Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài

Chương 5



Trở lại khu nhà ở xa hoa có chút quen thuộc, Cừu Vĩ cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường đang nổi lên trong lòng cùng sức nóng ở bên cạnh, cậu cởi giày đi lên huyền quan, kết quả lại là ——

"Hừm —— Quá lộn xộn." Mới có hai ngày không có tới, sao nơi này lại trở lại tình trạng như lúc cậu vừa tới, lộn xộn hết cả lên thế kia.

Cừu Vĩ nhíu mày, cậu có chút ưa sạch sẽ vừa đi vào trong, vừa nhặt những tờ báo tạp chí nằm rải rác ở trên đất lên, sau khi đặt tất cả trở lại cái giỏ đựng tạp chí, lại cầm một cái túi nhựa sạch, đem toàn bộ vỏ bia không ở trên bàn đè nát, rồi lấy tay hùa hết vào túi rác.

Cái tên Hàn Thần Tị này, trong mảng việc nhà không chỉ là một tên ngốc, mà còn là một tên quỷ siêu cấp lười biếng! Đồ đạc sau khi dùng xong, ngay cả đem nó trở về vị trí cũ cũng ngại lười.

Nhưng mà, bàn tay đang bận rộn dọn dẹp mọi thứ lại bị một bàn tay to đè lại. "Tiểu Cừu, tôi đói bụng.".

Muốn thu dọn cái gì, tốt xấu gì cũng phải chờ cơm nước xong rồi hãy tính đúng không? Huống chi, nếu như tiếp tục để Cừu Vĩ dọn dẹp quét dọn như vậy nữa, hắn làm sao có cơ hội nói rõ tâm ý của mình chứ?.

Tay của Cừu Vĩ bị Hàn Thần Tị chạm như vậy, lập tức giống như bị thiêu đốt liền vội vàng rụt tay về, hoàn toàn không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn. Hai người cũng bởi vì hành động như vậy mà đều rơi vào một mảng im lặng xấu hổ. Một lúc lâu, Hàn Thần Tị mở miệng trước phá vỡ tình thế căng thẳng:

"Tiểu Cừu, cậu làm sao vậy?".

Tuy rằng biết rõ vì sao Cừu Vĩ lại phản ứng quá mức như vậy, nhưng vì muốn Cừu Vĩ ở lại, hắn chọn cách quanh co, trước cứ giả ngu đã.

"Không, không có việc gì." Cừu Vĩ cười ngây ngô cho qua chuyện, vội vội vàng vàng xách túi nhựa mang tới cửa, "Tôi đi nấu cơm.".

Khi đi ngang qua Hàn Thần Tị, ngay cả đầu cậu cũng không dám ngẩng lên, còn bước nhanh hơn, giống như cậu gặp phải ôn thần vậy. Phản ứng của cậu khiến cho Hàn Thần Tị hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Không lâu sau, từ nhà bếp truyền ra tiếng nước sôi và tiếng thái đồ sau hai ngày xa cách, Hàn Thần Tị ngồi trên sô pha theo lệ cũ nheo mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Cừu Vĩ, hưởng thụ sự yên tĩnh cùng an bình này. Có lẽ đúng như lời Phí Tương nói, bản thân đã bị Cừu Vĩ hấp dẫn, có một phần là bởi vì tính cách đặc biệt mà lại thuần khiết trên người cậu, một phần khác, là do bản thân thiếu hụt tình thương của mẹ. Hai mươi tám tuổi, ít hoặc nhiều gì cũng sẽ khao khát sẽ có một người có thể chăm sóc bản thân. Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác được chăm sóc đó sẽ tìm thấy trên người của một chàng trai.

Sau khi bưng các món ăn lên bàn xong, Cừu Vĩ bắt đầu gọt hoa quả cho sau bữa ăn, hai ngày trước cậu mới mua một mớ đồ ăn, cho nên đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều. Kỳ thực cậu rất thích nấu ăn, bởi vì làm việc liên tục, đầu óc cậu có thể tạm thời nghỉ ngơi, không cần suy nghĩ về tiền sinh hoạt, không cần phiền não làm thế nào để có thể nâng cao kiến thức, chỉ cần chuyên tâm làm ra một món ăn ngon là được, mà làm việc nhà, cũng vì lý do tương tự. Cho nên lúc này, Cừu Vĩ hoàn toàn quên mất trong nhà còn có Hàn Thần Tị, thần kinh buộc chặt lúc trước cũng đã sớm trầm tĩnh lại. Nhưng mà, phía sau gáy đột nhiên bị một luồng khí nóng rực tập kích làm cậu ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, cả người Hàn Thần Tị đã đứng phía sau cậu, hơn nữa còn dán rất gần người cậu. Cơ thể thả lỏng của Cừu Vĩ cũng bởi vì sự tiếp cận bất thình lình của hắn, lại cứng đờ.

"Vì sao lại trốn tôi?" Giọng nói trầm thấp quyến rũ đã làm bao nhiêu người phụ nữ say mê của Hàn Thần Tị vang lên bên tai cậu, tính toán muốn làm tan rã lớp phòng bị vũ trang của cậu.

