Ngày hôm sau Khởi Tinh tỉnh dậy, bình hoa đã một lần nữa được đặt trên đầu giường, những giọt nước vẫn còn đọng trên cánh hoa, làm chúng trở nên đẹp đẽ tươi mới hơn nhiều.
Eo của Khởi Tinh mỏi nhừ, giọng cũng khàn đi, trên người lại rất khoan khoái rất thoải mái, cậu nằm lỳ trên giường nhìn bình hoa một chốc, cảm thấy mình đã đầy máu sống lại, hiện tại có thể tha thứ cho toàn thế giới này.
Cả người Khởi Tinh đều là hương tin tức tố của Thịnh Tịch Niên. Cậu sờ phía sau gáy, nhớ tới dáng vẻ của bản thân khi bảo Thịnh Tịch Niên hãy đánh dấu mình, mặt bỗng hơi đỏ lên, còn phải tự an ủi: Hầy, ai mà chẳng bị ái tình làm cho đầu óc choáng váng trẻ trâu hơn chứ.
Đang mải nghĩ ngợi, Thịnh Tịch Niên đã cầm nhiệt kế mở cửa bước vào.
“Em dậy rồi?”
Khởi Tinh có chút bất ngờ, cậu ngồi dậy, mở to mắt hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
“Anh không.” Thịnh Tịch Niên đi đến trước giường cúi người xuống, bảo Khởi Tinh giơ tay lên, “Anh còn nghĩ là phải đến tối nay em mới tỉnh dậy.”
Trái tim của Khởi Tinh giống như đã lăn ở trong mật ngọt một vòng, cậu ngoan ngoãn để Thịnh Tịch Niên đo nhiệt độ cơ thể cho mình. Đợi một lúc, Thịnh Tịch Niên nhìn cái nhiệt kế, nhiệt độ cũng coi như bình thường.
Anh thở phào, bảo cậu: “Trước tiên mình đi ăn cơm đã.”
Khởi Tinh quả thật là cậy sủng mà kiêu, cậu tựa ở đầu giường rầm rì nói: “Em không dậy nổi.”
Thịnh Tịch Niên bất đắc dĩ cúi người ôm lấy cậu, nhưng lại chạm phải phần eo có máu buồn của Khởi Tinh, làm cậu cười lăn lộn, cuối cùng cậu không cần Thịnh Tịch Niên bế nữa, mà tự ngoan ngoãn đứng dậy đi tắm.
Trên người Khởi Tinh có rất nhiều những vết tích xanh xanh tím tím, lúc này cậu cực kì ngại ngùng, thế là vội vã tắm ào một cái, rồi đi theo Thịnh Tịch Niên xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng có món cháo hoa và há cảo nhân tôm, vô cùng thanh đạm, Thịnh Tịch Niên sợ nếu để bị nguội rồi lại đun nóng lên thì vị của chúng sẽ không ngon, bởi vậy anh vẫn luôn bảo dì giúp việc cứ giữ nóng đồ ăn liên tục. Khởi Tinh ăn sáng, Thịnh Tịch Niên ngồi đối diện cậu, đầu tiên anh trả lời một số tin nhắn ở điện thoại, sau đó thì ngồi yên lặng đọc báo.
Khởi Tinh trong lòng vui sướng mà không có chỗ xả, thế là vừa chậm rãi ăn cháo, vừa nhắn Wechat cho Trác Trừng Dương.
“Chừng nào thì cậu kết hôn?”
Trác Trừng Dương ở đầu bên kia không biết cậu muốn cái gì, liền nhắn lại một dấu “?”.
Khởi Tinh ngữ khí cực kì chân thành trả lời: “Hiện tại tôi thấy hôn nhân cực kì vui, muốn cho cậu cũng được thể nghiệm sự vui sướng ấy.”
