Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài

Chương 1-1: Tiết tử



Tôi là Cừu Vĩ, là một sinh viên đại học bình thường, năm nay mới vừa lên năm tư, chính trực bàng hoàng không giúp được gì, có chút mơ hồ trong việc tìm kiếm con đường của mình lúc này. Nói thế nào nhỉ? Tin rằng mọi người cũng thấy rõ một sự thật, đó chính là nền kinh tế suy thoái của Đài Loan, công việc thật không dễ kiếm, cứ nhìn chung quanh xem, ngay cả người có bằng cử nhân cũng thất nghiệp đầy rẫy ngoài đường kia kìa, cho nên tôi luôn tự nhắc nhở mình.

Cũng vì lí do đó, vì nâng cao khả năng cạnh tranh của mình, tôi quyết định hoàn thiện thêm bản thân, sẽ nỗ lực học tập tốt trong thời gian thi cử, sẽ có thể đạt được chứng chí kế toán công chứng, một lý tưởng rất tốt đúng không?.

Thế nhưng, bởi vì gia đình tôi cũng không phải là đại phú đại quý, ba mẹ đã ly hôn từ vài năm trước, mà tôi lại sống với mẹ; gia đình đơn thân, mức lương cũng chỉ đủ sống mà thôi, muốn chi trả hàng trăm ngàn tiền học cùng giá tiền thuê nhà khá cao ở Đài Bắc là một chuyện không dễ, hơn nữa những khoản cho sinh viên vay không nên kèm theo lãi suất đúng không?.

Bởi vậy, thừa dịp nghỉ hè, tôi bắt đầu làm việc bán thời gian, trở thành nhân viên bán thời gian ở một tiệm bánh pizza, có nhiệm vụ đi giao bánh.

Cái việc đi giao bánh này thực sự mệt chết đi được, bất quá bởi vì lương bổng cao, cho nên cũng chỉ cắn răng chịu đựng, dù sao coi như là rèn luyện thể lực bản thân, thuận tiện nhìn ngắm cuộc sống của chúng sinh!.

Nhưng mà những người thường hay tiếp xúc trong khi làm việc vẫn thường là học sinh hay những buổi gặp gỡ của các hộ gia đình nhỏ, chủ yếu là do bánh pizza cho ấn tượng rằng nó thuộc về giới trẻ, giá rẻ, văn hóa thức ăn nhanh, dù sao rất có rất ít người mặc quần áo sang trọng kêu pizza đúng không?.

Đối với những người sống ở những căn hộ cao cấp của những khu dân cư sang trọng, ra ngoài đều lái toàn là BMW hay Porsche, thời gian cầm dao cắt thịt bò bít tết còn nhiều hơn thời gian cầm đũa ăn cơm, trong cuộc đời đi giao bánh của tôi căn bản là chưa gặp qua, cho nên tôi nhận thấy những người như vậy đối với thức ăn như thế phải biết là hoàn toàn không hợp nhau.

Nhưng mà, những chuyện tôi gặp qua cùng kinh nghiệm trong cuộc sống quả nhiên quá ít, bởi vì mấy ngày gần đây, tôi quả thật đã gặp phải trường hợp như vậy, chứng tỏ những nhận định trước đây của tôi đơn giản chỉ là ấn tượng cứng nhắc của cá nhân mà thôi.

Nhưng mà, lấy quan điểm của tôi mà nhìn, thì đây không những là một loại kết hợp kỳ lạ, mà ngay cả bản thân vị tiên sinh ‘Tiên phong’ làm ra việc này cũng rất quái lạ.

Cũng không phải vấn đề tướng mạo, bởi vì anh ta làm cho những người đàn ông như tôi, chỉ có thể ở trong lòng giậm chân, oán giận sự bất công của Chúa. Mà là vì hành động, người này… Thực sự là kỳ lạ, thử hỏi có ai gọi giao bánh pizza đến mà lại trả tiền boa đâu chứ?.

Tôi vẫn luôn cho rằng, chuyện đó chỉ có ở khách sạn năm sao hay những nơi có chút danh tiếng, mới có thể xảy ra cái loại chuyện ‘Dư dả’ như thế… Lẽ nào, đây lại là do ấn tượng rập khuôn của bản thân tôi sao?.

