Mojito Và Trà

Chương 28: Điện thoại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết quả của một phút mềm lòng chính là Khởi Tinh không những ăn hết nửa cái bánh ngọt, mà còn nhân lúc Thịch Tịch Niên không chú ý, cậu đã lén lút trộm được hai viên chocolate.

Chờ tới lúc Thịnh Tịch Niên đánh răng rửa mặt xong đi ra, đã thấy Khởi Tinh nằm ở trên giường ôm bụng. Nhác trông bóng Thịnh Tịch Niên, cậu liền làm bộ đáng thương mà nghiêng đầu.

“Bụng em có hơi đau, hình như là do ăn nhiều quá.”

Thịnh Tịch Niên chỉ cảm thấy đôi khi Khởi Tinh ngọt tới dính người, cũng có đôi khi làm người ta tức tới đau cả đầu. Anh cảm thấy có chút mệt mỏi thở dài, ngồi bên mép giường: “Em đau lắm à?”

Khởi Tinh ngửa đầu nhìn anh, khổ sở đáp: “Một chút.”

“Chả chịu nhớ đâu.”

Tuy rằng Thịnh Tịch Niên nói vậy, nhưng anh vẫn kéo vạt áo của Khởi Tinh lên, giúp cậu xoa xoa bụng.

Da của Khởi Tinh trắng, dưới ánh đèn thì trơn bóng nhẵn mịn như đồ sứ, đồ dễ vỡ vậy. Lực tay của Thịnh Tịch Niên rất nhẹ, mang theo sự ấm áp từ trong lòng bàn tay, chút đau đớn kia của Khởi Tinh dường như đã lập tức biến mất, cậu khoan khoái dịch tới gần Thịnh Tịch Niên cọ cọ, giống như con mèo được ăn uống no đủ vậy.

Anh không nhịn được bảo: “Anh phát hiện ra em càng ngày càng giống Dụ Viên.”

Khởi Tinh nhăn mặt nhăn mày: “Em mà có khuôn mặt lớn như con mèo đần kia á?”

Thịnh Tịch Niên nhéo nhéo mặt cậu, “Rất lớn.”

Lần này Thịnh Tịch Niên tới Anh, là vì muốn giao nhận rõ ràng toàn bộ nghiệp vụ và nhân viên của công ty tại nước ngoài, anh muốn đem tất cả sản nghiệp mà mình sở hữu chuyển về quốc nội, công việc ấy vốn nhiều lại nặng nề. Bởi vì Khởi Tinh đến, lịch trình công việc dày đặc kín mít của Thịnh Tịch Niên cuối cùng cũng được nới lỏng ra một chút, mà những nhân viên dưới quyền anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ ở lại Anh một tuần, tuy buổi sáng vẫn phải làm việc, nhưng đến chiều tối khi không bận rộn nữa, Thịnh Tịch Niên sẽ đi dạo với Khởi Tinh một vòng.

Hai người dùng một buổi chiều, tới nơi trước đây Thịnh Tịch Niên ở khi còn đang đi du học.

Từ thời cấp 3 Thịnh Tịch Niên đã bắt đầu đi du học, mãi cho tới khi tốt nghiệp tiến sĩ thì mới về nước, tròn hơn 10 năm trời ngay cả tết cũng chỉ có một mình tại London. Nơi ở của anh là tại Notting Hill (1), gần sát trường, là một căn hộ nho nhỏ, nội thất bên trong cũng rất đơn giản, ba màu đen, trắng và ghi là chủ đạo, bởi vì không có ai ở, nên trong nhà đều được phủ lên vải chống bụi, thoạt nhìn có hơi quạnh quẽ.

Khởi Tinh tràn ngập tò mò dạo quanh, nói: “Em còn tưởng phú nhị đại các anh ra nước ngoài du học đều thịnh hành cái chuyện mua biệt thự để ở chứ.”

Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một cái: “Phú nhị đại bọn anh đều thịnh hành chuyện tự gây dựng sự nghiệp, ví dụ như mở cửa hàng hoa chẳng hạn.”

Khởi Tinh tuyệt nhiên không hề ngượng ngùng, vô cùng đắc ý đáp: “Đúng vậy.”

Căn hộ rộng hơn 80m2, không tính là lớn, so với căn hộ hiện tại của bọn họ thì kém xa, nhưng Khởi Tinh lại vẫn tỉ mỉ ngắm nhìn hết một lượt.

Đây là nơi Thịnh Tịch Niên ở khi còn đi học, là nơi mà anh đã trưởng thành. Đây là nơi anh đã một mình vượt qua thời niên thiếu cùng thời kỳ trưởng thành, biến thành một Alpha thành thục, là một người đàn ông chân chính, cuối cùng bước đến trước mặt Khởi Tinh.

