Lạc Hiên nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy liền biết cô cũng được kế thừa trí thông minh của Long gia, có điều cô còn thông minh hơn, vì cô biết cách che giấu.Anh đưa tay lên xoa đầu cô em gái bé nhỏ của mình: “Anh xin lỗi, lúc ra ngoài bên phía Cố Thanh Trần bỗng xảy ra chuyện, nên anh mới đến muộn một chút.”Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, trừng mắt căm hận nhìn anh.“Hứ...”Lạc Hiên xoa xoa mũi, “Em đến người còn dám giết, sao còn sợ chết thế?”“Chính vì sợ chết nên mới giết người đấy.
Anh thử bị một đống người chĩa súng vào người xem anh có sợ không?” Thủy An Lạc cả giận nói.Đúng là cô đã bày kế để giết Lâm Thiến Thần, nhưng đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mà có lẽ cũng như nhau cả.
Dù sao thì nguyên nhân cũng chỉ có một, đó là cô sợ chết.Lạc Hiên hắng giọng một tiếng, “Từ năm sáu tuổi anh đã bắt đầu chơi với súng rồi.”Thủy An Lạc: “...”Cô quên mất, cái tên này có phải người bình thường đâu.“Tự hào lắm hả?” Thủy An Lạc cười lạnh, nhưng cô không đứng dậy, hai chân cô vẫn mềm nhũn, nhưng phòng khách bị vỡ hết cửa kính rồi nên giờ cô cảm thấy lạnh quá.“Anh hứa đây là lần cuối cùng.” Lạc Hiên vẫn kiên trì dịu dàng dỗ dành.Cả đời này, anh chỉ nhẹ nhàng với một mình Thủy An Lạc như vậy, vì cô là em gái của anh.“Có quỷ mới tin anh.” Thủy An Lạc cười lạnh.
Cô khẽ ôm lấy con trai đang run rẩy, chắc cu cậu lúc này vẫn còn đang sợ.“Thật mà, anh thề sau này anh sẽ là thú triệu hồi của em, trong vòng ba giây sẽ có mặt tại chiến trường, thế nào?” Lạc Hiên vẫn dỗ.Thủy An Lạc hầm hừ hai tiếng: “Ai thèm chứ? Giờ có ai mà muốn mua anh trai là em bán luôn anh đấy, mua một tặng một, tặng thêm một bà chị dâu nữa, thế nào?” Thủy An Lạc vẫn tức giận bất bình nói.Nhưng thấy cô có thể đùa được thế này là tốt rồi.Lạc Hiên quay lại liền trông thấy thím Vu đang run lẩy bẩy.
Anh trầm giọng nói: “Thím Vu, thím về phòng trước đi, tạm thời đám người đó không có thời gian quay lại đây đâu.”Thím Vu run rẩy gật đầu, hai chân mềm nhũn nhưng vẫn chạy biến về phòng.Lạc Hiên bế Thủy An Lạc dậy, đưa cô lên lầu.“Sáng nay Cố Thanh Trần cũng bị tập kích.” Giọng anh trầm khàn cất lên.Thủy An Lạc đang ôm Tiểu Bảo Bối.
Lạc Hiên bế cô, bế cái kiểu này đúng là có chút khó khăn thật.“Tập kích ở tận ba nơi mà không sợ bị chặn đầu à.” Thủy An Lạc hừ lạnh, “Xem ra, Viên Giai Di thật sự không buông tha cho bất cứ ai từng đối địch với cô ta thật rồi.”Hiện giờ, Viên Giai Di có một ngọn núi vững chắc như vậy để dựa vào, tất nhiên chuyện gì cô ta cũng có thể làm ra được.Lạc Hiên bế cô quay lại phòng ngủ, sau đó đặt cô lên giường, kiểm tra trên người cô một lượt, xác định không bị thương anh mới yên tâm.Nhưng dù đã về đến giường, Thủy An Lạc vẫn không chịu buông Tiểu Bảo Bối ra mà vẫn ôm chặt lấy nhóc.
Cô chỉ kéo chăn lên bọc chặt cu cậu lại thôi.Lạc Hiên ngồi xuống bên giường, cũng đắp chăn cho Thủy An Lạc rồi mới nói: “Trước lúc tới đây anh có nghe nói người của Viên Giai Di cũng tới nhà Lý Tử nữa, nhưng không tìm thấy người.
Đúng là như em nói, lần nàycô ta muốn trả từ tất cả mọi người.”“Sư phụ.” Thủy An Lạc khẽ ngẩng lên, nghĩ tới người đàn ông có nụ cười tỏa nắng kia.“Con nhóc này.” Lạc Hiên vừa nói vừa tháo miếng ngọc rồng luôn đeo trên cổ xuống, đặt vào tay Thủy An Lạc, “Sau này nếu gặp nguy hiểm thì cứ đeo cái này lên, người thông minh sẽ biết đây là ký hiệu của Long gia, không dám ra tay với em nữa.”Thủy An Lạc cúi đầu nhìn miếng ngọc rồng trong tay mình, là một con rồng nhỏ màu tím.
Cả miếng ngọc tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh, trong người nó như có thứ gì đó đang lưu động, ngọc rồng rất nhỏ, nhưng mỗi một chi tiết lại rất tinh xảo, đẹp đẽ.“Long gia không đơn giản như bề ngoài nhìn vào đâu đúng không.” Thủy An Lạc bỗng hỏi.------oOo------.