*****

Tôi là Hàn Thần Tị, phó tổng tài của tập đoàn Hàn thị. Nếu như cho rằng cần phải có một cái bụng bia thật bự cùng một cái đầu hói để xứng với vị trí đó, vậy thì đã sai hoàn toàn.

Tôi năm nay hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, từng có ngôi sao đến tìm tôi, nhưng mà tôi cho rằng rong ruổi trên thương trường so với nhảy múa trên sân khấu còn thú vị hơn nhiều, hơn nữa tôi chán ghét bị ‘Xem xét’. Muốn tôi cả ngày như muốn bị điên vì bị giam cầm, còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười ngớ ngẩn với một đám con gái vô tri gì đó, xin lỗi! Tôi xin từ chối vì không có khả năng, tôi chỉ thích những người có dáng người nóng bỏng, ưu tú, phong tình vạn chủng.

Nếu hỏi tôi vì sao dám khẳng định bản thân nhất định sẽ thành công đến mức độ đó? Rất đơn giản, chỉ cần tôi muốn, không có gì là không chiếm được, trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy.

Nói một chút về gia đình tôi, tôi có ba, có mẹ, có anh chị em, không nhiều cũng không thiếu, như vậy có tính là không tầm thường không?.

Lão ba của tôi hiện giờ đang ở trên một hòn đảo nhỏ tư nhân nào đó ở giữa biển Caribe để an hưởng tuổi già, hay là nói phong lưu khoát hoạt thì có phần chính xác hơn, người vợ đầu tiên của ông đã sớm đi về tây thiên, còn lão mẹ của tôi thì… Đếm từ người vợ đầu tiên xuống, đại khái là xếp thứ năm đi!.

Lão ba kiên định tự xưng là lỗi lạc, hào phóng kia, có lẽ là bởi vì làm nhiều tội lỗi, cho nên khi kết hôn với lão mẹ của tôi, lúc này mới giúp ông có thêm con trai, cũng chính là tôi.

Những người con khác dĩ nhiên đều là những sinh vật có tên gọi dài dòng là ‘Chị gái’, còn phần còn lại sắp được sinh ra, lão ba của tôi vẫn còn đang cố gắng sản xuất thêm, về phần là em trai hay em gái thì cứ giao cho nhiễm sắc thể Y cố gắng đi!.

Sau khi tôi tốt nghiệp thì liền kế thừa sự nghiệp của lão ba, lúc đầu chỉ là một công ty kiến trúc quy mô lớn, nhưng tôi nhìn thấy được sự phát triển của ngành du lịch, liền xây dựng một loạt các khu nghỉ mát, còn đầu tư trong lĩnh vực mạng và truyền thông, cũng thay tôi kiếm lời không ít tiền. Cũng khiến cho cổ phiếu sau khi đưa ra thị trường đã đạt giá cao; để tiền tiếp tục đổ vào ào ào, tôi lại chuyển hướng khai thác thị trường Đại Lục, sự nghiệp càng mở rộng kéo dài tới Âu Mỹ.

Đúng lúc này, lão ba của tôi lại bỏ lại một câu ‘Con trai, ba cảm thấy quanh vinh vì con’, sau đó… Ông ấy phất tay áo bỏ chạy đến hòn đảo tư nhân không biết đã lén tôi mua lúc nào để hưởng lạc!.

Cứ như vậy bỏ lại một mình tôi ở chỗ này bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, còn ông thì lại thảnh thơi quấn lấy các cô gái đẹp trên bãi biển xanh ngắt. Nhưng mà, giống như dòng máu của Hàn gia đang chảy trong người, làm sao tôi lại không biết cách để tận hưởng niềm vui thực sự chứ? Huống hồ, từ dáng người đến khuôn mặt tôi càng hoàn mỹ hơn cả lão ba, như thế nào có thể không sử dụng để có được những thứ tốt nhất, cũng như chất lượng nhất chứ?.

Cho nên những lúc thời gian nhàn rỗi tôi cần giải trí, đều là dùng để mây mưa; từ hồi năm hai sau khi chính thức ‘Trở thành người lớn’, từng có bao nhiêu người phụ nữ bản thân tôi cũng không thể đếm hết, hơn nữa tôi cũng không muốn nhớ các cô gọi là gì, tên gì.

Ánh mắt tinh tường chuẩn xác của tôi không những dùng để đầu tư, mà còn có thể nhìn xem bên dưới đống quần áo tầng tầng lớp lớp của người phụ nữ đó là A hay là D, tôi vừa liếc qua là sẽ biết ngay.