Khởi Tinh tượng tượng lại hình ảnh Thịnh Tịch Niên ngày đó, vừa hâm mộ vừa ước ao.

“Em thật sự muốn có được tình yêu vườn trường với anh đó, thi tiến sĩ thì em thi không nổi đâu, nhưng muốn được học đại học cùng anh, cùng nhau tới nhà ăn, cùng nhau tản bộ dưới sân trường. Thời cấp 3 cũng được, chúng ta có thể lén truyền giấy cho nhau trong giờ học, tan học thì cùng nhau đi về nhà.”

Khởi Tinh suy nghĩ một chút, rồi thở dài: “Cấp 2 thì không thể, em phải học tập thật tốt, ông ngoại không cho em yêu sớm.”

Thịnh Tịch Niên cười không ngừng, anh đáp: “Bây giờ cũng vô cùng tốt mà, không những có thể yêu đương, mà còn có thể kết hôn nữa.”

Khởi Tinh vốn muốn ngủ lại đây một đêm, nhưng bởi vì đã quá lâu không ai tới ở nên chẳng thể tránh khỏi việc có lớp bụi dày đóng ở trên, cuối cùng hai người vẫn quay lại khách sạn.

Bọn họ ăn cơm ở bên ngoài, chờ tới khi trở về khách sạn thì đèn đuốc đã lên sáng rực. Khởi Tinh tắm rửa xong, liền nhảy lên giường, nhào tới bên người Thịnh Tịch Niên. Anh dùng một tay ôm lấy eo cậu ý bảo an phận một chút, rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại với người bên kia đầu dây.

Khởi Tinh nghe được loáng tháng giọng ở trong điện thoại, ở bên kia chắc là Hứa Dật, họ đang bàn công việc. Cậu tức khắc chẳng có tí hứng thú nào, bắt đầu mở điện thoại ra bảo vệ củ cải.

Ai ngờ lúc sắp cúp điện thoại, Thịnh Tịch Niên lại đột nhiên nói một câu ‘Chờ chút’, sau đó đưa điện thoại cho Khởi Tinh.

Cậu sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ mình và Hứa Dật thì có cái gì mà nói với nhau chứ, nhưng khi cậu cầm được điện thoại, người ở đầu dây bên kia đã đổi thành Trác Trừng Dương.

Khởi Tinh đã nhiều ngày liền không được ăn dưa, cả kinh hỏi: “Cậu với Hứa Dật ở cùng một chỗ làm gì thế hả?”

Trác Trừng Dương tránh nặng tìm nhẹ: “Anh ta đi bàn công việc, uống rượu xong lại đòi tôi đến đón bằng được, coi như tôi học theo Lôi Phong làm chuyện tốt đi.”

Tấm lòng bát quái của Khởi Tinh lại sống dậy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Vậy quan hệ của hai người bây giờ là thế nào?”

“Quan hệ gì chứ… Thì cứ vậy thôi,” Trác Trừng Dương ậm ậm ờ ờ, rồi lại nói đến cái khác, “Chuyện hôm đó cậu không nói cho người khác đấy chứ?”

Chuyện ấy Khởi Tinh vừa quay đầu là đã kể cho Thịnh Tịch Niên rồi, nên nghe thấy hỏi vậy thì lập tức chột dạ, đáp: “Yên tâm ___ ông xã tôi không phải người ngoài.”

“….” Trác Trừng Dương cạn lời mất một lúc, rồi bảo: “Bỏ đi, dù sao thì Thịnh Tịch Niên chắc chắn sẽ không nói,” Cậu ta lầm rầm, “Anh ta có điểm ấy là tốt vô cùng, sẽ không đi bát quái linh tinh.”

Khởi Tinh làm bộ nghe không hiểu, lại không phục mở miệng: “Anh ấy đâu chỉ có điểm này tốt, anh ấy có rất nhiều điểm tốt.”

Mấy cái kẻ đang yêu đương đúng là rất đáng ghét, Trác Trừng Dương thật sự cũng bị cậu làm cho tức chết rồi, dứt khoát tắt máy.

Khởi Tinh mặc kệ cậu ta, nhưng Trác Trừng Dương nhắc tới chuyện ngày đó, cậu lại không thể tránh khỏi nghĩ tới một người khác.

“Hôm đi ăn với Trác Trừng Dương, em đã gặp Thịnh Minh Lễ.” Khởi Tinh ngửa đầu nhìn Thịnh Tịch Niên, “Ông ta lại tới Vân Thành để làm gì?”