"Hàn ——" Vốn dĩ Cừu Vĩ muốn phản bác lại, nhưng Hàn Thần Tị lại đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cả người cậu, khiến cho những lời muốn nói bởi vì kinh hãi mà nghẹn lại.

Tuy nói rằng cũng không phải là ôm chặt, Hàn Thần Tị cũng chỉ là đặt tay hắn chống lên bàn ở hai bên sườn cậu mà thôi, nhưng cơ thể gần như là dán sát vào nhau, đã sớm khiến cho Cừu Vĩ suýt bởi vì bị hồi hợp mà tim muốn nhảy khỏi họng.

"Cậu muốn tôi quên đi, toàn bộ tôi đều chiếu theo lời cậu mà làm, nhưng cậu lại trốn tránh tôi.".

"Tôi ——" Cừu Vĩ gấp rút hít mấy ngụm khí, một hồi lâu mới cứng ngắc trả lời: "Xin lỗi, tôi phát hiện tôi rất khó làm được, cho nên tôi mới muốn chạy trốn.".

"Cậu là quản gia của tôi, cậu chạy trốn, hại nhà tôi vừa bẩn lại vừa lộn xộn.".

"Xin lỗi, Hàn tiên sinh, tôi, tôi muốn từ chức.".

"Tôi không đồng ý!".

Hàn Thần Tị đột nhiên ngang ngược và kiên quyết làm Cừu Vĩ sửng sốt. Nào có đạo lý ép buộc người khác không thể từ chức chứ?.

Cậu quay đầu nhìn về phía Hàn Thần Tị, ngây ngốc hỏi lại: "Vì sao?".

Hàn Thần Tị thấy Cừu Vĩ cuối cùng cũng xoay người lại, liền thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, nở một nụ cười mê hoặc nhìn cậu, nhưng miệng lại nói ra lý do, suýt tí nữa làm cho Cừu Vĩ cho rằng nụ cười trên mặt hắn thực ra là một nụ cười cực kỳ ngu ngốc.

"Bởi vì tôi tìm không được người nào mặc chiếc tạp dề của người quản gia hợp hơn cậu." Nói một cách rất hùng hồn.

Đây, đây là cái đáp án gì vậy hả? Loại lý do này sao có thể được thành lập chứ!.

Miệng Cừu Vĩ mở ra, thật vất vả mới từ giữa sự kinh hãi lấy lại chút âm thanh: "Hàn ——".

Lời nói của cậu lập tức bị Hàn Thần Tị cắt ngang: "Cậu biết mỗi lần tôi ở phía sau cậu nhìn cậu mặc tạp dề nấu cơm, trong lòng suy nghĩ cái gì không?".

Đương nhiên không biết! Căn bản cậu không hiểu Hàn Thần Tị suy nghĩ cái gì, bất kể là huýt sáo, hay là khen ngợi cái tạp dề này phù hợp với cậu, giữa hai người tồn tại một sự khác biệt cực kỳ nghiêm trọng!.

Cừu Vĩ lập tức lắc đầu, chờ đợi hắn nói ra câu trả lời. Nhưng giây phút nghe được câu trả lời, cậu lại bực bội đến mức suýt nữa hộc máu, cực kỳ hy vọng bản thân không hề nghe qua điều đó.

"Trong lòng tôi luôn nghĩ, nếu như bên dưới cậu không có mặc bất kỳ bộ quần áo nào sẽ tốt biết bao nhiêu." Nói xong, hắn còn tặng kèm thêm một nụ cười cực kỳ quyến rũ.

Cừu Vĩ sau khi nghe thấy những từ ngữ cực kỳ xằng bậy, đôi mắt trong sáng xinh đẹp trong chớp còn trừng lớn hơn cả cái chuông đồng, cậu khiếp sợ, không dám tin những lời nói dung tục như vậy, sao lại có thể từ trong miệng Hàn Thần Tị phun ra chứ!.

Dùng sức nhúc nhích cái miệng đang há hốc thật lớn vài cái, Cừu Vĩ mất khoảng mười giây, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình trở về: "Hàn, Hàn tiên sinh, anh đây là xem như, xem như ——" Quấy rối tình dục!.

Cậu sao lại bị một người đàn ông quấy rối tình dục trong lời nói chứ? Huống chi đối phương còn là phó tổng tài của một công ty có tiếng! Cừu Vĩ chưa nói hết, đã làm cho vùng xung quanh lông mày tuấn tú của Hàn Thần Tị nhăn lại thành một gò đất nhỏ.

"Cậu đem lời bày tỏ của tôi trở thành lời quấy rối tình dục? Tiểu Cừu, điều này làm cho trái tim tôi tổn thương vô cùng đấy.".

Mặc dù chỉ tay vào người khác là không lịch sự, nhưng Cừu Vĩ bởi vì kinh ngạc mà vươn tay ra, không dám tin tưởng mà chỉ vào Hàn Thần Tị mang theo vẻ mặt bi thương: "Anh, anh, anh là nói ——" Không thể nào? Cậu căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện lúc này.

