Thủy An Lạc bị đau, cô bị ném nguyên chai nước mới cứng còn nguyên nước trong đó vào người, phải nói là rất đau mới đúng.Thủy An Lạc đau đến mức suýt thì bật khóc ngay ở đó.Sở Ninh Dực nổi điên, ánh mắt nhìn thẳng về phái cái chai nước vừa bay tới, nhưng làm gì còn bóng dáng cô gái nào ở đó nữa đâu.Nhưng vì có người đầu tiên ném thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba, nói chung vớ được cái gì đám người kia sẽ ném cái đó.Chú Sở vội đánh xe tới.
Lúc Thủy An Lạc lên xe lại bị một viên đá némvào trán.
Sở Ninh Dực không kịp che cho cô, thế là trán Thủy An Lạc bị đá đập vào sưng lên một vết đỏ ửng.Sở Ninh Dực đẩy Thủy An Lạc lên xe rồi quay lại nhìn đám người gây chuyện kia.“Chú Sở, chú ở lại, bảo người quây hết đám này lại vào cho tôi, không được để sót ai hết, thích gây chuyện chứ gì? Đưa về căn cứ, ở đó sẽ có người gây chuyện với bọn họ.” Sở Ninh Dực nói xong liền lên xe, tự mình lái xe đưa Thủy An Lạc đi.Chủ Sở đững sững ra đó, căn cứ...!đó là nơi kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu ắt chết, mà nhìn đám người này, vào đó chắc cũng chỉ có thể làm bao cát cho họ luyện tay thôi.Xem ra, lần này đám người này thật sự chọc giận thiếu gia rồi.Có điều đám người này có thể bị lợi dụng lại còn tin vào chuyện ma quỷ thì đúng là không đáng được đồng tình thật.Xe phóng nhanh ra ngoài, Thủy An Lạc dựa lên ghế, tay vẫn xoa xoa trán.“Đừng có chạm vào, tay bẩn.” Sở Ninh Dực lái xe vừa nói.Chậc, chắc bị trầy da ra rồi, chẳng trách sao đau thế!Thủy An Lạc thở dài, “Không ngờ Triệu Miểu lại hận em như vậy, mà cô ta cũng nghe lời Lan Hinh thật đấy.
Nhưng nếu đã biết Lan Hinh lừa mình như thế cô ta còn giúp Lan Hinh nữa không nhỉ.”Sở Ninh Dực vẫn chỉ chú ý đến vết thương trên đầu cô qua gương chiếu hậu, hai hàng lông mày cau lại chặt hơn.Thủy An lạc không nhịn được lại sờ lên trán, rồi lại sờ ót một cái, mấy chỗ bị đập phải giờ đều đau cả.Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà.
Tiểu Bảo Bối lúc này vẫn đang được gửi bên nhà An Phong Dương.
Sở Ninh Dực không bế cu cậu về vội mà xử lý vết thương cho Thủy An Lạc trước.“Em toàn ra đưa ra ý kiến quái quỷ thôi, sau này anh sự tự xử lý chuyện này, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.Quả nhiên, không nên tin vào loại người như Triệu Miểu.Thủy An Lạc bĩu bĩu môi, cô cũng không ngờ Triệu Miểu lại là hạng người như vậy mà.“Quả nhiên vẫn là thầy nói đúng nhất, trên đời này, chỉ có người chết rồi mới thật sự không hại mình mà thôi.” Thủy An Lạc nói xong lại thấy Sở Ninh Dực đang xắn ống quần của mình lên, cô không phát hiện ra trên chân cũng bị đập một phát.“Chiều nay em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà đi.
Anh ra ngoài giải quyết chút chuyện.” Sở Ninh Dực nhìn những vết thương này, ánh mắt càng tăm tối, không xử lý đám người đó thì anh không còn là Sở Ninh Dực nữa rồi.Thủy An Lạc còn tưởng anh phải đi xử lý chuyện hung thủ và mấy lời đồn, nên cũng không để tâm mà gật đầu, nhưng vừa hay cô có thể ngủ một lát, sau đó đón Tiểu Bảo Bối về sau.Tiểu Bảo Bối lúc này không có ba mẹ ở bên cũng rất ngoan, hầu như là tự chơi một mình, nếu không thì sẽ lăn ra ngủ.Ngay cả khi Mân Hinh cho ăn, cu cậu cũng ngoan vô cùng.Trước đây, Sở Ninh Dực phải mất nửa tiếng để cho nhóc ăn, giờ chỉ cần mười phút là giải quyết xong, còn biết xoa xoa cái bụng nhỏ của mình nói với thím ba là no rồi nữa.Tiểu Bảo Bối như vậy lại càng khiến Mân Hinh yêu thích nhóc hơn.Lúc Thủy An Lạc tới, Mân Hinh khen Tiểu Bảo Bối đang vặn vẹo người trong lòng mình.Thế này mà gọi là...!nghe lời ấy hả?------oOo------.