Trác Trừng Dương ngay cả tâm tình để chửi cậu cũng không có, chỉ nhắn lại một cái biểu tượng ‘Van xin cậu câm miệng lại’. Khởi Tinh còn đang muốn nhắn thêm, thì đã bị Thịnh Tịch Niên dùng tờ báo cuộn lại khẽ đánh vào tay.
“Em ăn cơm ngoan đi.”
Đó, đêm qua còn là hoa hồng, sáng nay đã lại biến thành chăm con rồi.
Ăn uống xong xuôi, Thịnh Tịch Niên lại giúp Khởi Tinh đo nhiệt độ lần nữa, vẫn bình thường như cũ, không bị sốt. Khởi Tinh vui vẻ nằm ườn trên ghế sofa, cậu vẫy tay với anh.
“Em không sao mà, cơ thể em rất khỏe, anh cứ đi làm đi.”
Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một lúc, mới nói: “Ngày hôm nay anh phải đi công tác, đi Anh.”
Khởi Tinh lập tức không còn thấy đắc ý nữa, cậu ngồi bật dậy: “Sao anh không nói trước với em?”
“Ngày hôm qua mới quyết định, công ty ở bên Anh có chút việc.” Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một cái, “Tối qua anh về đã muốn nói với em rồi, nhưng không có thời gian.”
“….” Khởi Tinh không lời nào để nói, cậu làm bộ dạng đáng thương hỏi, “Anh đi bao lâu?”
“Có thể là một tháng.” Thịnh Tịch Niên nhìn nét mặt của Khởi Tinh, yên lặng thở dài một tiếng trong lòng, lại sửa lời, “Cũng có thể là khoảng 20 ngày.”
Khởi Tinh thấy chẳng có gì khác nhau cả, ở trong lòng cậu 20 ngày cũng dài muốn chết. Cậu nhìn Thịnh Tịch Niên, nhịn không được mà nhỏ giọng lên án: “Anh là tên tra nam, đồ rút trym vô tình.”
“….” Thịnh Tịch Niên coi như không nghe thấy mấy câu nói xằng nói xiên của cậu, miễn cho bị đối phương chọc tức chết, anh bắt đầu xuất phát đi thu dọn đồ đạc.
Quần áo và đồ dùng hằng ngày anh đã sắp sẵn ra trước khi Khởi Tinh rời giường, hiện tại chỉ cần xếp vào vali là xong. Khởi Tinh nghiêng đầu dựa vào cửa phòng quần áo nhìn Thịnh Tịch Niên, phối với cái màu tóc mới nhuộm, trong cậu như một quả quýt bị sương dày phủ xuống, có hơi héo.
“Nếu không anh mang cả em theo đi mà.” Khởi Tinh dài mặt, nói lung tung, “Vali 260cm, vừa vặn để thả em vào.”
Thịnh Tịch Niên bị cậu làm ồn đến đau cả đầu, tự mình khóa vali lại. Khởi Tinh đi theo anh từ ở trên tầng xuống dưới nhà, từ phòng quần áo ra đến cửa.
Vừa ra tới trước cửa, Thịnh Tịch Niên quay đầu lại thấy Khởi Tinh đang mặc bộ đồ áo ở nhà màu trắng sữa đứng ngay huyền quan, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp, giống hệt động vật nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy.
Cuối cùng anh thở dài, đưa tay ra ngoắc ngoắc cậu lại.
Khởi Tinh lập tức nhào tới ôm lấy anh, Thịnh Tịch Niên thuận thế cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, thấp giọng bảo: “Mỗi ngày anh đều sẽ gọi điện thoại cho em, được không?”
Khởi Tinh hít mũi một cái rồi đề xuất yêu cầu: “Mỗi ngày một lần.”
“Một ngày ba lần luôn,” Thịnh Tịch Niên khẽ cười, “Xem em rời giường, ăn rồi lại đi ngủ.”
“Vậy thì anh sẽ bị mệt lắm.” Cuối cũng Khởi Tinh cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu trao nụ hôn với Thịnh Tịch Niên.