Hai người đàn ông lên giường với nhau đã là một chuyện phi thường vô lý rồi, mà không phải những đối tượng trong những vụ tai tiếng tình dục không hề ngừng của Hàn Thần Tị trước giờ đều là phụ nữ hả! Hơn nữa những người phụ nữ đó dáng người đều đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, dù cậu có nghĩ như thế nào, cũng không có cách nào tưởng tượng được hắn sẽ bày tỏ với một người đàn ông mặt mũi bình thường, vóc người cũng bình thường như mình!.

"Tiểu Cừu, cầm dao chỉ vào người khác, không những không lịch sự mà còn rất nguy hiểm đấy." Hàn Thần Tị nở nụ cười giơ tay hạ bàn tay đang cầm dao nhỏ của Cừu Vĩ xuống, tiếp theo lại nói một câu tràn đầy tính bùng nổ: "Tôi muốn cậu đồng ý qua lại với tôi.".

Cừu Vĩ nhất thời bị lời nói đó khiến cho đầu óc choáng váng, mạch suy nghĩ trộn thành một đống.

"Tôi —— Việc này tôi ——" Hoàn toàn chưa từng có suy nghĩ muốn kết giao với đàn ông, Cừu Vĩ giật mình đến ngay cả một câu cũng nói không xong.

Nhìn khuôn mặt hoảng hốt hết sức đáng yêu của Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị mỉm cười, đột nhiên đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Cừu Vĩ, rồi bất ngờ hôn lên môi Cừu Vĩ.

"Hàn ——" Cừu Vĩ chỉ mới kịp phát ra một tiếng hét kinh hãi, khiến cho Hàn Thần Tị không chút khách khí tiến vào khoang miệng bắt lấy đầu lưỡi mình sợ đến mức không thể động đậy.

Đây, đây là hôn sao? Tuy rằng khi còn bé bởi vì cậu đã từng thích một bé gái ở vườn trẻ, đã len lén hôn đối phương một cái, nhưng —— Căn bản không có kịch liệt như vậy à!.

Hàn Thần Tị sau khi thành công chiếm được môi lưỡi của Cừu Vĩ, nụ hôn kịch liệt bắt đầu biến thành những cái mút say mê đầy khiêu khích, trước tiên hắn ngậm lấy môi Cừu Vĩ, đồng thời nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi vẫn không ngừng quấn lấy, giống như là muốn đem đôi môi mỏng mềm mại của Cừu Vĩ ăn sạch, toàn bộ đều nuốt vào trong.

Cừu Vĩ bắt đầu cảm thấy khó thở, cậu thử nghiêng đầu muốn trốn thoát khỏi nụ hôn của Hàn Thần Tị, nhưng thế tấn công của hắn vẫn kéo dài dày đặc, khiến cậu suýt thở không nổi.

"Đừng ——" Cậu nhân cơ hội nói lời cự tuyệt, nhưng môi lập tức lại rơi vào miệng Hàn Thần Tị.

Cừu Vĩ ngoại trừ cảm thấy mờ mịt ra, còn bắt đầu phát hiện ra một luồng khô nóng đang từ thắt lưng cậu bò lên.

Không thể nào? Có chuyện phi lý như vậy sao? Chỉ là một nụ hôn thì có cảm giác? Hơn nữa làm cho cậu có cảm giác, còn là một người đàn ông?.

Trong mắt Cừu Vĩ phóng ra một sự kinh hoàng, rồi lại chống lại con ngươi đen thâm thúy hơi mở ra của Hàn Thần Tị vào lúc này.

Lúc này đây, sự e sợ trong maắt Cừu Vĩ thoáng chốc đã thối lui, lực chú ý đều bị đôi mắt vô cùng mị hoặc lại đầy ắp sắc dục mãnh liệt kia thu hút.

Ô —— Chính mình nếu như là phụ nữ, nhất định sẽ bởi vì một cái liếc mắt mà tự động hiến thân! Trên đời này sao lại có người đàn ông phù hợp với loại ánh mắt này như vậy chứ? Vừa tà lại vừa mị, hơn nữa rõ ràng là đang bị mãnh hôn, nhưng lại có thể khiến cậu bởi vì loại ánh mắt này mà ngừng chống cự?.

"Tiểu Cừu.".

Hàn Thần Tị giống như vẫn chưa muốn rời khỏi môi Cừu Vĩ, hắn liếm lấy dư vị hãy còn đọng lại trên môi mình.Mà dáng vẻ phiến tình kia làm cho Cừu Vĩ thấy trên mặt mình lại nóng lên. Hôn, điên rồi, trái tim cậu bởi vì người đàn ông trước mặt này mà đập cự kỳ nhanh, cực kỳ nhanh ——

"Tôi muốn cậu tiếp tục làm quản gia nhà tôi." Trong mắt Hàn Thần Tị mang theo ý cười nhìn dáng vẻ thất thần của Cừu Vĩ, nâng cằm cậu lên lại hôn vài cái, rồi lại nhắc lại lần nữa: "Tôi muốn cậu đồng ý qua lại với tôi.".