Thịnh Tịch Niên cũng bất ngờ, anh chỉ hơi nhíu mày một chút, tiếp đó đã giãn ra ngay: “Chắc tới chùi đít cho Thịnh Tịch Văn. Anh nghe nói đợt trước Thịnh Tịch Văn và Khởi Hằng vì để lấy một dự án mà cố ý ép thấp giá, trước phiên đấu thầu lại tự một mình liên hệ với bên A trước, bị người ta trực tiếp hủy bỏ tư cách bỏ thầu, danh tiếng bị xấu đi, lại còn phải bồi thường không ít.”

“Tuy rằng dấy lên chưa được bao lâu thì đã áp phía truyền thông xuống, nhưng bối cảnh làm ăn tại Vân Thành lớn như vậy, Thịnh Minh Lễ vì muốn tìm cách tiến vào Vân Thành mà đã lên kế hoạch rất lâu, suýt chút nữa là bị hủy hoại trong tay Thịnh Tịch Văn.”

Khởi Tinh không để ý lắm chuyện trên thương trường, nghe thấy thế thì trợn mắt há mồm, “Vậy chẳng phải là Thịnh Minh Lễ sẽ tức chết à.”

Thịnh Tịch Niên cười cười, xem ra chẳng quan tâm chút nào, anh chỉ đáp: “Chắc là vậy đó.”

Thấy Thịnh Tịch Niên không thèm để ý tới, Khởi Tinh cũng không hỏi nữa, dù sao thì ở trong lòng cậu thì quan hệ giữa cậu và Thịnh Minh Lễ cũng không phải là lớn. Ngược lại cậu hỏi: “Lúc nào thì chúng ta về hả anh? Em mới nuôi mấy cây Lan quạt lá đuôi diều (2), không biết đã lớn thế nào rồi.”

“Tầm cuối tuần này.” Thịnh Tịch Niên đáp, “Đến lúc đó mọi chuyện đều đã xử lý xong xuôi rồi, chúng ta sẽ trở về nhà.”

Khởi Tinh yên tâm, cậu dựa vào Thịnh Tịch Niên mà chơi game, cậu một khi đã chơi thì không hề biết tiết chế, cuối cùng dưới yêu cầu cưỡng chế của Thịnh Tịch Niên mới không cam lòng đưa điện thoại cho đối phương, nhìn Thịnh Tịch Niên cất nó lên đầu giường.

Ngày hôm nay bọn họ đi không ít nơi, lúc Khởi Tinh còn đang chơi game thì vẫn rất có tinh thần, nhưng tới khi điện thoại bị thu mất thì mới cảm thấy buồn ngủ, vừa ngả đầu là liền thiếp đi. Thịnh Tịch Niên ở một bên kéo chăn đắp kín cho cậu, Khởi Tinh lại như cảm nhận được, mơ mơ màng màng lăn vào trong lòng đối phương.

Hơn 2 giờ sáng, điện thoại của Khởi Tinh đột nhiên đổ chuông.

Chuông điện thoại rất lớn, Khởi Tinh bị đánh thức, lơ mơ mở mắt ra. Thịnh Tịch Niên điều chỉnh ánh sáng đèn bàn, lấy điện thoại từ đầu giường cho cậu, trước khi đưa còn nhìn thoáng qua màn hình hiển thị.

“Là Chung Trữ.”

Khởi Tinh vẫn còn chưa tỉnh hẳn, mờ mịt mà nhận lấy điện thoại, ấn nghe rồi kề lên tai, tiếng của Chung Trữ lập tức truyền tới.

“Khởi tiên sinh.”

Giọng Khởi Tinh khàn khàn ‘Vâng’ một tiếng, cậu còn đang định hỏi có chuyện gì, thì Chung Trữ ở đầu kia điện thoại đã cắt lời, nói trước. Tốc độ nói của anh ta rất nhanh, hình rất vô cùng cấp bách, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng, cách một tầng điện lưu mà truyền vào tai của Khởi Tinh.

“Chúc lão tiên sinh đã xảy ra chuyện, bây giờ hiện ông ấy đang ở trong bệnh viện, tình hình thật sự không tốt lắm, nếu có thể tôi mong ngài có thể lập tức gấp rút trở về.”

Anh ta dừng một chút, tăng thêm ngữ khí mà lặp lại thêm một lần nữa.

“Xin ngài nhất định mau chóng trở về.”

Hết chương 28.

(1) Notting Hill

a026b902e29978c2c3cd8a25c33bc975

(2) Lan quạt lá đuôi diều

Oberonia-iridifolia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.