Chờ dỗ dành Khởi Tinh xong, rốt cuộc Thịnh Tịch Niên cũng tới sân bay, gần sát giờ lên máy bay, Nhan Diên đã ở đó chờ anh cả một buổi sáng.
“Cuối cùng cũng tới, tôi còn tưởng cậu sẽ lại muốn nhờ tôi đổi vé giúp nữa chứ.” Nhan Diên trêu, “Vé máy bay của cậu sửa giờ check-in từ 8 giờ thành 10 giờ, lại sửa từ 10 giờ thành 13 giờ, đổi thêm nữa là dứt khoát chỉ có thể để sang ngày mai luôn đấy.”
“Làm phiền cậu rồi.” Thịnh Tịch Niên gật đầu với cậu ta, hai người đi tới cửa an ninh, “Vé máy bay thì không cần sửa lại, nhưng thời gian làm việc thì cần điều chỉnh một chút ___ tốt nhất là có thể hoàn thành trong vòng 20 ngày.”
“…. 20 ngày?”
Nhan Diên kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Tịch Niên. Cậu ta không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được nguyên nhân là vì sao, không thể nói rõ được tâm tình của mình thế nào, chẳng qua là có chút do dự mở lời, “Công ty ở bên kia thì thật ra không vấn đề, nhưng mà nếu thế thì cường độ làm việc của cậu có thể sẽ phải cao hơn một chút.”
“Không sao.” Khó có được một lần Thịnh Tịch Niên lại nở nụ cười, anh khẽ cụp mắt, ngũ quan lạnh lùng thấm một chút dịu dàng không rõ.
“Một tháng quá lâu.”
*
Trước đây Thịnh Tịch Niên ở nhà, có đôi khi Khởi Tinh vẫn nghĩ đối phương quản quá nghiêm, bây giờ đối phương vừa đi công tác, cậu quả thực như cá thiếu nước. Mỗi ngày nửa sống nửa chết mà đi đi về về giữa nhà và cửa hàng, buổi tối lại tới cọ cơm bên ông ngoại, tiện thể còn bắt sâu cho mấy cây cỏ của Chúc Phong Nhậm, nhưng thường xuyên qua làm cho ông cụ cũng thấy phiền, liền bảo cậu tới ít thôi.
Vậy là Khởi Tinh đành phải chồm hỗm trong nhà.
Về phần Trác Trừng Dương, vào ngày thứ hai Thịnh Tịch Niên đi công tác, Khởi Tinh và cậu ta đã làm hòa. Lúc đầu Trác Trừng Dương sau khi biết được đã cười nhạo Khởi Tinh một trận, tiện thể báo thù vụ cứ gặp nhau là cậu ta phải xem tú ân ái. Kết quả liên tiếp 10 ngày sau thì Khởi Tinh vẫn cái đức hạnh ấy, Trác Trừng Dương không nhịn nổi nữa.
“Cũng có phải sinh ly tử biệt đâu mà đến mức đấy? Ai biết thì là Thịnh Tịch Niên đi 30 ngày, ai mà không biết còn tưởng anh ta đi 30 năm.”
“Cậu không hiểu.” Khởi Tinh thở dài với Trác Trừng Dương bên đầu kia điện thoại, “Một ngày không gặp cách ba thu, ở trong lòng tôi là đã 10 năm qua rồi.”
“….” Trác Trừng Dương chịu thua, đành nói, “Được rồi, anh đây mời cậu đi ăn đồ ngon.”
Khởi Tinh nửa sống nửa chết nằm úp sấp trên ghế sofa, được một tấc lại muốn tiến một thước, “Tôi muốn ăn đồ Nhật.”
“…. Ăn ăn ăn được chưa,” Trác Trừng Dương thật sự chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Ở trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng khá được, toàn bộ nguyên liệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không ngay trong ngày, tối nay dẫn cậu tới ăn thử đồ tươi.”