Ngày hôm nay bởi vì Cừu Vĩ mà hắn đã làm rất nhiều chuyện lần đầu tiên trong đời. Lần đầu tiên biết mình thích một người con trai, sau đó cũng là lần đầu tiên bày tỏ với cậu cũng mong muốn hai người có thể qua lại, rồi sau đó, lại là lần đầu tiên hắn lặp lại nguyện vọng qua lại của mình. Cừu Vĩ hẳn là nên lập tức đồng ý hắn, nên biết chính mình đối với cậu có bao nhiêu sự cố chấp. Đáng tiếc, Hàn phó tổng tài chưa từng bị thất bại trên tình trường cũng chưa bao giờ chịu bị đánh bại, lần này cũng là lần đầu tiên đá trúng cửa sắt.

Đợi Cừu Vĩ cuối cùng cũng thoát khỏi mị lực của Hàn Thần Tị thoáng tỉnh táo lại, cậu vội vã lui về sau một bước, tránh cho mình lại nghẹt thở vì hít phải mùi hương vô cùng nam tính của đối phương.

Hành động của Cừu Vĩ khiến cho sắc mặt của Hàn Thần Tị lập tức trầm xuống, ngay cả ngữ điệu cũng thấp hơn bình thường vài độ, "Tiểu Cừu?" Tiếng la này không phải năn nỉ, cũng không phải mê hoặc người, mà là giọng điệu mang chút tính chất uy hiếp.

Hắn đều đã nói rõ ràng đến như vậy, Cừu Vĩ sao lại vẫn né tránh chứ?.

"Hàn tiên sinh, tôi ——" Cừu Vĩ cắn lấy cánh môi bị hôn đến sưng đỏ cúi đầu, muốn nói lại thôi.

Phản ứng của cậu khiến cho tâm của Hàn Thần Tị lại trầm xuống.

Chết tiệt, hắn không tốt ở chỗ nào mà làm cho Cừu Vĩ suy nghĩ lâu như vậy? Thậm chí còn muốn —— Từ chối hắn?!.

Cừu Vĩ suy nghĩ một hồi rất lâu cuối cùng cũng buông tha làn da của môi dưới đã bị cắn hư, dùng âm lượng y chang một con kiến nói: "Tôi muốn suy nghĩ.".

Cậu không có cách nào bỏ qua những rung động nổi lên trong lòng mình vì Hàn Thần Tị, nhưng cũng không cách nào hiểu rõ ý muốn của trái tim mình. Huống chi —— Còn là hai người đàn ông à, loại tình cảm không được thế đời chấp nhận, sao lại không làm cho bản thân chùn bước chứ? Có thể nào không suy nghĩ cẩn thận chứ?.

Câu trả lời của Cừu Vĩ làm cho tâm tình ngã vào đáy cốc của Hàn Thần Tị thoáng lại liền phấn chấn lại một chút. Được rồi, chỉ cần không phải là từ chối, hắn đành phải miễn cưỡng để Cừu Vĩ suy nghĩ vài ngày vậy. Dù sao hắn đã dành rất nhiều tâm trí cho Cừu Vĩ, cho nên cũng không ngại đặt cược thêm một lần nữa.

"Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ." Hắn gãi đầu, quyết định chuyện này cũng phải nhượng bộ một chút. "Nhưng mà Tiểu Cừu, tôi không cho phép cậu từ chức, hiểu không?".

Hơi ngẩng đầu lên, Cừu Vĩ nhìn thấy sự kiên định cùng sự không cho phép từ chối trên mặt Hàn Thần Tị, còn có đôi môi mỏng đầy gợi cảm không biết vì sao luôn khiến bản thân cứ nhìn chằm chằm vào nó.

Là tâm động tê dại? Thứ vừa rồi chạy qua trái tim, khiến cho trái tim mình có cảm giác nhộn nhạo, chính là tâm động tê dại ư? Chỉ là một nụ hôn, lại thiêu đốt đi cảm giác hối hận bởi vì uống say mà lên giường với Hàn Thần Tị, thậm chí còn vì người đàn ông trước mặt mà tim đập rối loạn, không cách nào hít thở được.

Cừu Vĩ nuốt nước bọt, dưới ánh mắt hi vọng mãnh liệt của Hàn Thần Tị, cuối cùng cũng khẽ gật đầu, "Tôi biết rồi.".

Một ngày trôi qua, tìm không được câu trả lời, Cừu Vĩ không cách nào trả lời ánh mắt hỏi dò của Hàn Thần Tị.

Hai ngày trôi qua, vẫn tìm không được câu trả lời, cậu vẫn không cách nào gật đầu hay lắc đầu trước câu hỏi của đối phương.

Có người vẫn hoang mang bối rối, có người bắt đầu sốt ruột không nhẫn nại được nữa.