Tôi rất kén chọn, không đủ tư cách thì dù xin tôi, muốn tôi liếc một cái tôi cũng không thèm; đủ tư cách, nàng sẽ tự nhiên tự động tới tận cửa nhà, tôi chỉ cần tự mình nghiệm thu mà thôi.

Nhưng mà ăn cơm bít tết, vi cá, các món ăn ngon khắp thế gian nhiều vẫn sẽ làm kẻ khác chán ghét. Tôi đặc biệt cần phải nghỉ ngơi, có tiền mà không biết cách tiêu là kẻ ngu si, tôi không coi tiền như là sinh mạng của mình, mỗi ngày đều phải miệt mài trong văn phòng.

Dù sao tôi còn có một thư ký kiêm bạn bè tốt nhất và hiệu quả nhất, hơn nữa các chị gái tuy rằng trong đầu toàn ý nghĩa đen tối, nhưng chưa đến nỗi là bình hoa không có chút tác dụng nào.

Cho nên, tôi đem công việc phiền não giảm phân nửa, đem tất cả phần còn lại giao cho những người có thể xử lý đi làm; tôi dự định sẽ cho bản thân trải qua những ngày thanh nhàn, cho bản thân đổi một chút khẩu vị — Tôi không nói về phụ nữ, mà nói tới cuộc sống.

Bởi vậy bắt đầu từ hôm nay, tôi tuyệt đối không cho lão ba giành phần hay ho trước, ông muốn phong lưu, tôi đây cũng sẽ khoái hoạt; không chỉ muốn mỗi ngày đều đi ngủ thức dậy một cách tự nhiên, hơn nữa còn phải ‘Có việc thì khởi tấu, không có việc thì bãi triều’, tôi chỉ ném lại những câu này cho thư ký và các bà chị gái để khuyến khích mà thôi.

Nhưng mà, gần đây thím Vương người luôn giúp tôi xử lý việc vặt trong nhà đã xin nghỉ phép trở về Đại Lục để thăm người thân, điều này có nghĩa rằng tôi có hai tuần không có cơm ăn, buộc bản thân phải ra ngoài ăn. Chuyện này quả thực phiền phức, nhưng tôi lại không thể không biết lý lẽ, ngăn cản sự trao đổi tình cảm giữa hai bờ được.

May mắn thay, có một loại dịch vụ gọi là giao hàng tận nơi, chỉ cần một quyển sổ điện thoại là có thể giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức. Tối hôm qua tôi gọi một phần pizza, bởi vì tôi chưa từng ăn qua thứ đồ ăn này, động cơ đơn giản như vậy thôi.

Người giao pizza tới là một chàng trai trẻ, giọng nói rất dễ nghe, nhưng khuôn mặt lại bị chiếc mũ che mất phân nửa.

Tôi đột nhiên muốn nhìn xem chàng trai có giọng nói dễ nghe này có bộ dáng thế nào, tôi cố tình không đem tiền giao vào tay cậu ta, cậu ta đành phải ngẩng đầu lên để nhận, lúc đó tôi liền nhìn thấy khuôn mặt ngẩng lên của cậu ta – Đó là một khuôn mặt tràn đầy khí khái cùng một chút bồn chồn háo hức, nhìn ra được cậu ta đối với tương lai nhất định đầy sự hy vọng cùng cố gắng.

Mi thanh mục tú, xem ra rất dễ chịu sạch sẽ còn có chút tính trẻ con, khẳng định không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống.

Đã quen với một sắc mặt đáng ghét giữa những cuộc tranh đua, ấn tượng đầu tiên của tôi đối với chàng trai trẻ giao bánh pizza này cũng không tệ lắm, đơn giản cho cậu ta một chút tiền boa coi như quà gặp mặt, sau đó — Tôi đọc được sự kinh ngạc trong đôi mắt trong veo của cậu ta.

Rất kỳ lạ sao? Tôi cảm thấy điều đó là chuyện bình thường, lúc làm việc nhận được tiền boa cũng đại diện cho việc khách hàng hài lòng, không phải sao? Nhưng cậu ta lại ngập ngừng nhẹ nhàng từ chối, sau khi trả lại tiền cho tôi liền chạy mất, thật là thú vị.

Cho nên, tôi quyết định sẽ gọi thêm vài lần giao bánh pizza nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.