Có ăn, Khởi Tinh cảm thấy mình sống lại được một chút, hết thảy mọi thứ xung quanh đều thuận mắt hơn nhiều. Cậu dậy tắm rửa thay quần áo, rồi hăng hái bừng bừng đi ra ngoài, trên đường còn nhắn tin khoe khoang với Thịnh Tịch Niên.
“Hôm nay Trác Trừng Dương mời em đi ăn một bữa lớn đó.”
Bên Anh bây giờ mới hơn 10 giờ sáng, có lẽ Thịnh Tịch Niên đang làm việc, phải một lúc sau anh mới nhắn lại: “Em không được uống rượu đâu đó.”
Cách cả ngàn dặm mà vẫn có thể quản nghiêm được như thế, tiếc là vì cách xa nên Khởi Tinh không sợ anh, cậu còn nhắn từng tin: “Em cứ uống, anh trắng đêm không về, em vì tình mua say.”
Thịnh Tịch Niên quả thật thấy đau cả đầu, chỉ muốn trực tiếp bay về kéo người về nhà rồi đánh một trận. Khởi Tinh oán Thịnh Tịch Niên đang ở xa một trận, tâm tình lại trở nên tốt hơn chút, thế là một lần nữa gửi tin nhắn là biểu tượng hôn hôn cho đối phương.
Nhà hàng đồ Nhật trong trung tâm thành phố, nằm ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Khởi Tinh chỉ vừa mới bước vào cửa trung tâm thương mại, lại gặp ngay Thịnh Minh Lễ ở chỗ thang máy.
Không phải ông ta giờ này nên ở Đế Đô sao, đến Vân Thành làm cái gì?
Khởi Tinh sửng sốt, không biết có nên giả bộ không thấy hay không, cứ thế vài giây, Thịnh Minh Lễ đã thấy cậu, còn đi về phía này.
“Tiểu Tinh.”
Khởi Tinh đành phải kiên trì chào hỏi với lão, đầu tiên Thịnh Minh Lễ hỏi cậu tới đây làm gì, biết cậu tới ăn cùng bạn liền cười bảo: “Tốt lắm, nên ra ngoài chơi nhiều một chút, con đừng chỉ biết đến công việc.”
Giọng lão rất ôn hòa, giống như trong đầu nghĩ thế thật, nhưng trên thực tế vì ông ta chướng mắt với Khởi Tinh, cho nên đối phương có ra ngoài làm gì thì đều không quan trọng. Thịnh Minh Lễ hời hợt nói một câu như vậy, xong lại hỏi: “Sức khỏe của ông ngoại con dạo này thế nào?”
Khởi Tinh đề phòng nhìn lão, chỉ đáp qua loa: “Vẫn rất tốt.”
Thịnh Minh Lễ cũng không tức giận, chỉ cười cười: “Vậy là được rồi. Ta còn có một bữa tiệc, lúc nào có thời gian ta được ở một mình sẽ mời con và Tịch Niên ra ngoài ăn cơm.”
Vẻ mặt của lão rất bình thản, giống như tin đồn cha con Thịnh gia trở mặt với nhau mà người ngoài nghe được chỉ là tin giả. Khởi Tinh cảm thấy nói chuyện với Thịnh Minh Lễ còn khó chịu hơn là nói chuyện với mấy tên ngu xuẩn Khởi Hằng và Thịnh Tịch Văn, ít nhất thì nếu cậu ngứa mắt với hai tên đó thì còn có thể đánh cho một trận.
Nghe đối phương nói vậy, cậu thở phào, lập tức gật đầu, rồi xoay người đi tới gian phòng Trác Trừng Dương nói.
Gian phòng đó ở tận bên trong cùng, Khởi Tinh tìm hồi lâu, thật vất vả mới tới được. Vừa mới đẩy cửa, cậu đã bị cảnh ở bên trong thụi một cú.
Bên trong đèn tinh dầu cùng với hoa và các vật trang trí khác rơi đầy đất. Trên chiếu tatami có hai người, một người ngồi bên trên, quần áo xộc xệch, bị giữ đến hơi ngửa ra sau, một người còn lại thì quỳ trước mặt người kia, cúi đầu hôn môi.