Muốn nói về tính nhẫn nại của Hàn Thần Tị, sẽ được thay đổi tùy theo thời gian. Lúc đối mặt với việc công, đối đãi với khách hàng, hắn có rất nhiều thời gian để dây dưa với đối phương, chiến tranh tâm lý không phải ai cũng có khả năng, dù sao hắn cũng có thể bình tĩnh ung dung ngồi đợi đối phương từ bỏ trước. Nhưng mà, trong cuộc sống ngày thường, tính nhẫn nại của hắn gần như là con số không, nếu miễn cưỡng đem nó chia thành mười phần, không nghi ngờ gì, Cừu Vĩ đã dùng mất hai phần ba trong số đó. Còn lại một phần ba thì dùng nhiều trong những việc vụn vặt, nhưng căn bản hắn không nghĩ tới phải đem nó bố thí cho bất kỳ kẻ nào. Cho nên, lúc một bà chị nào đó không biết thức thời đích thân đến tận nhà chất vấn, thì sẽ nhận được một cái sập cửa không chút lưu tình. Còn khi thư ký kiêm bạn thân cứ ngoan cố không biết sống chết gọi điện hỏi hắn khi nào thì trở về công ty, sẽ chịu số phận bị cúp điện thoại. Như vậy thì, Cừu Vĩ đã nhận được sự đối đãi quá sức may mắn rồi.

Tiếc rằng, con người thực sự là một loài sinh vật kỳ lạ, luôn luôn yêu thích những điều không thể đặt cược được, sau đó sẽ làm ra những hành động giống như thẹn quá hóa giận, mà những người có chỉ số EQ thấp, nhưng chỉ số IQ lại cao lại dễ phạm phải nhất. Hàn phó tổng tài của chúng ta là một ví dụ.

"Tiểu Cừu, câu trả lời của cậu thế nào?".

Lúc Cừu Vĩ đang nỗ lực cầm đồ lau nhà lau sàn nhà bằng đá cẩm thạch ở phòng khách, vừa vặn Hàn Thần Tị ngồi trên sô pha, giương giọng hỏi.

Động tác của Cừu Vĩ bởi vì câu hỏi của Hàn Thần Tị mà cứng đờ, sau đó quyết định coi như không có nghe thấy, cầm đồ lau nhà tùy tiện quơ khắp nơi, sau đó lại xách thùng nước vội vàng chiến đấu trong phòng ngủ.

Không được, cậu vẫn không thể đưa ra quyết định được. Cậu đối với tình cảm của Hàn Thần Tị cảm thấy băng khoăn, nhưng mà lại tìm không được người làm cố vấn. A Phi không được, Tiểu Cao không được, mẹ lại càng không thể! Tình cảm như vậy cũng không giống lưỡng tình tương duyệt giữa trai gái, bọn họ nếu càng muốn ở bên nhau, như vậy vấn đề cần đối mặt sẽ rất lớn, cậu không biết bản thân có thể kiên cường vượt qua hay không.

Thấy Cừu Vĩ lại làm đà điểu chạy trốn, Hàn Thần Tị hơi giận mà hừ nhẹ một tiếng. Mặc kệ, nếu như hắn còn tiếp tục cho Cừu Vĩ dao động bất định như vậy nữa, thì không biết sẽ còn muốn kéo dài đến bao lâu. Những điều Phí Tương nhắc nhở hắn đều đã làm, nếu như hiệu quả không lớn, vậy đổi thành phương pháp bản thân thường dùng mà lại chưa từng thất bại vậy.

Xác định chắc chắn phương pháp, Hàn Thần Tị lập tức đi về phía phòng chủ chính nơi Cừu Vĩ đang ở đó, vừa đi vào lại nhìn thấy Cừu Vĩ đang ngây người trừng mắt nhìn chiếc giường lớn kia. Trừng mắt nhìn chiếc giường lớn ở trước mặt, Cừu Vĩ rất khó không nghĩ tới vấn đề ngủ, nhất là khi cậu đã từng ở chỗ này tỉnh lại, sau đó biết được bởi vì cả hai đều uống say, cho nên bản thân đã bị đối phương ăn tươi. Chuyện đêm đó cậu thực sự không có ấn tượng gì, chỉ biết là cơ thể đau nhức ba ngày mới hết. Nếu như cậu đồng ý qua lại với Hàn Thần Tị, vậy —— Khi nào sẽ đi đến nước này?.

Hình như rất đáng sợ.

Cậu cúi người cầm tấm ra giường lộn xộn trải cho phẳng, nhưng mà cậu mới nắm một góc của tấm ra giường mà thôi, cả người lại rơi vào giữa một đôi tay cường tráng. Bên tai vang lên giọng nói có phần khàn khàn hơn so với ngày thường của Hàn Thần Tị: "Tiểu Cừu, tôi đợi không nổi nữa ——" Một tay cứ như vậy mà tiến vào trong quần của Cừu Vĩ.

"Chờ, chờ một chút ——" Đây là cái quái gì vậy hả?.

Cừu Vĩ khẩn trương muốn lôi tay Hàn Thần Tị ra, đáng tiếc là cậu mới lôi ra được một chút, thì lại phát hiện có một bàn tay đang từ vạt áo thun mò vào bên trong dò xét, bắt đầu trêu chọc hai điểm trước ngực cậu.

Trong lòng cậu giật mình, vội vàng muốn đem bàn tay to trước ngực lôi ra, nhưng cứu được một chỗ, chỗ khác lại thất thủ rơi vào tay giặc, căn bản không có cách nào chống chọi hoàn toàn sự tấn công của Hàn Thần Tị. Không bao lâu, dục vọng đã bị Hàn Thần Tị khơi mào.

