Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 100: Tư Duy Khác Người Của Kẻ Não Tàn





"Phụ nữ ngàn vạn lần không được dầm mưa, nhất là trong vòng ba năm sau khi sinh.

Nếu dính mưa mà để đổ bệnh là phải khổ cả đời đấy." Thím Vu thao thao nói, Thủy An Lạc chỉ mỉm cười lắng nghe, cô cũng không thấy phiền vì dù gì cô cũng vẫn biết ai đối xử tốt với mình.Hai người cùng sải bước đi về khu nhà, nhưng mới chỉ bước được vài bước, một chiếc xe thể thao đỏ đã đỗ trước mặt họ.Thủy An Lạc biết chiếc xe này, đây là xe của Thủy An Kiều.Chỉ là, cô không thể ngờ cô ta lại xuất hiện ở đây, bị cô đả kích đến thế vẫn chưa thấy đủ sao?Vì chiếc xe bỗng dừng lại đột ngột nên nước bắn hết lên tà váy trắng ngà và chân của Thủy An Lạc, khiến cô cảm thấy hơi lạnh.Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt trang điểm lòe loẹt của Thủy An Kiều, trong tay cô ta còn cầm một tấm thiệp mời đỏ rực.

Bộ móng tay đỏ đến chói mắt của cô ta cũng khiến Thủy An Lạc nhìn mà thấy nhức cả mắt."Ha, đúng rồi, quên không nói với mày, tao đến là để tặng mày thứ này đấy.


Mai là tiệc sinh nhật của tao, ba mời rất nhiều người đến vì tao.

Tao nghĩ cũng đâu thể quên mày được, đúng không?" Thủy An Kiều đắc ý mở miệng nói.Thủy An Lạc để ý thấy Thủy An Kiều không còn đeo chiếc vòng kia trên cổ tay nữa, ăn một vố đau như vậy rồi mà vẫn có thể đứng đây kênh kiệu với cô, quả nhiên cô không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của cái con nhỏ này.Thím Vu hơi biến sắc, bà định nói gì đó nhưng lại bị Thủy An Lạc kéo lại.Thủy An Lạc lạnh nhạt nhìn tấm thiệp trong tay cô ta nhưng không hề nhận lấy: "Thủy An Kiều, chị yên tâm, tiệc sinh nhật của chị tôi nhất định sẽ ăn mặc lộng lẫy đến dự.

Chị thích bắt chước tôi như vậy, không bằng thử đoán xem mai tôi sẽ mặc đồ gì đi, nhỉ?" Thủy An Lạc mở miệng đầy trào phúng.Trước kia Thủy An Kiều cực kỳ thích bắt chước cô, bởi vì cô ta muốn bước vào thế giới của cô.Lúc này bị khơi lại quá khứ, sắc mặt Thủy An Kiều nháy mắt trở nên vặn vẹo, khi ấy cô ta chân ướt chân ráo theo mẹ mình đến nhà họ Thủy mà Thủy An Lạc lúc ấy lại là một nàng công chúa cao ngạo, xinh xắn, ăn mặc đẹp đẽ, còn cô ta thì chẳng khác nào một con vịt xấu xí cả.Cho nên, cô ta bắt đầu bắt chước Thủy An Lạc."Thủy An Lạc, mày đừng có đắc ý, bây giờ mày chỉ là một đứa ti tiện không nhà để về chỉ biết quấn lấy người khác mà thôi." Thủy An Kiều giận dữ nói."Hừ, con cái nhà ai thế này, ba mẹ cô dạy dỗ cô kiểu gì vậy? Nói năng toàn thứ bẩn thỉu thế là sao." Thím Vu cao giọng nói."Bà là cái thá gì mà dám nói tôi như thế hả." Thủy An Kiều vẫn ôm cái mác tiểu thư của mình, khinh miệt nói."Thủy An Kiều, bà ấy là người mà Sở phu nhân mời đến để chăm sóc cho con trai tôi, chị nói xem bà ấy là ai?" Thủy An Lạc mỉm cười nhắc nhở.Thím Vu liền tiếp luôn lời cô: "Mất công phu nhân còn nói tiểu thư nhà họ Thủy không tồi, xem ra tôi phải về kể lại chi tiết chuyện này cho phu nhân biết mới được, thiếu phu nhân, trời mưa to quá, chúng ta mau về thôi."Thủy An Kiều nghe thím Vu nói vậy thoắt cái mặt mũi đã như quả cà tím.Trước đó cô ta đã để lại ấn tượng xấu cho Hà Tiêu Nhiên, giờ mà bị thím Vu nói lại thì không biết sẽ thế nào nữa.


Trong giới thượng lưu này, có những người tuy là người hầu nhưng lại có quan hệ rất thân thiết với chủ và lời nói của họ chắc chắn là sẽ có tác dụng hơn người ngoài nhiều.Thủy An Kiều nghĩ vậy, vội vàng cầm ô xuống xe, đuổi theo hai người, cái mặt trát đầy phấn còn cố cười nịnh như con chó giữ nhà: "Lạc Lạc, chị đến để đưa thiệp mời cho em thật mà.

Em xem em đã rời nhà cả năm trời rồi, chị và mẹ đều rất nhớ em.

Mai là tiệc sinh nhật của chị, ba nhất định sẽ không đuổi em đi đâu, chắc em cũng muốn về thăm nhà chút chứ."------oOo------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.