thôi.”
Lý Hàm Như khẽ hừ một tiếng nói: “Muốn tốt cho ta thì cầm chén ném ta sao?”
“Thế tử còn cầm chén ném vào ngài hả?”
“Bên trong còn đầy một chén nước!”
Lý Hàm Như nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đáng hận hơn là khi hắn gặp lại ta ở Học cung. Lúc đó ta nghĩ tính sổ với hắn chuyện đêm đó, đi lên hỏi hắn cho ra nhẽ. Cô đoán xem hắn nói với ta thế nào?”
Thu Hân Nhiên nhớ lại cách đối nhân xử thế bình thường của Hạ Tu Ngôn một phen, đoán:
“Chắc thế tử nói ‘Nếu sau này công chúa học được cách không khiến người khác bị liên luỵ thì tôi cảm tạ vạn lần’ à?”
Lý Hàm Như trố mắt hỏi lại:
“Hắn nói với cô rồi hả?”
Thu Hân Nhiên sửng sốt, dở khóc dở cười đáp:
“Là thần đoán mò mà thôi.”
“Quả nhiên cô có bản lĩnh đấy. Ngay cả chuyện này cũng đoán được.”
Lý Hàm Như quên cả tức giận, ánh mắt nhìn nàng kính nể hơn nhiều, bắt chước ngữ điệu của Hạ Tu Ngôn ngày hôm đó nói với mình:
“Hắn nhìn ta với gương mặt cứng đờ như người chết, sau đó nói ‘Sau này nếu công chúa bớt làm chuyện ngu xuẩn thì tôi cảm kích vạn lần‘.”
“Thế tử nói vậy thật sao?”
“Một chữ cũng không sai.”
Lý Hàm Như lại tức giận nói:
“Xem ra ta đã hoàn toàn làm phật lòng hắn, nhưng chuyện này đâu phải tất cả đều do ta đâu?”
Thấy Lý Hàm Như có vẻ ấm ức, Thu Hân Nhiên đổi chủ đề, hỏi:
“Chuyện kia có điều tra được manh mối mới nào không?”
Lý Hàm Như lắc đầu, thở dài nói:
“Những người có liên quan đều chết cả rồi, muốn điều tra tiếp cũng rất khó.”
Tâm trạng của Thu Hân Nhiên thoáng chút nặng nề, Lý Hàm Như an ủi:
“Có điều kẻ đứng sau màn là người nào ta có thể đoán ra được mấy người, mặc dù không có chứng cứ nhưng sau này sẽ không cho bọn chúng nhảy nhót hại người nữa.”
Thu Hân Nhiên giật mình, hỏi:
“Công chúa đoán được kẻ nào làm sao?”
“Người kia an bài như vậy chính là không muốn ta và Trịnh Nguyên Vũ có quan hệ gì. Ngẫm lại kẻ không muốn trông thấy ta và nhà họ Trịnh kết thân là ai?”
Bây giờ Thái Tử chưa lập, nếu Lý Hàm Như gả vào nhà họ Trịnh đồng nghĩa Lý Hàm Ý lại có thêm một thế lực hỗ trợ. Dù các hoàng tử chưa làm lễ đội mũ nhưng cuộc chiến tranh quyền đoạt vị đã ngấm ngầm diễn ra.
Thu Hân Nhiên im lặng một hồi, lên tiếng hỏi:
“Tại sao bọn họ lại ra tay với Hạ thế tử?”
Lý Hàm Như thản nhiên đáp:
“Thân phận của Hạ Tu Ngôn nhìn qua có vẻ tôn quý nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu truyền ra chuyện ta và hắn thì dù thanh danh đôi bên đều tổn hại cũng chẳng ai trả thù mạnh mẽ gì.”
Lý Hàm Như quay đầu liếc nhìn nàng một cái, hỏi:
“Hôm đó hắn cũng không làm gì cô chứ?”
“Không có.”
Thu Hân Nhiên lắc đầu, đột nhiên nhớ lại tình cảnh nóng bỏng ở trên giường đêm hôm đó, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, dừng một hồi mới nói tiếp:
“Lúc đó thế tử có vẻ hơi đáng sợ nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.”
Lý Hàm Như có vẻ nghi hoặc, không biết có tin lời nàng nói hay không. Hai người cùng nhau đi đến điện phụ, Lý Hàm Như lạnh mặt nói lại một lần nữa:
“Tóm lại, điều cần nói ta đã nói cho cô biết rồi. Cô muốn nói lại cho hắn hay không là chuyện của cô.”
Nói đoạn, Lý Hàm Như quay người bước đi. Thu Hân Nhiên đứng ngoài cửa cung, thấy Lý Hàm Như quay đầu lại nói:
“Cô nói cho hắn biết, coi như chuyện này là ta trả nợ ân tình lần trước cho hắn, không còn ai nợ ai!”
Thu Hân Nhiên cố nén cười, gật đầu đồng ý. Nàng nhìn theo bóng lưng của Lý Hàm Như đi khuất, vào điện phụ nằm lên giường, trong đầu chỉ toàn là những lời vừa rồi Lý Hàm Như đã nói.
Không phải nàng không tin vào những lời đó, chỉ là nói cho Hạ Tu Ngôn biết thì thế nào? Trong thiên hạ này nơi đâu không phải là đất của vua, ở đâu mà không phải xưng thần, mà Hạ Tu Ngôn lại bị vây ở thành Trường An này…