"Tiểu Cừu, vì sao cậu phải suy nghĩ lâu như vậy chứ?" Hàn Thần Tị vừa trêu đùa Cừu Vĩ, vừa cắn một cái lên cổ nhẵn bóng của cậu. "Cứ như vậy đồng ý với tôi, không phải tốt rồi sao.".

"A! Tôi ——".

Cho tới bây giờ Cừu Vĩ cũng không biết cổ của mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ bị liếm một cái rất nhẹ nhàng cũng đã khiến cậu kinh hãi thở gấp thành tiếng, hạ thân càng trướng lên, khiến cho cậu bị kéo căng cực kỳ khó chịu.

Hàn Thần Tị ngắm nhìn phản ứng của Cừu Vĩ, khóe môi cong lên thành nụ cười, rút tay ra khỏi quần cậu, chuyển sang cởi bỏ cúc quần cậu.

"Hàn tiên sinh, đừng ——" Nhận ra điều Hàn Thần Tị muốn làm, Cừu Vĩ đỏ mặt vội vàng muốn ngăn lại, nhưng hai bàn tay đang run rẩy của cậu thực sự không có ảnh hưởng gì tới Hàn Thần Tị cả, một cái, hai cái, rồi lại ba cái, kể cả quần ngoài và quần lót đều bị tuột xuống tận đầu gối, thứ sưng lên kia cũng nhìn một cái không sót.

Hàn Thần Tị thấy thế bèn cười nhẹ một tiếng.

Quả nhiên, cần gì phải từ từ rồi sẽ đến như lời Phí Tương nói chứ, như vậy không phải nhanh hơn sao? Cừu Vĩ tỉnh táo đối với hắn cũng có phản ứng, cơ thể luôn luôn thành thật với trái tim, sẽ không gạt người.

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hàn Thần Tị, Cừu Vĩ vẫn còn chưa kịp cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, chỉ thấy tay hắn đã cầm lấy dục vọng đang đứng thẳng của mình.

"Đừng như vậy!" Đôi mắt tròn sáng của Cừu Vĩ nhất thời trừng lớn, "Đừng —— A!".

Dưới kỹ xảo cao siêu rất thông thạo của đối phương, cậu nhịn không được lại thở hổn hển một tiếng, hai đầu gối bởi vì cơn sóng dục vọng cứ cuồn cuộn kéo tới mà run lên, gần như không thể đứng thẳng được.

"Đừng cự tuyệt, Tiểu Cừu, để tôi giúp cậu phát tiết không phải tốt sao?".

"Đừng —— Uhm a ——" Cừu Vĩ hoảng loạn đưa tay muốn ngăn cản "Sự phục vụ" của Hàn Thần Tị lại, nhưng mà tay sớm bởi vì khoái cảm mà đã không còn chút lực nào, chỉ có thể đỏ mặt phát ra những tiếng thở đứt quãng.

"Âm thanh của cậu rất quyến rũ người à.".

"Đừng ——" Cái quái gì vậy hả!.

Tuy rằng muốn phản bác, muốn trách mắng, nhưng những tiếng rên rỉ dâm mỹ vẫn không ngừng từ trong miệng tràn ra, Hàn Thần Tị dùng một tay xoay mặt Cừu Vĩ lại, nhìn đôi môi đỏ mỏng đang hé mở của cậu, hắn không nhịn được cúi người xuống chiếm lấy nó, ngậm lấy hai cánh môi đỏ tươi mặc sức cắn lấy, mút mát, gặm nhắm dư vị ngọt ngào, rồi đem đầu lưỡi cường ngạnh tiến vào dò xét bên trong khớp hàm đóng chặt, xâm lược tất cả ngóc ngách mềm mại trong đó.

Cuối cùng, sau một hồi co giật, Cừu Vĩ phóng thích dịch thể màu trắng của mình ra tay Hàn Thần Tị.

Hô hấp còn chưa hồi phục, cậu đã bị Hàn Thần Tị ôm đi về phía trước, cả hai cùng ngã vào chiếc giường lớn mềm mại. Lúc Cừu Vĩ phát hiện mình bị đặt lên giường, Hàn Thần Tị đã cởi bỏ chiếc áo hắn đang mặc, lộ ra phần ngực tuy rằng không đen, nhưng cường tráng.

Da trắng, không có nghĩa là hắn không có tập thể hình, chỉ là ở trong phòng tập thể thao không có ánh nắng, cho nên sẽ không bị đen do phơi nắng.

Sau đó, Hàn Thần Tị giống như đang trình diễn màn thoát y vậy, tao nhã cởi bỏ chiếc quần dài của mình ra, chiếc quần lót tam giác màu đen, lộ ra những đường cong rắn chắc ở chân của hắn. Biểu tượng đàn ông giống Cừu Vĩ cũng đang ngẩng đầu cao vút, đại diện cho việc hắn cần phải được giải quyết ngay.