Hai người đó Khởi Tinh đều biết _____ một là Trác Trừng Dương, người còn lại là Hứa Dật.
….. Đây là cái quả dưa to oạch trời giáng gì thế này!
Khởi Tinh lập tức lui về sau một bước, đẩy cửa lại một chút, đứng bên ngoài lén lút nhìn vô cùng nồng nhiệt, đáng tiếc là chẳng được bao lâu, Trác Trừng Dương quay lại, hai người họ bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, vội vàng ngửa ra sau tránh né Hứa Dật, còn đạp cho đối phương một cước. Hứa Dật kêu lên một tiếng đau đớn, tạm thời buông cậu ta ra, nhìn theo ánh mắt của Trác Trừng Dương về phía cửa.
Thấy Khởi Tinh, Hứa Dật cũng chẳng khẩn trương tẹo nào, ngược lại còn vui vẻ: “Ha, xem nữa là thu phí đấy.”
Khởi Tinh nhìn lén bị người ta phát hiện, lập tức đánh đòn phủ đầu, dùng lời lẽ chính đáng mà quát lên: “Hai người làm cái gì thế hả!”
Trái lại tâm tình Hứa Dật rất tốt, nhìn cậu một cái, cười hì hì mở miệng: “Có gì đâu, nói chuyện yêu đương ấy mà.”
Trác Trừng Dương nghe thế thì cả người xù lông hệt con mèo, nhảy dựng lên đá Hứa Dật một cước.
“Nói cái rắm ____”
Kết quả không đá trúng, còn bị Hứa Dật chế trụ. Hứa Dật một tay tóm lấy Trác Trừng Dương, tay còn lại thì đặt trên vai đối phương, ấn người về chỗ, quay đầu nhìn Khởi Tinh.
Cậu chưa từng nhìn thấy ai nói chuyện yêu đương mà lại bạo lực như thế, vừa chửi bới lại còn động thủ, cậu bát quái muốn chết, nhưng vào trong lại phải giả bộ bình tĩnh ho một tiếng: “Nói chuyện yêu đương thì cũng phải phân trường hợp chứ, khiến cho tôi ngại ngùng quá đó.”
Hứa Dật cười hừ một tiếng: “Không nhìn ra là cậu ngại ngùng đấy, đứng ở cửa nhìn nửa ngày thế mà. Ước ao à, về nhà tìm Thịnh Tịch Niên mà hôn.”
Nói xong Hứa Dật dừng một chút, lại bảo, “À, không đúng, Thịnh Tịch Niên đi công tác với Nhan Diên rồi.”
Khởi Tinh mới rồi còn đang vui vẻ, hiện tại lại bị một câu nói của hắn làm chấn động, cậu vội vàng nói: “Với Nhan Diên?”
Ngay cả dưa bát quái cậu cũng không muốn ăn nữa, truy hỏi Hứa Dật: “Tại sao lại là anh ta?”
Vẻ mặt của Hứa Dật kiểu đó là chuyện đương nhiên: “Nhan Diên là người phụ trách bên Anh, không đi cùng cậu ấy thì đi cùng ai?”
…. Người phụ trách ở bên nước ngoài thì sao, cho dù anh ta là người phụ trách ngoài hành tinh đi chăng nữa, thì cũng không được ra ngoài một mình với Thịnh Tịch Niên!
Thịnh Tịch Niên còn không nói cho cậu biết!
Lửa bát quái của Khởi Tinh đã bị tin tức này triệt để dập tắt, cậu cũng không quản cái tình huống trước mắt đây là gì nữa, lập tức móc điện thoại ra đặt vé máy bay.
Lúc này đừng nói là ba lần gọi điện một ngày, có đến ba mươi cuộc một ngày đều vô dụng _____ muốn tình cảm giữa cả hai trường cửu, thì nhất định phải bên nhau sớm sớm chiều chiều!