Nhìn Hàn Thần Tị khỏa thân, Cừu Vĩ ngây người đúng năm giây. Bởi vì dáng người hoàn mỹ cùng ánh mắt của hắn, khuôn mặt đều giống nhau, đều gợi cảm mê người, làm cho bản thân cũng là đàn ông gần như muốn mặc cảm chết được!.

Nhưng mà sau năm giây, cuối cùng cậu cũng ý thức được chính mình đang ở trong tình cảm vô cùng nguy hiểm, cậu hoảng loạn muốn xuống giường.

Tiếc rằng Cừu Vĩ đã đánh bay cơ hội chạy trốn của cậu. Người của cậu mới vừa cử động một chút, bả vai đã lập tức bị Hàn Thần Tị đè lại, cả người lại bị ép nằm trở lại giường, trơ mắt nhìn hắn mỉm cười tà mì đè mình xuống, mặc hắn xâm chiếm.

"Hàn tiên sinh ——".

"Gọi tôi Thần Tị." Hàn Thần Tị nắm lấy bàn tay muốn đẩy ra của Cừu Vĩ, kéo cậu đến chính giữa rồi cố định lại, lập tức đem môi mình dán lên cánh môi bởi vì e sợ mà khẽ nhếch lên của Cừu Vĩ. "Yên tâm đi, cậu sẽ thích ——" Hắn tin tưởng kỹ thuật của mình tuyệt đối là hạng nhất.

"Không, không được, đừng ——" Hơi thở của mình lại bị Hàn Thần Tị cướp đi, Cừu Vĩ căn bản không kịp cự tuyệt. Hiện giờ đã không còn quan tâm đến vấn đề có thích hay không thích nữa, mà là cậu không có biện pháp nào ổn định lại lý trí trước sự khiêu khích của đối phương.

Nếu thực sự phát sinh quan hệ, vậy cậu tuyệt đối không có cách nào lại lừa gạt chính mình được. Tình cảm khác thường cứ không ngừng quấy rối trong lòng nhất định sẽ tuột xuống thành sự yêu thích, nhưng mà cậu vẫn chưa hiểu rõ, làm sao có thể thất thủ như vậy, khiến cho bản thân không có đường lui chứ?.

Nhưng mà kỹ xảo của Hàn Thần Tị quả thực là quá giỏi, cho nên sự đấu tranh cùng chống cự tí xíu trong đầu Cừu Vĩ, lại bị kỹ thuật hôn cao siêu của hán cướp đi, bị đá đến một góc nào đó.

"Đừng uhm ——" Hai tay của cậu không biết từ lúc nào đã quấn lấy cổ của Hàn Thần Tị, môi lưỡi bị động lúc đầu đã bị hắn mê hoặc mà bắt đầu chống lại, học được cánh đáp lại.

Chiếc áo Cừu Vĩ đang mặc bị Hàn Thần Tị vén lên, lộ ra phần ngực gầy gò mà lại mang theo màu sắc của hạt lúa mì, bàn tay to lớn nhẹ nhàng mơn trớn, hai nhụy hoa xinh đẹp phía trên lập tức mẫn cảm mà đứng dậy. Lúc Hàn Thần Tị rời khỏi môi Cừu Vĩ, liền ngậm lấy đầu nhũ đã đứng thẳng của cậu, cả người Cừu Vĩ giống như có một dòng điện chạy qua, cứ rung rung, dục vọng mới vừa phóng thích lúc nãy lại dâng trào đứng dậy.

"A ——" Toàn thân xụi lơ dưới sự âu yếm của Hàn Thần Tị, bàn tay Cừu Vĩ vô lực nắm lấy mái tóc bù xù của Hàn Thần Tị đang ở trước ngực mình, lại không biết là muốn đẩy ra, hay là muốn càng nhiều hơn.

Cậu nhạy cảm phát hiện Hàn Thần Tị đang cắn lấy nhũ tiêm trước ngực mình, đầu tiên là khẽ gặm cắn, sau đó dụng lực liếm lấy, rồi lại ngậm lấy toàn bộ mà mút, động tác không ngừng lặp đi lặp lại làm cho sự lo lắng khó chịu của cậu càng tăng thêm. Thậm chí Cừu Vĩ có thể cảm giác được trước ngực mình đã ẩm ướt một mảng, ngay cả hạ thân cũng bởi vì vậy mà vô cùng khao khát sự an ủi của đối phương. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng rên rỉ không ngừng của cậu, còn có âm thanh mờ ám thỉnh thoảng vang lên lúc Hàn Thần Tị mút lấy điểm đỏ trước ngực cậu. Dần dần, tiếng rên rỉ từ từ gia tăng, thậm chí đến cuối cùng lại trở thành tiếng khóc khe khẽ, Cừu Vĩ dưới sự vỗ về chơi đùa của Hàn Thần Tị hạ thân cương cứng lại đạt được thỏa mãn, khóe mắt cậu, gương mặt cậu phủ đầy nước mắt của niềm khoái cảm, cả người cả sớm mềm nhũn không thể động đậy ngay cả một ngón tay.

Sau khi cao trào qua đi chỉ còn lại sự lười biếng, Cừu Vĩ mệt mỏi muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng hai chân cậu lập tức bị Hàn Thần Tị tách ra, phía sau lập tức truyền đến sự khó chịu vì bị dị vật xâm chiếm.

Mở mắt ra, Cừu Vĩ đột nhiên tỉnh ngộ Hàn Thần Tị muốn làm cái gì, cậu bắt đầu hoảng sợ ra sức giãy dụa. "Đừng! Tay anh —— A!".

Ngón tay xâm lấn trong cơ thể dàng tiến vào sâu bên trong để dò xét, Cừu Vĩ đau nhức kinh sợ thở gấp một tiếng, đột nhiên hai chống chống cự bị bắt lấy, cho nên cậu chỉ có thể mạnh mẽ lắc đầu đầy hoảng loạn.

"Tôi cũng muốn phát tiết, Tiểu Cừu." Giọng nói trầm thấp ám muội của Hàn Thần Tị vang lên bên tai cậu, còn dùng đỉnh dâng trào của mình nhẹ nhàng ma sát vào đùi Cừu Vĩ, để cậu biết rõ chính mình dục hỏa khó nhịn.

Ở trên giường hắn ít khi tự kiềm chế như vậy, đơn giản là vì lo lắng Cừu Vĩ là nam, và sau chuyện đó Cừu Vĩ hình như rất khó chịu, cho nên hắn mới có thể đau khổ mà kiềm chế, cũng để cho đối phương đạt đến cao trào hai lần, sau đó mới bắt đầu cho bản thân tìm thỏa mãn.

"Đừng ——" Chỉ là một ngón tay đã khiến cậu đau muốn chết, huống chi là Hàn Thần Tị tiến vào? Nhất là sự đau nhức khó chịu sau đó, khiến cậu càng không muốn nếm thêm một lần nữa! Nhưng mà, lúc ngón tay tiến vào cơ thể dò xét được tăng lên hai ngón, rồi ba ngón, Cừu Vĩ kinh hồn phát hiện ngoại trừ đau đớn ra, sau đó lại có một loại cảm giác tê tê dại dại đang lan ra khắp người mình.

Như vậy cũng có niềm khoái cảm sao?.

Suy nghĩ này đã rất nhanh bay vút khỏi đầu cậu, bởi vì một động tác của Hàn Thần Tị đã khiến cậu phát ra một tiếng hét chói tai:

"Đau quá! A ——".

Chỉ với một động tác hắn đã đâm vào trong cơ thể cậu, cái loại đau đớn như muốn xé rách người ra khiến cho Cừu Vĩ chỉ có thể túm lấy tấm lưng rộng lớn của Hàn Thần Tị, gần như là muốn hét lên đến tắt thở. Nhưng mà, theo số lần ra ra, vào vào của Hàn Thần Tị, cảm giác đau đớn rất nhanh đã biến mất, chiếm lấy chính là một luồng sóng khoái cảm đang chạy dọc toàn thân.

"A —— Argggg ——".

Cơ thể Cừu Vĩ dưới sự luật động của Hàn Thần Tị đã nổi lên một màu đỏ ửng, ánh mắt lại càng chìm đắm trong sự khoái cảm, hạ thân dưới sự vỗ về chơi đùa của hắn lại hùng dũng đứng dậy.

Tình cảm mãnh liệt cuồng liệt cuốn sạch toàn bộ lý trí yếu đuổi của Cừu Vĩ, khiến cho cậu chỉ có thể bám vào Hàn Thần Tị không ngừng rên rỉ, phát ra những âm thanh mà sau này có chết cậu cũng không tình nguyện thừa nhận đó là những âm thanh mị hoặc.

Cậu chỉ có thể ngây thơ mà nhìn đôi mắt đen tà mị che kín tình dục của Hàn Thần Tị, còn có mái tóc đen rối bời trên trán hắn, bởi vì mỗi lần hất tung lên trong không khí, nó lại đan xen vào nhau tạo thành một võng lưới khiến kẻ khác thần hồn điên đảo.

"Tiểu Cừu, cậu giỏi quá ——" Hàn Thần Tị gần như là điên cuồng cướp đoạt trong cơ thể của Hàn Thần Tị, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn không ngừng ca ngợi biểu hiện của người dưới thân. "Mặc kệ là uống say hay tỉnh táo, thân thể của cậu đều mẫn cảm giống nhau, đều làm tôi phát điên." Nhìn cơ thể hai người họ phù hợp như vậy, độ phù hợp quả thật là đạt đến mức hoàn mỹ.

Hàn Thần Tị nâng đầu gối Cừu Vĩ lên cao một chút nữa, để cho hắn có thể dễ dàng ra vào.

Còn Cừu Vĩ đang chìm trong sự cuồng loạn thì căn bản không có cách nào nghe rõ lời Hàn Thần Tị nói, cậu chỉ có thể nắm chặt bờ vai của hắn, chìm đắm vào tình cảm mãnh liệt mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.

Sau đó, ở sự cao trào lần thứ ba, sau khi cậu phát ra một tiếng khóc thút thít cao vút, thì liền mất đi ý thức trong lòng Hàn Thần Tị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.